Ánh mắt Thiên Dao tản ra, một lúc sau, mới thong thả gật đầu.
Hậu cung, từ trước tới nay có người vui mừng có người sầu. Trong lầu các đối diện hồ nước ở Chung Tuý cung, Doãn Hàm Tuyết cùng Linh Lung nửa tựa vào trước cửa sổ, tuỳ ý nhìn phong cảnh phía xa. Chung Tuý cung cùng Vị Ương cung cách nhau không xa, tầm nhìn trên lầu các thật tốt, thậm chí có thể nhìn thấy sân vườn phồn hoa rực rỡ trong Vị Ương cung.
“Nghe nói chưa, hoàng thượng đã mấy ngày nay chưa từng bước vào Vị Ương cung nửa bước. Cũng giam lỏng Thẩm Thiên Dao trong Vị Ương cung.” Doãn Hàm Tuyết trào phúng cười, rất có bộ dáng vui sướng khi người gặp hoạ.
Linh Lung trái lại thờ ơ, hừ nhẹ một tiếng. “Hoàng thượng không tới Vị Ương cung, nhưng cũng chưa từng đi tới cung của các phi tần khác, có cái gì mà cao hứng. Trong lòng hoàng thượng còn không phải nhớ tới Thẩm Thiên Dao cùng cái thứ trong bụng nàng ta ư.”
“Thật không hiểu hoàng thượng đây là đang diễn tuồng gì.” Doãn Hàm Tuyết nỉ non.
“Hoàng thượng ra hành cung vùng ngoại ô hội kiến bảy đại tướng quân, xem ra là muốn xuống tay với Tư Đồ gia. Tình cảnh của Thẩm Thiên Dao chỉ càng thêm gian nan, lần này nếu có thể thành công, có lẽ về sau cô ta cũng không còn là uy hiếp đối với chúng ta.” Đôi mắt đẹp của Linh Lung nheo lại, lộ ra vài tia âm lãnh.
Doãn Hàm Tuyết tùy ý đùa nghịch cây trâm rũ cắm trên tóc, hừ cười nói, “Tin tức của cô trái lại linh thông.”
Linh Lung không nói. Huyễn Ảnh đã trở lại bên người Sở Diễm, có một số việc, nàng muốn biết cực kỳ dễ dàng.
“Thẩm Thiên Dao không đủ gây sợ hãi, bản cung chỉ lo lắng nghiệt chủng trong bụng nàng. Nếu như là con trai, đó là trưởng tử của hoàng thượng.” Doãn Hàm Tuyết tiếp tục nói.
Linh Lung khinh thường, “Thì tính sao, tổ chế Đại Hàn: Lập dòng chính không lập trưởng.”
“Vậy ư? Nhưng cô đừng quên, lúc trước hoàng thượng đã hứa hẹn qua cái gì với Doãn Hàm U. ‘Lấy thiên hạ làm sính lễ, ta sẽ cưới nàng trở thành nữ tử tôn quý nhất thế gian.’ Doãn Hàm U bất quá là cái đồ giả mạo, chủ nhân chân chính lại chính là Thẩm Thiên Dao.”
Doãn Hàm Tuyết giội một thùng nước lạnh xuống, biểu tình trên mặt Linh Lung trong nháy mắt cứng ngắc. Đúng vậy, một câu hứa hẹn này, Sở Diễm vốn là hứa cho Thẩm Thiên Dao. Doãn Hàm U bất quá là tu hú chiếm tổ chim khách mà thôi.
“Không biết tỷ tỷ có diệu kế gì?” Không biết làm sao, Linh Lung đành phải hỏi lại Doãn Hàm Tuyết.
Chỉ thấy nàng khinh thường hừ lạnh, “Muội muội lại còn cần phải hỏi ta chăng? Đương nhiên là muốn sớm diệt trừ nghiệt chủng trong bụng cô ta rồi. Còn về trừ như thế nào, toàn bộ phải xem bản thân muội muội rồi. Dù sao, kiếp này bản cung không có cách gì thai nghén con nối dòng cho hoàng thượng, muội muội thật còn có cơ hội.” Doãn Hàm Tuyết nhẹ cười, lại bổ sung một câu, rõ ràng mang theo ý tứ hàm xúc châm chọc. “Chỉ cần bụng của cô không chịu thua kém.”
Khuôn mặt Linh Lung vặn vẹo cơ hồ muốn biến hình. Nàng mười lăm tuổi liền theo Sở Diễm, là nữ nhân đầu tiên của Sở Diễm. Khi đó, vết đao liếm máu, có thể sống sót đã là may mắn, Sở Diễm đâu nào đồng ý nàng có hài tử. Về sau, vào cung, cơ hội Sở Diễm ở lại bên người ngược lại không nhiều lắm.
“Tỷ tỷ cũng từng nhận muôn vàn sủng ái, vì sao chưa từng có thai?” Linh Lung khó hiểu hỏi.
