Tuyết bay tán loạn, khắp kinh thành nhuộm một màu trắng.
Gần đường Huyền Vũ không xa, bên trong lớp tường đỏ hoa lệ, một nhóm người dáng vẻ vội vã, mạo hiểm bước trên tuyết, đi qua đại đình viện, bước nhanh về hướng cửa phủ.
Ánh lửa đèn lồng chiếu sáng đất đầy tuyết, đoàn người đi qua lầu các, qua cây cột đình trạm trổ, các loại giày thêu khéo léo tinh xảo, in lại dấu giày ở trên tuyết.
Nhưng vừa mới bước tới bên cạnh bức tường cao, vẫn chưa tới cửa lớn, phía sau liền truyền đến tiếng bước chân dồn dập, một tiểu nha hoàn vẻ mặt khẩn trương, thở hổn hển đuổi theo.
“Phu nhân, phu nhân…” nàng thở không ra hơi, hai tay vỗ vỗ ngực trấn định, thở gấp một lúc mới nói “Không xong rồi, lão gia trở lại!”
Nghe thấy tin kia, người luôn được chiều chuộng bị làm cho sợ đến mức hít một cái, vội kéo ống tay áo mẫu thân.
“Mẫu thân, làm sao bây giờ?” Nàng thấp giọng hỏi, vươn đôi tay nhỏ bé trắng noãn, đẩy mũ lông chồn bạc ra.
Mũ không tiếng động rơi xuống, lộ ra dung nhan tuyệt mỹ.
Thiếu nữ ước chừng mười tám, mười chín tuổi, tướng mạo thanh tú, mau da ôn nhuận như ngọc, mi mắt cong cong, môi mềm mại, mắt to dịu dàng như nước, mảnh mai khiến lòng người thương.
Không bối rối giống con gái, Ngao Phượng Nghi ung dung mím môi, vẫn còn có thể giữ tỉnh táo, trấn an vỗ vỗ con gái.
”Đừng hoảng hốt, chúng ta thực hiện kế hoạch 2″ Nàng quyết định thật nhanh, nhanh chóng hạ lệnh. “Tiểu thư không ra bằng cửa lớn, mấy người các ngươi, nhanh mau lấy thang ra.” Sau đó, nàng giơ tay trái nắm lấy tay con gái, tay phải chỉ hướng đầu tường. “Mãn Ý, không thể kéo dài được nữa, con đành phải trèo tường mà ra thôi!”
Ngã! Trèo tường?
Bao Mãn Ý nhìn theo ngón tay mẫu thân, nhìn hướng đầu tường đọng tuyết, mắt hạnh lập tức trợn tròn–
Ách! Cao đến thế sao? Nàng lần đầu phát hiện, tường nhà mình thì ra cao đến thế!
Nghe chỉ thị của phu nhân, nhóm nha hoàn liền cuống cuồng đông lật tây tìm, rốt cuộc tìm thấy cái thang ở góc đình viện, thật vất vả mới đem cái thang đến, tám đôi tay vịn cái thang, một cử động nhỏ cũng không dám, chờ tiểu thư mau mau trèo lên cái thang.
Nhưng mà, mọi người chen chúc bên cạnh cái thang, trong lòng sợ hãi, gấp đến độ giống kiến bò trên chảo nóng, nhưng nàng vẫn đứng tại chỗ không hề nhúc nhích, cái miệng nhỏ nhắn hé mở, vẫn nhìn chằm chằm cái tường cao ngất.
“Con còn đứng sững sờ ở đó làm cái gì? Còn không mau leo lên!” Ngao Phượng Nghi thúc giục.
“A? Gì ạ? Đó…”
Bao Mãn Ý giờ mới phục hồi tinh thần lại, mắt to sương mù chớp chớp “Ách–không phải là Tiểu Thúy leo lên trước sao?”. Nàng sớm đã thành thói quen, khi làm bất cứ chuyện gì, đều có nha hoàn ở phía trước “mở đường”.
Ngao Phượng Nghi lắc đầu, mũ đầy ngọc linh lung cũng chuyển động theo ánh lên sáng ngời.
“Tiểu Thúy không đi”
“Vậy–Tiểu Yến?”
”Tiểu Yến cũng không đi”
“Vậy – Mộng Mộng? Phúc nhi? Tiểu Mân? Quyên Quyên?” Nàng đếm đếm, điểm danh toàn bộ nhóm nha hoàn, mẫu thân vẫn lắc đầu rất mạnh. “Vậy.. Vậy …rốt cuộc là ai đi theo con?” Nàng đáng thương hỏi
“Một mình con đi”
Nàng ngây dại.
Một mình?! Nàng có nghe nhầm không? Mẫu thân muốn một mình nàng ra ngoài?
