Bạo Quân - Dung Hằng

Edit & trans: Hắc Nguyệt Linh Ngư

Bản dịch và edit thuộc về @Sw33t_0c34n trên watt không đăng ở trên nền tảng khác. Ai reup thì đến dog cũng không bằng!!!

Đừng quên vote và cmt cho tui zui nha cả nhà iu🐳💞

_____________________________

Chương 36: Ám Toán

Ở đầu bên kia của Lăng Vân Các, Liễu Hi mặt âm trầm dựa người vào ghế, trong lúc vô tình hắn đã nhìn thấy hai bóng người chồng lên nhau ở trên cửa sổ phòng Vân Phi Vũ, lúc ấy hắn hận không thể đem khuôn mặt ôn tồn lễ độ đó xé nát.

Lam Lan nửa đêm tỉnh dậy, thấy đèn trong phòng của nhi tử vẫn còn sáng, liền đi tới nhìn một cái.

Thấy nhi tử toàn thân bị mây đen u ám bao phủ, không khỏi lo lắng hỏi: "Tiểu Hi, làm sao vậy?"

Liễu Hi vẫn luôn chìm đắm trong việc làm sao đem thủ đoạn trước kia hắn học được dùng ở trên người Vân Phi Vũ, thẳng đến khi Lam Lan mở miệng nói chuyện thì hắn mới nhận ra Lam Lan đã chạy tới trước mặt hắn.

Liễu Hi vội vàng đứng dậy đỡ Lam Lan ngồi xuống, hỏi: "Nương, đều đã trễ thế này người sao còn chưa nghỉ ngơi?"

Lam Lan nhìn gương mặt hại nước hại dân kia của nhi tử chính mình, khe khẽ thở dài: "Là bởi vì chuyện của Thái tử sao?"

Liễu Hi hơi quay đầu đi phủ nhận nói: "Không phải, người đừng có nghĩ nhiều."

"Tiểu Hi......" Lam Lan mềm nhẹ gọi hắn, ngón tay tinh tế oánh bạch xoa gương mặt của Liễu Hi, hốc mắt dần trở nên ướt át.

Liễu Hi lôi kéo tay của Lam Lan, cảm giác trong lòng có chút khó chịu: "Nương, người làm sao vậy, đừng khóc."

"Tiểu Hi, Thái tử là đế vương tương lai, hậu cung 3000 người để lựa chọn, nếu ngươi muốn ở lại bên người hắn, ngàn vạn lần đừng yêu hắn. Nhưng ngươi có một khuôn mặt như vậy, nếu không ở lại bên người Thái tử, tốt nhất là nên huỷ hoại nó, không cần lặp lại vận mệnh của ta."

Liễu Hi hốc mắt hồng hồng nhìn Lam Lan nói: "Nương, ta đã biết, đêm đã khuya người mau trở về nghỉ ngơi đi."

Lam Lan gật gật đầu nói: "Ngươi phải nhanh một chút đưa ra quyết định, hoặc là rời đi càng sớm càng tốt, hoặc là trở thành người không thể thay thế được của Thái tử."

"Ta đã biết rồi, nương."

Lam Lan thật sâu liếc mắt nhìn Liễu Hi một cái, lại lần nữa nhẹ nhàng thở dài bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng rời đi.

Sau khi nhìn theo bóng lưng rời đi của Lam Lan, Liễu Hi đóng cửa lại xong bực bội ở trong phòng đi tới đi lui.

Tô Mạc tỉnh lại trong một mảnh nắng ban mai, vừa mở mắt liền nhìn thấy mặt của Vân Phi Vũ gần trong gang tấc.

Sau đó liền cảm nhận được tiểu huynh đệ tinh thần phấn chấn của bản thân, cùng đối phương gia hỏa tinh thần phấn chấn tiếp xúc thân mật.

Tô Mạc hơi hơi giật mình, tiếp đó liền cảm nhận được trên người nhiều thêm một phân trọng lượng, sau đó chiếc giường gỗ khả năng có chút thiếu tu sửa lâu năm bắt đầu kêu kẽo kẹt kẽo kẹt.

Sau khi vận động buổi sáng nửa canh giờ, Tô Mạc sắc mặt hồng nhuận từ trên giường bò dậy.

Lối sống làm việc và nghỉ ngơi không thể lành mạnh hơn được nữa.

Cuối cùng Tô Mạc vẫn là quyết định tự mình đi gặp công chúa, đương nhiên nam nhân của bản thân không thể để cho người khác có cơ hội hớt tay trên.

