Linh Lung than nhẹ một tiếng, giọng điệu tuy nhàn nhạt nhưng cũng rất kiên định. “Hồng Mai, ngươi ở trong cung nhiều năm, nữ nhân hậu cung sinh tồn như thế nào, ngươi nên rõ ràng nhất mới đúng. Cho dù ta không hại người, chung quy cũng sẽ có người tới hại ta. Chẳng bằng đánh đòn phủ đầu.”
“Nương nương, nhưng hoàng thượng đối xử với người chung quy không giống. Lần này nếu như thành đương nhiên là tốt, một khi sự việc bại lộ…”
“Bản cung đương nhiên hiểu rõ.” Linh Lung cười, lộ ra vài phần lãnh ý. “Không phải còn có Doãn Hàm Tuyết sao? Mặc dù là bại, bản cung cũng sẽ đem việc này thoái thác không còn chút gì. Ngươi nói rất đúng, hoàng thượng chung quy đối với ta khác biệt, người sẽ tin ta.” Dứt lời, nàng phất tay áo, lặng yên đi ra ngoài.
Vào đêm, trong Vị Ương cung.
Linh Lung vẫn là lần đầu tiên bước vào nơi này, ban công nhà thuỷ tạ, mảng lớn hoa Ngọc Lan toả mùi thơm, không thể nói là xa hoa, nhưng lại là dáng vẻ của Thẩm Thiên Dao, như vậy có thể thấy Sở Diễm đối với nàng dụng tâm.
“Nô tỳ tham kiến Hoa phi nương nương.” Yêu Nguyệt Liên Tinh hai thị nữ cúi người thi lễ, mặc dù không thể cho là cung kính nhưng cấp bậc lễ nghĩa thoả đáng. “Nương nương nhà nô tỳ còn đang nghỉ trưa, làm phiền Hoa phi nương nương chờ một chút.”
Linh Lung cười, thản nhiên nói, “Không ngại, đừng quấy nhiễu mộng đẹp của Quý phi mới phải.”
Yêu Nguyệt lại cúi người, xoay người đi vào trong nhà. Xuyên thấu qua cánh cửa mở rộng, rõ ràng có thể thấy được cảnh vật trong phòng. Tiêu Phòng sủng này lại chuyển từ trong Đông cung vào Vị Ương cung. Nói không ghen tị ngay cả chính nàng cũng không tin.
Trong phòng, trên giường êm, Thiên Dao an tĩnh ngủ say. Mùa xuân vạn vật sống lại, thời tiết ôn hoà như vậy, dưới thân nàng lại vẫn như cũ trải một tấm da bạch hổ vừa dày vừa nặng. Khí sắc tái nhợt, da thịt non mềm như trẻ con, lông mi thon dài ở trên làn da nõn nà tạo một vệt bóng mờ. Khuôn mặt này của Thẩm Thiên Dao, từ lúc nàng bắt đầu gả vào Đông cung, Linh Lung liền biết, nàng chính là địch nhân mạnh nhất của mình.
Nàng đứng ở ngoài điện, ước chừng thời gian nửa chén trà, Thiên Dao dưới sự nâng đỡ của thị nữ đi ra, vẫn áo trắng váy trắng như cũ, áo choàng màu đen, không một chút trang sức làm đẹp dư thừa. Nhìn thấy nàng, không hững hờ cũng không thân thiết, chỉ nhạt nhẽo hỏi một câu, “Hoa phi đêm khuya tới đây, không biết có gì chỉ giáo?”
“Chủ tử” Linh Lung đứng dậy, cung kính cúi đầu, ý cười trên khoé môi không đổi.
Sắc mặt Thiên Dao không có bất cứ dao động gì, ánh mắt nhàn nhạt rơi trên người Linh Lung. “Hoa phi đến hẳn không chỉ vì muốn gọi ta một tiếng ‘Chủ tử’ chứ. Thiên Dao không nhận nổi, mời người trở về đi.”
Khuôn mặt tinh xảo của Linh Lung hơi chút xấu hổ, nhưng rất nhanh khôi phục ý cười. “Nghe nói hoàng thượng hàng đêm đều ngủ tại Vị Ương cung, Linh Lung bất quá là tới thử thời vận. Nhìn người một cái, có thể thư giải nhiều ngày nhớ nhung.”
Thiên Dao cười khổ, ngồi xuống ghế chủ vị, lại lệnh thị nữ dâng trà. Trong lời nói của Linh Lung rốt cuộc có vài phần chân ý, nàng không hề để ý. Các nàng vốn không quen, Tử Y nàng quen biết vốn là một hư ảo đã tan vỡ.
“Sợ là Hoa phi nương nương nghĩ sai rồi, hoàng thượng không hề tới thường.” Nàng thanh lãnh nói.