Từ lúc sinh ra, nàng chỉ ở trong nhà, từ nhỏ đã được mọi người che chở, dù đi đâu, cũng đều có nhóm lớn nha hoàn nô bộc tiền hô hậu ủng*, cẩn thận hầu hạ, đến nay chưa từng một mình ra khỏi cửa.
*(Tiền hô hậu ủng: trước hô sau ủng. Ngày trước, vua chúa hoặc các quan to đi ra, có đông quân lính đi hầu. Đằng trước có lính hô dẹp đường, đằng sau có lính ủng hộ)
Không để ý tới sự chần chừ trong mắt con gái, Ngao Phượng Nghi nhận lấy tay nải từ tay nha hoàn, rồi thò vào trong tay áo lấy một cái bình Đào được cột chặt bằng một sợi dây.
“Con đi khách sạn Long Môn tìm Long Vô Song, trao rượu này cho nàng, xin nàng tạm thời cho con ở lại” Nàng đem tay nải và bình Đào nhét vào trong lòng con gái rồi thận trọng dặn dò. “Nhớ rõ, người kia yêu rượu như mạng, rượu này lại là con ủ, nàng tuyệt đối sẽ giữ con lại.”
“Mẫu thân, nhưng mà…”
“Khách sạn Long Môn chỉ cách nhà chúng ta mấy con phố, con hẳn là nhớ được đi như thế nào đúng không?”
“Nhớ được” Bao Mãn Ý cắn môi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy do dự. “Nhưng mà–nhưng mà–”
Mắt thấy con gái bảo bối đang lúc vội lửa đốt tới mông mà vẫn còn đứng nguyên tại chỗ lề mề, Ngao Phượng Nghi dần dần mất tính nhẫn nại, dung nhan diễm lệ bắt đầu vặn vẹo, giận đến nóng nảy.
“Nhưng cái gì? Con muốn gả cho Man vương hay muốn trèo tường? Tự mình chọn một!”
Khuôn mặt trắng noãn của Bao Mãn Ý đầy u oán, suy nghĩ trong chốc lát, cân nhắc hai phương án, rốt cục nhận mệnh cầm lấy tay nải xoay người, trèo lên đầu tường.
Huhu… Man vương còn đáng sợ hơn cái tường! Nàng thà trèo tường, thà một mình ra ngoài, cũng nhất quyết không gả cho kẻ dã man ăn tươi nuốt sống!
Nhưng mới leo được vài bước, nàng liền ngừng lại
“Mẫu thân, leo lên rồi thì sao nữa?” Đầu nhỏ quay lại, tìm kiếm cao nhân chỉ giáo.
“Nhảy xuống chứ sao!”
“À”
Nhận được chỉ thị xong, nàng quay đầu tiếp tục leo, mọi người cũng ngẩng cao cái đầu, lo lắng đề phìng nhìn cử chỉ ngốc ngếch kém cỏi của nàng, khó khăn ngồi lên đầu tường, sợ hãi, cẩn thận thăm dò nhìn phía bên kia tường–
”A a a! Mẫu thân, cao quá, con sợ… con sợ…!”
Nàng hoang mang rối loạn, sợ hãi xoay người lại, cầu cứu mẫu thân.
“Sợ cái gì? Trên mặt đấy là tuyết, coi như là ngã xuống đi, cùng lắm chỉ đau chút ít thôi, sẽ không bị thương”
“Nhưng mà… con sợ…” Nàng khiếp đảm rụt cổ, nhìn nhìn tường ngoài, lại nhìn nhìn bên trong tường, mắt quay tròn mà khát vọng nhìn cái thang “Ách, con, con, con, con con con con … con nghĩ vẫn nên xuống trở lại tốt hơn”
Xuống trở lại?!
Mọi người đồng thời phát ra tiếng rên rỉ
Mọi người vừa lo lắng vừa sợ, mạo hiểm nguy hiểm trông chừng lão gia, bận rộn cứng người cả buổi tối, chỉ vì để nàng thuận lợi chạy trốn, mà nàng bây giờ còn muốn xuống trở lại?!
“Không cho phép xuống trở lại!”
Ngao Phượng Nghi tức giận kêu lên, cũng không nhịn nổi nữa, không kịp giữ dáng vẻ phu nhân, xốc váy lên chạy tới cái thang, giơ tay đẩy con gái ra ngoài tường.
“Đi xuống cho ta!”
“Oa Oa Oa… đừng đẩy con, huhu… ” Nàng liều mạng giữ chặt ngói lưu ly đầu tường, thân thể lại bị đẩy xuống.
“Mau xuống!”
“Oa–Oa–Oa–”
“Đi!”
“Á, đừng đẩy con, mẫu thân, mẫu thân––”
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, tiếp theo là một tiếng vật nặng rơi xuống, thân thể xinh xắn té xuống đất, biến mất ở bên kia tường cao.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...