Trong Đông cung, Thiên Dao an tĩnh ngồi ở trong sân, cung nhân bận rộn tựa như không hề có quan hệ gì với nàng. Thân phận Sở Diễm xưa đâu bằng này, phi tần của hắn theo án lệ đều phải di chuyển vào chính cung. Đồ đạc của nàng cũng không nhiều, nửa rương y phục một màu trắng thuần, trang sức châu báu ít đến đáng thương. Đến ngay cả đồ trang trí, có thể không lấy, liền không lấy.
“Quý phi nương nương, thỉnh người di giá.” Lưu Trung khom người cúi đầu, tự mình nghênh đón vị nương nương này vào cung. Ông là tâm phúc của Sở Diễm, tự nhiên hiểu được phân lượng của vị Quý phi nương nương này trong lòng Cảnh Khang đế, chỉ sợ là trong lòng đã thương nàng rồi.
“Làm phiền công công rồi.” Thiên Dao lạnh nhạt đứng dậy, dưới sự nâng đỡ của thị nữ ngồi lên loan kiệu.
Cửa cung màu đỏ thắm mở rộng, hoành phi thiếp vàng trên cửa viết: ‘Vị Ương Cung’.
Thiên Dao yên lặng mà đứng, đôi mắt đẹp nheo lại, lộ ra vài tia mờ mịt.
“Nô tỳ, nô tài tham kiến Quý phi nương nương.” Ngoài cửa cung, thái giám cung nữ quỳ đầy đất.
“Đều đứng lên đi.” Vẻ mặt Thiên Dao lạnh nhạt như ao tù nước đọng, không có nổi nửa phần gợn sóng.
Lưu Trung khom người tiến lên, cung kính nói, “Vị Ương cung là cung điện gần Cảnh Dương cung, trong cung trồng rất nhiều hoa Ngọc Lan, mùi hoa dễ chịu, nương nương nhất định sẽ thích.”
“Uhm.” Thiên Dao nhàn nhạt đáp lại, trầm mặc trong chốc lát lại mở miệng nói, “Thiên Dao nếu như nhớ không lầm, nơi này vốn là Diên Hi cung.”
“Vâng, hoàng thượng sai người tu sửa một lần nữa, tấm hoành phi là do đích thân bệ hạ đề, bệ hạ nói… Trường dạ vị ương.” Lưu Trung nói xong, khoé mắt không dấu vết đánh giá phản ứng của Thiên Dao.
Mà nàng vẫn như cũ mang vẻ mặt bình tĩnh như nước, nhàn nhạt phân phó một tiếng, “Vào đi thôi.”
“Chúng nô tỳ tuân mệnh.” Nhóm cung nhân đi theo sau lưng nàng, từng người tiến vào trong cung. Lưu Trung vẫn như cũ lặng im tại chỗ, phất trần trong tay lay động, khẽ thở dài.
Trường dạ vị ương, lại chung quy không có vãn hồi được tâm ý của Dao phi. Vinh hoa phú quý nàng chẳng thèm ngó tới, muôn vàn sủng ái nàng xem như phù vân, nữ tử như vậy, mất đi thì dễ, nghĩ muốn có lại lần nữa, khó như lên trời.
Màn đêm buông xuống, trong gương đồng sáng phản chiếu dung nhan tuyệt mỹ của nữ tử. Tay nàng cầm cái lược bằng gỗ đào, từng chút từng chút chải mái tóc dài như thác nước. Một đôi tay mạnh mẽ đột nhiên vòng bên hông, trong gương, một nam nhân anh tuấn cao lớn đứng sau lưng nàng, toàn thân mặc long bào, hết sức thanh quý ngạo nghễ.
Hắn dán bên tai nàng, nhẹ giọng hỏi, “Có nhớ trẫm không?”
Thiên Dao thong thả buông lược bằng gỗ đào trong tay ra, con ngươi co rút, nhẹ thở hai chữ, “Không nhớ.”
Sở Diễm bật cười, xoay người nàng qua, trán kề trán với nàng, nụ cười xen lẫn chút lo lắng ái muội, “Nhưng trẫm nhớ nàng rồi.”
Lông mi nàng run rẩy vài cái, xẹt qua da thịt trên má hắn. Ngước mắt, nhàn nhạt nhìn hắn, trong veo mà lạnh lùng nói, “Vậy thì có quan hệ gì với Thiên Dao chứ?”
Sở Diễm hơi buồn bực, cúi người ôm nàng đặt lên đùi. Thiên Dao không hề phản kháng, quanh thân lại tản ra sự lạnh lùng như cự người ngoài ngàn dặm.
“Nghe cung nhân nói, bữa tối nàng không ăn gì. Vừa khéo trẫm cũng chưa dùng bữa, cùng trẫm ăn chút gì đi.” Hắn tuỳ ý liếc mắt nhìn cung nhân bên cạnh, cung nhân hiểu ý, vội vàng khom người thối lui ra ngoài. Chốc lát sau, mấy món điểm tâm tinh xảo cùng trái cây được dọn lên bàn. Thanh thanh đạm đạm, nhìn liền rất muốn ăn.