Doãn Hãm Tuyết phút chốc lạnh lùng, ánh mắt vọng hướng nơi xa. Lúc ấy tuổi nhỏ, không hề biết thâm cung hiểm ác, cho rằng được Sở Diễm sủng ái, liền có thể vĩnh viễn như vậy. Mãi đến khi nhập chủ Vĩnh Hoà cung, trở thành cung chủ, âm thầm lung lạc vài danh ngự y, mới biết Sở Diễm không cho phép tần phi có thai. Khó trách mỗi lần thị tẩm xong, Từ ma ma đều đốt hương nhang. Hoá ra đó là xạ hương, xạ hương có thể khiến nữ nhân vô sinh.
Đó chính là nói, cho dù nàng không bị hãm hại, cuộc đời này vẫn như cũ sẽ không vì Sở Diễm thai nghén con nối dòng. Bởi vì, hắn căn bản không thích.
“Ngày trước khi muội muội thị tẩm, Từ ma ma có từng đốt hương nhang?”
Linh Lung khẽ ngây ngốc, đối với chuyện nàng đột nhiên hỏi có chút khó hiểu. “Hương nhang? Hương nhang gì?”
Doãn Hàm Tuyết chăm chú nhìn nàng, một lúc sau, mới châm chọc hạ khoé môi. “Hoàng thượng đối với cô quả nhiên không giống. Nếu như trong cung này vẫn còn có người có thể đối kháng với Thẩm Thiên Dao, cũng chỉ có cô – Linh Lung.”
Cách đó không xa trên đường, hai đạo bóng dáng xinh đẹp đi qua, phía sau đi theo mấy người thị nữ. Bởi vì khoảng cách ngăn trở do đó không nghe rõ các nàng đang đàm luận gì, nhìn bộ dáng giống như vô cùng thân thiết.
“Cảm tình của Hiền phi cùng Sở quý nhân dường như không tệ, nghe nói là biểu tỷ muội.”
“Ừ.” Linh Lung nhạt giọng trả lời, tuỳ ý bưng tách trà trên bàn nhấp một ngụm. “Sở Uyển mặc dù mỹ mạo không bằng Thẩm Thiên Dao, tính tình lại giống mười phần. Hoàng thượng của chúng ta yêu thích loại tính tình đạm mạc trong veo mà lạnh lùng này. Nếu như ngày khác Sở Uyển được sủng ái, tỷ muội hai người này liên thủ đối với cô và ta cũng là uy hiếp.”
Linh Lung tự nhận cùng Sở Diễm lớn lên, vào sinh ra tử. Lại chung quy không hiểu nam nhân kia, hắn yêu bất quá là Thẩm Thiên Dao, yêu ai yêu cả đường đi, liền yêu luôn tính cách lạnh lùng mà trong trẻo của nàng.
“Sở Uyển này không đơn giản, tuyệt không thể để cho cô ta có cơ hội tiếp cận hoàng thượng.”
Doãn Hàm Tuyết cười, “Muội muội yên tâm, trước mắt cô ta vẫn chưa là mối uy hiếp. Hoàng thượng rất ít bước vào Cảnh Nhân cung, Sở Uyển ở trong cung Hiền phi, chỉ sợ khó ngày nổi danh.”
“Như vậy thì tốt.” Linh Lung thoáng an tâm. Như vậy, nàng liền có thể tập trung tâm lực đi đối phó Thẩm Thiên Dao.
Lúc này, hai người cũng không biết, Thiên Dao nhận hết muôn vàn sủng ái, muốn để cho nàng chết, làm gì chỉ có nữ nhân hậu cung, Tả tướng sớm kìm nén không được.
Vào đêm, trong Vị Ương cung, ngọn đèn dầu đang say.
Thiên Dao nửa tựa vào bên giường, trong tay đang may một bộ y phục nho nhỏ. Trên gấm vóc mềm mại, đoá mẫu đơn được thêu vô cùng diễm lệ. Mà từng đường kim sợi chỉ, thêu xuống đều là tình yêu của một người mẫu thân đối với hài tử.
“Nương nương thêu mấy món này, đều là nữ hài tử mới dùng được. Người trong bụng nhất định là tiểu hoàng tử, nương nương sẽ không cần tiếp tục hao phí tâm sức rồi.” Liên Tinh đem từng kiện y phục nhỏ nàng may xong gấp lại, thu thập bỏ vào trong tủ quần áo.
Thiên Dao cười, rất thờ ơ. “Nữ hài tử không tốt sao? Nhu thuận nghe lời.”
“Nếu là mỹ mạo khuynh thành giống nương nương đương nhiên tốt, nhưng tiểu công chúa không thể kế thừa ngôi vị hoàng đế!” Liên Tinh không suy nghĩ nói ra một câu.
Động tác trong tay Thiên Dao rõ ràng ngừng một lúc, một lát sau mới tiếp tục đâm kim thêu vào trong vải dệt. “Làm hoàng đế thật sự tốt như vậy sao? Ta chỉ hy vọng nó có thể thuận lợi sinh ra, bình an lớn lên.”
