“Nương nương không cần đợi nữa, hôm nay hoàng thượng đến Chung Tuý cung rồi.” Liên Tinh cẩn thận khoác áo choàng lông cáo che phủ thân thể mỏng manh của Thiên Dao. Yêu Nguyệt đứng ở một bên, hung hăng lườm nàng một cái. Nha đầu Liên Tinh kia nói chuyện cho tới bây giờ đều không dùng đến não.
“Hôm nay là sinh thần của Hoa phi nương nương, hoàng thượng tổng yếu sẽ theo thông lệ thăm viếng Hoa phi. Nương nương không cần đa tâm. Hiện giờ người mang long tự, hoàng thượng tự nhiên sẽ quý trọng nương nương.” Yêu Nguyệt lấy lòng cười, đưa thuốc dưỡng thai ấm nóng tới trước mặt Thiên Dao.
Thiên Dao giễu cợt cười. Không nghĩ tới, Thẩm Thiên Dao nàng cũng có một ngày sẽ lưu lạc tới mức cần dùng hài tử trong bụng để trói chặt tâm nam nhân. Bàn tay khẽ vuốt bụng dưới, đã nhiều ngày hài tử càng không an phận, sinh mệnh mới mẻ trong bụng này, chỉ có nó mới có thể cho nàng kinh hỉ.
Lúc này, trong Chung Tuý cung, trên cây hoa quế xung quanh treo vô số đèn, đêm tối giống như ban ngày.
Trong thuỷ tạ đình, Sở Diễm ngồi đối diện với Linh Lung, trên bàn bày đầy thức ăn phong phú. Linh Lung yêu kiều ngại ngùng mỉm cười, sa y màu hồng phấn, người so với hoa vẫn còn kiều mỵ hơn ba phần. “Nếu không phải là sinh thần của Linh Lung, hoàng thượng chỉ sợ đã quên sạch sẽ Chung Tuý cung rồi.”
Sở Diễm nhẹ cười, “Trẫm từng đáp ứng nàng, sinh nhật hàng năm nhất định sẽ ở bên cạnh Linh Lung.”
Linh Lung cười tươi, bưng bầu rượu bạch ngọc lên, rót đầy hai ly rượu, một ly tự mình uống một ly khác đưa đến bên môi Sở Diễm. “Hoàng thượng.” Giọng nói mềm mại ấm áp, triền miên tận xương.
Ý cười của Sở Diễm không đổi, nắm lấy cổ tay ngọc mảnh khảnh của nàng, đem rượu ngon trong ly đưa vào trong miệng.
“Hoàng thượng, dùng bữa thôi. Linh Lung cố ý phân phó Ngự thiện phòng chuẩn bị một ít rau xanh ngày thường hoàng thượng thích ăn.” Linh Lung gắp chút rau xanh đặt vào trong dĩa Sở Diễm.
“Cũng không phải sinh thần của trẫm, nên chuẩn bị chút đồ ăn Linh Lung thích mới phải.” Sở Diễm nhẹ cười, cầm đôi đũa bạc gắp đồ ăn bỏ vào miệng, lại từ trong ống tay áo lấy ra một hộp gấm đưa tới cho Linh Lung, “Nhìn xem có thích hay không?”
Linh Lung mỉm cười mở nắp hộp ra, là một chiếc trâm gài tóc bằng vàng tinh xảo, phía trên khảm hai viên minh châu óng ánh, sang quý lại không hề có gì mới mẻ.
Nàng thẹn thùng cười, hơi cân nhắc mở miệng. “Nếu như Linh Lung nói không thích thì sao?”
Biểu tình Sở Diễm lạnh nhạt, ý cười nơi khoé môi không đổi. “Linh Lung thích kiểu dáng nào, trẫm lệnh cho thợ thủ công chế tác lần nữa là được.”
Hai gò má Linh Lung ửng đỏ, khẽ tựa vào trong ngực Sở Diễm, đầu ngón tay xanh miết xoa từng vòng trên ngực hắn, mang theo mười phần ý tứ khiêu khích. “Linh Lung không muốn gì cả, chỉ cần hoàng thượng ở lại bên cạnh thiếp.”
Mày kiếm Sở Diễm thâm thuý nhếch lên, ấm giọng nói, “Hiện tại không phải trẫm đang ở bên cạnh nàng sao?”
Đầu ngón tay linh hoạt của Linh Lung đã thâm nhập vào cổ áo hắn, mò mẫm khuôn ngực rắn chắc của hắn. Đã từng, cũng say đắm sự khiêu khích ngây thơ của nàng, nhưng hôm nay không giống như xưa, trong lòng hắn có lo lắng, không có lúc nào không nghĩ tới Thiên Dao cùng hài tử chưa sinh trong bụng nàng. Làm sao lại có thể thản nhiên cùng nữ tử khác hoan ái.
‘Duy nhất’, hắn hứa hẹn với Thiên Dao là ‘duy nhất’, cũng không thể lại thất tín.