“Thiên Dao không đói bụng, hoàng thượng cứ tự nhiên.” Nàng tuỳ ý bỏ lại một câu, đứng dậy tính rời đi. Sở Diễm trở tay cầm lấy cánh tay nàng, tà mị nhếch khoé môi, ở bên tai nàng hờ hững nói: “Cùng trẫm ăn điểm tâm, hay là để trẫm ăn nàng, chính nàng lựa chọn.”
Mi tâm Thiên Dao nhíu chặt, không tiếng động ngồi xuống ghế đệm ở một bên, gắp khối điểm tâm bỏ vào trong miệng. Điểm tâm của Ngự thiện phòng, sắc hương vị đều có, mà Thiên Dao ăn lại không thấy ngon, bất quá là gượng ép nhét vào nuốt mà thôi. Người một khi đã mất tâm, còn sống bất quá chỉ là một thây ma đi lại, hiện giờ Thiên Dao chính là như vậy.
“Uống chút canh đi.” Sở Diễm bưng bát bạch ngọc lên, dùng chiếc thìa bằng gốm sứ múc nước canh đưa tới bên môi nàng, kiên nhẫn dụ dỗ. Thiên Dao đờ đẫn há miệng, nuốt canh xuống. Nàng nhìn hắn, trong đôi mắt trống rỗng lại nhìn không thấy ảnh ngược của hắn. Ngực Sở Diễm hơi đau, mới phát hiện, hóa ra mất đi thường dễ dàng hơn so với đạt được.
Ở một chỗ khác, trong Chung Tuý cung, đình đài lầu các xa hoa. Trong sân, Linh Lung ngồi bên cạnh bàn đá, tay cầm một chén trà xanh ấm áp. Đối diện nàng, Doãn Hàm Tuyết toàn thân váy bách điệp diễm lệ, so với sự tinh xảo trong viện còn đẹp hơn ba phần.
“Đã hơn nửa đêm, Lệ phi không ở trong cung, đến nơi này của Linh Lung có chuyện gì?” Linh Lung điềm tĩnh mở miệng hỏi.
Doãn Hàm Tuyết cười, lơ đễnh nói. “Đêm dài mênh mang, gối đầu một mình khó ngủ, vừa khéo có Hoa phi muội muội làm bạn, xua đuổi tịch mịch mà thôi.”
“Linh Lung có chút mệt mỏi, nếu Lệ phi tỷ tỷ không có chuyện gì, Linh Lung muốn nghỉ ngơi rồi.” Linh Lung khó giấu vẻ mặt cô đơn, hiển nhiên có ý tiễn khách. Doãn Hàm Tuyết lại không để ý lắm, ôn nhuận mỉm cười, nhấp một ngụm trà xanh trong chén.
“Hoa phi muội muội xác định, muội còn có thể bình yên đi vào giấc ngủ ư?” Hàm Tuyết trào phúng cười, giọng điệu ngạo mạn. “Vị trí Quý phí kia lại ở trên muội với ta, lại ban thưởng phong hiệu ‘Dao’, nhập chủ Vị Ương cung. Mới vừa vào đêm, hoàng thượng liền vội vàng chạy qua đó.”
‘Dao’ là mỹ ngọc, tâm tư hoàng đế không cần nói cũng biết, đó là muốn xem Thẩm Thiên Dao như trân bảo. Trường dạ vị ương, nàng có vô hạn vinh sủng, trong hậu cung này, những nữ nhân khác chỉ sợ là gối đầu một mình khó ngủ rồi.
“Dao quý phi mỹ mạo khuynh thành, đương nhiên người ta không thể đuổi kịp.” Linh Lung không mặn không nhạt đáp lời, nàng hiện tại không có tâm tư ứng phó với nàng.
Doãn Hàm Tuyết cũng không tính cùng nàng vòng vo, thế nên liền đi thẳng vào vấn đề. “Bản cung hận nàng, cô cũng không cần phủ nhận, ta biết cô cùng ta là một dạng tâm tư. Hiện giờ, ta có biện pháp diệt trừ cái đinh trong mắt này, chỉ xem cô có cái lá gan này hay không thôi.”
Linh Lung không nói, bàn tay ẩn dưới bàn đá đã sớm xoắn vào nhau, mười ngón đan nhau, lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh. Nàng thừa nhận, lời của Doãn Hàm Tuyết đích xác đả động tới nàng. Giông tố về Thực Tâm cổ chưa yên ổn, nàng không dám lại tuỳ hứng mà làm.