Thị nữ Yêu Nguyệt đứng ở một bên, ánh mắt không khỏi đạm nhạt vài phần, làn môi khẽ nhúc nhích, lại chung quy vẫn đem lời muốn nói nuốt xuống. Tân đế đăng cơ, chuyện trong triều bận rộn, cơ hồ mỗi ngày đều ở Ngự thư phòng bận tới đêm khuya. Hắn trở lại Vị Ương cung là lúc Thiên Dao đã ngủ, hắn vào triều là lúc nàng còn chưa tỉnh lại, liền cứ như vậy liên tiếp bỏ lỡ.
Trong hậu cung, người người đều biết Dao quý phi nhận muôn vàn sủng ái, mà người duy nhất hoàn toàn không biết gì cả, đó chính là bản thân Thẩm Thiên Dao.
“Vậy ư? Đại khái là cung nhân bản cung nghĩ sai rồi đi.” Linh Lung trái lại không để ý lắm. Vừa khéo, thị nữ Liên Tinh dâng lên một chén canh ấm. Thiên Dao bị phế võ công triệt để, cơ thể chưa từng hồi phục, canh này là do thuốc bổ ninh hầm mà thành, cũng vẫn chưa từng ngừng đưa tới.
“Để bản cung.” Linh Lung nhanh chóng đứng dậy, tiếp nhận canh trong tay Liên Tinh, đầu ngón tay trắng nõn cầm muỗng bằng gốm sứ, nhẹ nhàng khuấy vài cái. Sau đó mới đưa tới trước mặt Thiên Dao.
“Cảm ơn.” Thiên Dao nhàn nhạt lên tiếng, nhận lấy chén canh từ tay nàng, ánh mắt mê ly rơi vào trong chén canh trên tay, nhưng không có ý muốn uống. Đầu ngón tay Linh Lung nắm khăn lụa hơi cuộn lên, trên mặt lại không chút thay đổi, khoé môi vẫn treo ý cười như cũ.
“Nương nương, canh nguội thì không tốt.” Liên Tinh lên tiếng nhắc nhở.
Thiên Dao rũ mi mắt, tùy tiện nhếch khóe môi, cúi đầu che giấu sự trào phúng thoáng hiện. Nàng cầm muỗng sứ, uống vài ngụm, liền buông chén sứ xuống.
Trái tim Linh Lung cơ hồ nhảy vọt lên cổ họng, giờ phút này, thở dài nhẹ nhõm một hơi, ôn nhu mở miệng. “Chủ tử sớm nghỉ ngơi đi, Linh Lung xin cáo lui trước.” Dứt lời, nàng liền xoay người mà đi, bước chân tao nhã như bước sen, mà phía sau lưng truyền đến giọng nói nhàn nhạt của Thiên Dao.
Nàng nói, “Thật hy vọng, trên đời này từng có Tử Y.”
Cước bộ Linh Lung bỗng dừng lại, đưa lưng về phía nàng trào phúng cười, “Quý phi nương nương vinh sủng hậu cung, bên người không hề thiếu người phụng dưỡng.”
Thiên Dao cũng cười khổ một tiếng, “Ta luôn xem nàng là thân nhân, chỉ là, nàng chưa bao giờ hiểu được……”
Lời còn chưa dứt, Thiên Dao chỉ cảm thấy mệt mỏi ập đến, mắt từ từ trở nên mơ hồ, bóng tối, trí nhớ sau cùng trước khi ngất là Liên Tinh luống cuống kinh hô cùng Linh Lung trấn định nói, “Mau truyền ngự y.”
Lúc tỉnh lại, vẫn là đêm khuya như cũ, nến đỏ cháy được một nửa. Không khí trong phòng yên lặng như chết, Sở Diễm lặng im ngồi ở bên giường, biểu tình vui buồn khó phân biệt được. Linh Lung đứng ở bên người hắn, cúi đầu không nói. Ngự y đang trực quỳ trước giường, bộ dáng nơm nớp lo sợ.
“Ta làm sao vậy?” Nàng chống đỡ thân thể, nhạt giọng hỏi.
Sở Diễm cười lạnh một tiếng, hướng ngự y nói, “Lỗ tai điếc sao? Quý phi nương nương đang hỏi ngươi kìa.”
“Hồi, hồi bẩm nương nương, người đã có thai hơn tháng.” Ngự y run rẩy hồi báo. Hắn thực sự không hiểu, Cảnh Khang đế đăng cơ, lúc này Quý phi có mang long tự, hẳn nên vui mừng. Nhưng sắc mặt hoàng đế hiển nhiên không có nửa phần ý mừng.
Ánh mắt Thiên Dao chợt loé lên kinh ngạc, rất nhanh liền khôi phục sự đạm mạc. Nguyên lai, Linh Lung lại dùng thủ đoạn này, có thai hơn tháng, tính thời gian, khi đó nàng đang bị nhốt ở Vinh Thân Vương phủ.