“Linh Lung nếu còn muốn cái gì, cứ phân phó Lưu Trung, trẫm còn chút tấu chương phải phê duyệt, trẫm đi trước.” Sở Diễm mềm nhẹ đẩy nàng đang ôm ấp ra, đứng dậy, chưa kịp bước đi, hai tay mềm mại của Linh Lung lại quấn lên.
“Hoàng thượng vẫn muốn rời đi sao? Ngay cả hôm nay, hôm nay cũng không thể lưu lại sao? Hoàng thượng hàng đêm bầu bạn bên người Dao phi, Linh Lung không đố kỵ không oán. Hôm nay là sinh thần của Linh Lung, bệ hạ lưu lại không được sao? Cầu xin người!”
Thân thể cao lớn của Sở Diễm cứng ngắc, chỉ cảm thấy một cỗ nhiệt lưu ở trong bụng, hơn nữa không ngừng lan tràn, kịch liệt thiêu đốt. Mi tâm hắn nhíu chặt, tuấn nhan lãnh giận, phất tay áo hất rơi cánh tay đang ôm eo. Linh Lung lảo đảo bất ổn, thân thể lay động vài cái xong liền té ngã trên đất.
“Nàng bỏ cái gì vào trong rượu và thức ăn rồi hả?”
Hợp hoan tán, vô sắc vô vị, thuốc hạ trong thức ăn, phân lượng không nặng. Hắn hoàn toàn tín nhiệm Linh Lung, không có chút phòng bị. Vì vậy cho nên mắc bẫy của nàng. Nàng thật sự vẫn còn là Linh Lung ngày trước sao? Nữ tử ngây thơ như nước ở trước mặt hắn?
Linh Lung lảo đảo từ trên đất bò dậy, lại bò lên thân thể hắn. Trong đôi mắt đẹp có ánh nước di động, “Hoàng thượng, Linh Lung cũng là bất đắc dĩ, người đã bao lâu không bước vào Chung Tuý cung rồi? Chỉ sợ hoàng thượng đã không thể nhớ rõ. Linh Lung chỉ là một nữ nhân bình thường, chỉ muốn lưu lại phu quân của mình mà thôi.”
Bàn tay Sở Diễm nắm chặt thành quyền, gân xanh nổi lên trên mu bàn tay. Dược tính của hợp hoan tán mãnh liệt, chỉ bị hạ một chút cũng đủ khiến cho người bị dục hoả thiêu đốt. Sở Diễm dùng nội lực cưỡng chế dục hoả mãnh liệt, lại mạnh mẽ đẩy nàng ra. “Đừng đụng vào trẫm.” Giọng nói Sở Diễm trầm lãnh, trên trán lại chảy mồ hôi nóng bỏng.
Linh Lung không quan tâm, cái gì mà tôn nghiêm rụt rè, sớm bị nàng vứt bỏ phía sau. Nàng lại dây dưa đi lên, xé loạn long bào minh hoàng trên người hắn. “Hoàng thượng, Linh Lung biết người cần thiếp. Lưu lại có được hay không, chỉ một lần, Linh Lung chỉ cần lúc này.”
Linh Lung nghĩ, có lẽ Doãn Hàm Tuyết nói không sai, nếu như nàng có thể mang long tự, liền có thể đối kháng với Thiên Dao.
Toàn thân Sở Diễm cực nóng khó nhịn, lại cường bạo đẩy thân thể của nàng ra. “Linh Lung, nhớ kỹ, đây là lần sau cùng, nếu như còn có lần sau, trẫm sẽ không dễ dãi như vậy đâu.” Hắn thanh lãnh bỏ lại một câu, xoay người phẩy tay áo bỏ đi.
Phía sau truyền đến tiếng khóc nức nở cùng tiếng gọi thất thanh. “Hoàng thượng! Hoàng thượng!” Nàng nửa quỳ ở trên mặt đất giá lạnh, nước mắt không tiếng động chảy xuống. Cho dù nàng hèn mọn đến nông nỗi như thế này, hắn vẫn không chịu muốn nàng. Thẩm Thiên Dao, nàng ta rốt cuộc đã hạ mê dược gì với Sở Diễm.
“Thẩm Thiên Dao, Thẩm Thiên Dao, Linh Lung ta thề với trời, tuyệt sẽ không bỏ qua cho ngươi!” Đầu ngón tay bén nhọn của nàng cắm vào trong lòng bàn tay, giọt máu đỏ tươi từng giọt theo đốt ngón tay chảy xuống. Đôi mắt đẹp ôn nhuận như nước nhiễm sương mù khiến người sợ hãi.
Trong Ngự thư phòng, Sở Dục sớm chờ lâu. Bảy đại tướng quân đều đang đợi mệnh ở hành cung, chuyện của Tư Đồ gia, càng sớm giải quyết càng tốt. Nếu như để cho Tư Đồ Tẫn có chỗ phòng bị, chỉ sợ sẽ dẫn tới thương vong lớn hơn.