“Có hoàng thượng yêu sủng, tiểu hoàng tử nhất định chính là người hạnh phúc nhất trên thế gian.” Liên Tinh cười hì hì nói.
Thiên Dao bất đắc dĩ bật cười, nhạt giọng nói. “Liên Tinh, ngươi mới đúng là người hạnh phúc nhất thế gian.” Có thể vô ưu vô lự đó là hạnh phúc nhất.
Ngoài điện đột nhiên truyền đến tiếng ầm ỹ xen lẫn tiếng bước chân, Yêu Nguyệt lảo đảo chạy vào, không kịp thở. “Nương nương, không tốt rồi, Tả tướng đại nhân mang theo thị vệ xông vào. Chúng nô tỳ đều không ngăn cản được.”
Tả tướng? Thiên Dao trong nháy mắt ngây người, Tả tướng đã mang theo thị vệ mặc giáp xâm nhập vào trong nội điện. Tả tướng mặc dù lớn tuổi, khí thế khí độ cũng không thua nửa phần, cao lớn vững chãi, tay cầm một cuốn thánh chỉ minh hoàng.
“Nương nương, đây là…” Liên Tinh cùng Yêu Nguyệt trái lại chưa từng gặp, trong lòng run sợ nhìn Thiên Dao. Ngoài điện cung nhân thị nữ quỳ đầy đất.
Thiên Dao nhất thời chưa phân biệt rõ tình huống, nhưng hôm nay Sở Diễm vừa rời cung, Tả tướng liền dẫn người xông vào, tựa hồ cũng quá khéo.
“Tả tướng có còn biết đây là nội điện hậu cung?” Thiên Dao ôn nhu mở miệng, chậm chạp buông y phục chưa may xong trong tay xuống, đứng dậy đi tới trước mặt Vân Tương Dữ.
“Thần tự nhiên hiểu rõ.” Vân Tương Dữ trầm giọng mở miệng, ánh mắt sắc bén lặng yên đánh giá Thiên Dao. Trong lòng không khỏi hiện lên một tia khen ngợi. Nếu như là các cung phi khác, thấy trận địa như vậy nhất định sợ tới mức hoang mang. Mà Thẩm Thiên Dao toàn thân sa y đơn bạc, khoanh tay đứng, diện dung tuyệt mỹ như mặt nước bình tĩnh.
Thiên Dao thanh lãnh cười, lại nói, “Khá khen cho một bề tôi. Tả tướng làm quan nhiều năm, tự nhiên nên biết được trọng thần triều đình không thể nào triệu kiến, không thể dễ dàng vào hậu cung. Bản cung là quân, Tả tướng là thần. Hôm nay, Tả tướng lại công khai xâm nhập Vị Ương cung của ta, xin hỏi Tả tướng đem mặt mũi hoàng gia đặt ở chỗ nào?”
Vân Tương Dữ sửng sốt, thầm nghĩ: ‘Hay cho một Dao quý phi nhanh mồm nhanh miệng, gặp nguy không loạn.’ Khó trách hoàng thượng thương nàng ở trong lòng, nàng đảm đương nổi muôn vàn sủng ái. Chỉ tiếc, giang sơn mỹ nhân từ xưa đã không thể cùng tồn tại. Cảnh Khang đế không đành lòng vứt bỏ, ông liền đảm đương vai trò lưỡi dao sắc bén trong tay đế vương, diệt trừ hồng nhan hoạ quốc này.
“Thần không dám lỗ mãng, đêm khuya tiến đến là để tuyên ý chỉ của tiên hoàng.” Vân Tương Dữ không chút hoang mang mở miệng, từ từ mở thánh chỉ minh hoàng trong tay ra. “Dao quý phi nghe chỉ.”
“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết….” Nội dung thánh chỉ vô cùng đơn giản, không có bất kỳ lý do gì, chỉ nói ban thưởng cho Thẩm Thiên Dao ba thước lụa trắng, lập tức hành quyết.
Thiên Dao trào phùng cười lạnh, dưới sự nâng đỡ của thị nữ Liên Tinh đứng dậy. Tay tiểu nha đầu đều băng lãnh, sợ tới mức thân thể không ngừng run rẩy. Mà vẻ mặt Thiên Dao lại bình tĩnh, một tay khẽ che bụng dưới, giống như không có chuyện gì.
“Dao quý phi, tiếp chỉ đi.” Vân Tương Dữ gấp thánh chỉ minh hoàng lại, cánh tay vung lên, thị vệ mặc giáp phía sau liền nâng một tấm lụa mỏng tuyết trắng đi đến trước mặt Thiên Dao.
Nàng đạm mạc đứng tại chỗ, mắt liếc lụa trắng, lại không mảy may có ý tiếp chỉ. “Bản cung là phi tử của hoàng thượng, tiên hoàng lại muốn ban chết cho Thiên Dao, quả thật buồn cười! Cho dù muốn Thiên Dao chết, cũng nên cho ta một cái lý do có thể tin phục.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...