Có bao nhiêu buồn cười, mấy ngày trước đây mới vừa có nguyệt sự, tại sao lại có thai hơn tháng?
“Ngự y nói nàng có thai hơn tháng, Dao Nhi, nàng á, nàng nói như thế nào?” Sở Diễm trầm giọng hỏi, tuấn nhan băng lãnh vài phần. Hắn không nguyện ý nhìn thấy nhất đó là bộ dáng nàng bình tĩnh chẳng thèm để tâm như vậy.
Trầm mặc trong chốc lát, không khí cơ hồ lạnh tới cực điểm.
“Thiên Dao không có lời nào để nói.” Lông mi dài khẽ run, nàng nhẹ thở một câu.
Sắc mặt Sở Diễm nháy mắt lạnh như băng, tay cầm chặt cổ tay ngọc mảnh khảnh của nàng, hận không thể bóp nát nàng. Giọng nói phát ra giống như ma quỷ tới từ địa ngục. “Người đâu, đem tên phế vật này kéo ra ngoài chém.”
“Hoàng thượng tha mạng, hoàng thượng, tha mạng a…” Ngự y quỳ dưới đất, không ngừng dập đầu, sau đó bị thị vệ mạnh mẽ kéo ra ngoài.
“Sở Diễm, ngươi làm sao có thể bừa bãi lấy mạng người như vậy, ngươi tên bạo quân này!” Thiên Dao căm tức, một cặp mắt sáng hung hăng mở to nhìn hắn.
Sở Diễm tà lãnh cười, ngón tay thon dài dùng lực nắm cằm nàng. “Không sai, trẫm là bạo quân, nàng có năng lực làm khó dễ được ta sao? Hiện tại muốn nói chuyện với trẫm sao? Đáng tiếc, quá muộn rồi.”
Thiên Dao giận dữ, ngực kịch liệt phập phòng, mắt nhòe nước.
“Đều cút ra ngoài cho trẫm.” Sau khi Sở Diễm gầm lên giận dữ, thị nữ cung nhân trong phòng lảo đảo, cơ hồ là chạy thoát ra ngoài. Sắc mặt Linh Lung trắng xanh vài phần, nhếch môi, dường như có chút không cam lòng nhưng vẫn vô cùng thức thời thối lui ra ngoài. Nếu biết rõ Thẩm Thiên Dao có hài tử của nam nhân khác, Sở Diễm vẫn như cũ có thể yêu nàng, tiếp nhận nàng, như vậy, nàng thua cam tâm tình nguyện.
Sau khi mọi người rời khỏi, trong phòng lại rơi vào yên lặng như chết. Không hề báo trước, Sở Diễm nhào lên, xoay người đem nàng gắt gao áp ở dưới thân, cùng với tiếng vỡ vụn non nớt, sa y trên người Thiên Dao bị xé tan thành từng mảnh.
Nàng ở dưới thân hắn băng lãnh cười, cũng không phản kháng, con ngươi trong suốt thâm sâu ngóng nhìn hắn, lại lạnh đến khiến người ta sợ hãi. “Hoàng thượng chẳng lẽ không nghe thấy lời ngự y sao? Trong bụng ta có hài tử của nam nhân khác, hoàng thượng không thấy bẩn sao?”
“Thẩm Thiên Dao, nàng còn dám nói thêm một câu, có tin trẫm bây giờ liền bóp chết nàng.” Ánh mắt thâm thuý của Sở Diễm nhiễm một màu đỏ, bàn tay đặt trên cổ mảnh khảnh của nàng, lại chậm chạp chưa từng động thủ thương tổn nàng.
Thiên Dao cười lạnh, nhưng lại không hề tỏ ý sợ hãi. “Hoàng thượng động thủ đi, để tránh nghiệt chủng trong bụng ta làm bẩn hoàng thượng.”
“Nàng….” Sở Diễm quả thật có kích động muốn giết người. Nàng cùng Sở Hạo trong lúc đó thanh thanh bạch bạch, sao đối mặt với người khác vu hãm, nàng thậm chí ngay cả giải thích cũng không từng có qua. Là không tín nhiệm hắn, hay là nàng vốn vô tâm rồi. Sống hoặc chết, đối với nàng đều đã không còn quan trọng. Hắn bất quá chỉ là ích kỷ một lần, nàng hà tất phải bướng bỉnh không quên sai lầm này, thậm chí dùng sai lầm này hành hạ chính mình, cũng trừng phạt hắn.
Ở bên cạnh hắn thật tốt, để hắn sủng, yêu, thật sự khó như thế sao?
Lời nói của nàng đả thương người, vẫn chưa đẩy hắn ra xa, ngược lại còn cổ vũ dục hoả phẫn nộ của hắn. Hắn liền kéo xuống cẩm bào vướng bận trên người………
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...