Cửa điện mở ra đóng vào, bóng dáng cao lớn của Sở Diễm xuất hiện trước cửa, chỉ là, sắc mặt trầm lãnh, cước bộ không vững.
“Thất ca.” Sở Dục khom người cúi đầu.
“Ừ.” Sở Diễm nhạt giọng trả lời, nhấc vạt áo ngồi vào ghế chủ vị. Dược hiệu hợp hoan tán phác tác, dục vọng trong người kêu gào phát sinh. Sở Diễm dùng nội lực mạnh mẽ áp chế dược tính, mười ngón tay siết chặt, xương ngón tay trắng bệch. Ý chí cùng dục niệm điên cuồng nảy sinh đối chọi.
“Thám tử phái đi điều tra Tư Đồ gia đã có tin tức?” Hắn trầm giọng hỏi.
Sở Dục khẽ gật đầu. “Toàn bộ như thường, không chỉ có Tư Đồ gia, cho dù là quân đội trong tay Tư Đồ nhất tộc cũng không có chút động tĩnh gì. Thật không hiểu lão hồ ly Tư Đồ Tẫn kia rốt cuộc lại tính kế gì.”
Sở Diễm lạnh giọng cười. Tư Đồ Tẫn cáo già, bảy đại tướng quân nhập kinh, chuyện lớn như vậy, ông ta không thể không có năng lực không nghe ra chút động tĩnh. Xem ra, là muốn cùng hắn lấy bất biến ứng vạn biến. Như vậy, rất tốt. Hắn có tinh lực cùng ông tiêu phí.
“Không biết Thất ca có tính toán gì không?” Sở Dục mở miệng hỏi, cảm thấy có chút không yên. Thiên Dao là huyết mạch Tư Đồ gia, mà Tư Đồ nhất tộc tay cầm trọng binh, đối với hoàng quyền đã tạo thành uy hiếp. Thất ca muốn làm một vị đế vương lưu danh thiên cổ, đương nhiên sẽ không cho phép Tư Đồ gia tồn tại như vậy. Xung đột vũ trang chỉ là chuyện sớm hay muộn.
“Không vội, xem ra Tư Đồ Tẫn có tính toán khác. Trẫm nhất thời vẫn đoán không ra tâm tư của ông ta. Trái lại có thể cùng đợi xem.” Thân thể cao lớn của Sở Diễm khẽ tựa vào nệm sau người, mạch máu màu hồng lồi ra trên mu bàn tay. Áp lực cực độ tạo thành hậu quả đó là huyết mạch nghịch lưu, một ngụm máu tươi không hề báo trước phun ra, rơi trên giấy trắng Tuyên Thành.
“Thất ca.” Sở Dục kinh hãi, vội vàng đi tới trước người Sở Diễm, bàn tay chạm vào thân thể hắn, nhiệt độ nóng bỏng lan tràn trong lòng bàn tay hắn. “Thất ca huynh….” Sở Dục là người hiểu chuyện, cảm thấy như đã rõ. Chỉ là, hợp hoan tán không có giải dược, Thất ca ngoan cường chống đỡ như vậy, chỉ sợ sẽ bị thương kinh mạch.
Khoé môi Sở Diễm hiện lên nụ cười lãnh mị, khẽ bỏ bàn tay đặt trên cánh tay hắn ra. “Linh Lung hạ dược vào trong rượu và thức ăn của trẫm.”
Ánh mắt Sở Dục trầm lạnh vài phần, cắn răng nói, “Lá gan nữ nhân kia cũng không nhỏ, dám sử dụng mị dược với đế vương. Thật sự là chán sống rồi.”
Sở Diễm ngầm vận công điều tức huyết mạch, một lúc sau mới mở miệng lần nữa. “Xem ra nàng không phải người có thể chịu được tịch mịch như trẫm tưởng tượng.”
“Nữ nhân có tính đố kỵ như vậy Thất ca vẫn lưu nàng lại làm cái gì.” Sở Dục lấy giấy trắng Tuyên Thành đã nhuốm máu ra. Chỉ bằng việc nàng làm long thể đế vương bị thương liền đủ để trị tội.
Sở Diễm nhẹ cười, nếu như nói về ghen tị, Thẩm Thiên Dao mới đúng là đố phụ bậc nhất trong thiên hạ. Cũng chỉ có nàng dám đúng lý hợp tình yêu cầu hắn ‘duy nhất’. “Thôi, chung quy là trẫm có chỗ thua thiệt nàng, như vậy, coi như trả nợ đi.”
Sở Dục trầm mặc, giấy trắng Tuyên Thành cầm trong tay bị vo thành một cục quăng trên đất, thậm chí mang theo vài phần tức giận. “Thất ca quá mức dung túng nàng, nàng ta mới dám vô pháp vô thiên. Nếu như còn có lần sau, cho dù Thất ca mềm lòng, thần đệ cũng nhất định trừ bỏ nàng ta.”
Sở Diễm giễu cợt cười, lần sau? Làm sao sẽ có lần sau, hắn tuyệt đối sẽ không cho nàng cơ hội.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...