“Lệ phi tỷ tỷ nghĩ sai rồi, Dao quý phi đối Linh Lung có ân cứu mạng, Linh Lung tuyệt không hại tính mạng của nàng. Lệ phi nếu như không còn chuyện gì, mời trở về đi.” Nói đến đây đã không còn bất luận đường thương lượng nào, Linh Lung đứng dậy, phẩy tay áo bỏ đi. Lại nghe được phía sau truyền đến giọng nói đùa cợt của Doãn Hàm Tuyết.
“Cô nếu là vô ý hại nàng ta, làm sao lại như vậy chứ.”
Thân thể Linh Lung run lên, đột ngột dừng bước lại, chấn kinh nhìn nàng. Doãn Hàm Tuyết quả thực an phận một thời gian, vốn tưởng tâm nàng đã lạnh nhạt, hoá ra, mặt ngoài bình tĩnh, bất quá là đợi thời cơ để phục kích.
Doãn Hàm Tuyết cười, vẫn như cũ tuỳ ý nói. “Cô không cần hỏi ta làm thế nào mà biết, cô chỉ cần biết rằng chúng ta có chung kẻ địch.”
Linh Lung hừ lạnh, thật là kiêu ngạo. Doãn Hàm Tuyết, nàng bất quá là vật thay thế của Doãn Hàm U mà thôi, lại có tư cách gì mà đánh đồng với nàng. “Lệ phi nếu biết được chuyện tình của Thực Tâm cổ, vậy nên rõ ràng, hoàng thượng vì cứu tính mạng của ta, mà đem Thẩm Thiên Dao chắp tay nhường cho người khác. Mấy năm tình cảm giữa ta và hoàng thượng, không người nào có thể thay thế.”
Doãn Hàm Tuyết bật cười, tựa hồ nghe thấy một truyện cười vô cùng buồn cười. “Bản cung chỉ biết là, địa vị của Thẩm Thiên Dao trong lòng hoàng thượng không người có thể đạt được. Hàng đêm hoan sủng, nếu như ngày khác nàng có long tự, trong lục cung, chỉ sợ không ai có thể sánh bằng. Cô cảm thấy đến lúc đó, trong lòng hoàng thượng còn có vị trí cho ta và cô sao?”
Linh Lung cứng ngắc tại chỗ, trầm mặc không nói. Theo như lời Doãn Hàm Tuyết, làm sao không phải là chuyện nàng lo lắng. Nàng đi theo Sở Diễm hơn mười năm, tình yêu của hắn đã trở thành toàn bộ mọi thứ của nàng, nếu như mất đi phần sủng ái này, nàng sống không bằng chết.
“Không biết Lệ phi tỷ tỷ có diệu kế gì?” Nàng mấp máy môi hỏi.
Doãn Hàm Tuyết cười, tựa hồ như sớm đã đoán được nàng sẽ đáp ứng. Đứng dậy đi tới bên người nàng, nói nhỏ vài câu vào tai.
“Việc này…” Linh Lung nhíu mi lại, kế hoạch này nhìn như không chê vào đâu được, nếu có chút sai lầm liền thua cả ván bài. Huống chi, Thẩm Thiên Dao ở tại Vinh Thân Vương phủ rốt cuộc phát sinh chuyện gì, không ai biết.
Tựa hồ nhìn thấu tâm tư của nàng, Doãn Hàm Tuyết cười lạnh nói, “Sở Hạo có ý đồ với Thẩm Thiên Dao đã lâu, nàng ở Vinh Thân Vương phủ mười ngày hơn, cô thực tin tưởng giữa bọn họ có trong sạch sao?”
Linh Lung im lặng. Đích thật nàng băn khoăn quá nhiều, Sở Hạo hao hết tâm tư mục đích bất quá là đạt được Thẩm Thiên Dao. Thịt béo đặt ngay trước mắt, chẳng lẽ Sở Hạo còn có thể thật sự dừng lại!
Doãn Hàm Tuyết cười, dắt tay nàng qua, coi như không tiếng động an ủi, “Bây giờ còn không phải lúc, ngày khác thời cơ chín muồi, ta sẽ báo cho cô biết.”
Linh Lung giống như bị mê hoặc, lại thật sự gật đầu.
Liên tiếp hơn tháng, Linh Lung đứng ngồi không yên. Trong khoảng thời gian đó, Sở Diễm chỉ ghé qua hai ba lần, cũng chỉ là cùng nàng dùng bữa, không hề qua đêm ở Chung Tuý cung. Điều này càng củng cố cho quyết tâm liên thủ với Doãn Hàm Tuyết.
Trong lúc lo sợ bất an, Doãn Hàm Tuyết cuối cùng cũng phái người đưa tin. Linh Lung nhìn qua thư, liền vô cùng cẩn thận đốt đi, trang giấy nháy mắt hoá thành tro tàn. Hồng Mai đứng ở bên người nàng, mi tâm hơi hơi nhíu lại, nhạt giọng nói: “Nương nương thật sự quyết định sao?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...