Trong cung của Thái tử Võ Quốc, Tôn Hồng Vũ vẻ mặt ý cười kêu người dẫn Tô Mạc đến hậu viện.


Tô Mạc ngoài cười nhưng trong không cười cùng Tôn Hồng Vũ nói cáo từ, liền đi theo cung nữ đi tới trong hậu viện của cung Thái tử.

Một thân ảnh thon thả lẳng lặng đừng trong mưa phùn mênh mông, giống như một đóa hoa hồng phong tư yểu điệu nở rộ trong mưa phùn. Tô Mạc nhẹ nhàng đi qua, xuất phát từ sự tôn trọng đối với nữ sĩ thanh âm phát ra thực mềm nhẹ: "Tại hạ là Tô Mặc Trì thỉnh an Công chúa."

Hồng Vân xoay người lại, trên mặt che chở một tầng khăn che mặt hơi mỏng, khóe miệng gợi lên một mạt ý cười nhợt nhạt: "Hồng Vân, cũng thỉnh an Thái tử."

Thanh âm của nàng giống như mưa phùn tinh tế rơi ngoài đình, ôn nhu lại thanh lãnh.

Tô Mạc thực sự cảm thấy đáng tiếc cho đám danh gia vọng tộc mắt mù kia ở Võ Quốc, Công chúa tuy rằng có chút khuyết tật, nhưng chỉ bằng một thân khí chất này liền quăng những nữ tử có mỹ mạo qua mấy con phố.

Nếu không phải không đành lòng lãng phí cô nương tốt như vậy, Tô Mạc thật đúng là muốn đem Công chúa cưới về làm Hoàng hậu, cũng đỡ cho mấy lão đông tây trong triều kia luôn nhét nữ nhân vào cho cậu.

Nước trà thanh triệt rót ra từ trong miệng ấm thật dài, Tô Mạc nhìn Công chúa hào phóng thoả đáng có chút ngượng ngùng mở miệng.

Rốt cuộc đối với một nữ nhân cổ đại nữ nhân mà nói, cự tuyệt như vậy tương đương với một loại vũ nhục, đặc biệt là trên người nàng còn có dị tật, lòng tự trọng chỉ sợ sẽ càng mạnh mẽ hơn.

Hồng Vân nhìn ra Tô Mạc khó xử, nhẹ nhàng cười nói: "Điện hạ không cần cố kỵ, nhiều năm như vậy với ta sớm đã thành thói quen."

Tô Mạc cười cười: "Công chúa khí độ phi phàm, một chút sơ hở nho nhỏ như vậy làm sao có thể che giấu, là đám phàm nhân kia không biết minh châu, Công chúa không cần chấp nhặt với bọn họ."

Công chúa Hồng Vân che miệng khẽ cười nói: "Điện hạ thật là dí dỏm."

Tô Mạc nhướng mày nói: "Có thể được Công chúa tán thưởng như vậy là phúc khí của tại hạ."

Công chúa Hồng Vân cười khẽ hai tiếng nói: "Điện hạ tới là để nhờ ta khuyên phụ hoàng đánh mất ý niệm hòa thân đi."

Tô Mạc nghiêm mặt nói: "Làm phiền Công chúa."

"Điện hạ khách khí, chỉ là việc nhỏ mà thôi, hơn nữa ta cũng có chuyện muốn thỉnh điện hạ giúp đỡ." Công chúa Hồng Vân nói.

Tô Mạc nhìn nàng hỏi: "Chuyện gì?"

"Ta muốn rời khỏi Võ Quốc." Công chúa Hồng Vân nói.

"Vì sao?" Tô Mạc nghi hoặc nói, một nữ tử nhu nhược rời khỏi Võ Quốc trong lúc loạn thế muốn làm sao để sinh tồn?

Ánh mắt Hồng Vân có chút ảm đạm, nói: "Ta muốn đi tìm một người ở Thạch Quốc."

Tô Mạc nhíu mày nói: "Thạch Quốc với Võ Quốc là địch nhân, nếu bọn họ phát hiện ngươi là công chúa Võ Quốc nói không chừng......"

Tô Mạc không đem lời nói cho hết, nhưng nghĩ cũng biết là cái kết cục gì, cậu không tin lấy trí thông minh của Công chúa Hồng Vân sẽ không thể nghĩ ra được điều này.

Nhưng Công chúa Hồng Vân lần này lại kiên định ngoài dự đoán, Tô Mạc đành phải nói sẽ cố làm hết sức.

Đi ra khỏi cửa Tô Mạc bỗng nhiên nhớ tới Hoàng đế đương nhiệm của Thạch Quốc tựa hồ đã từng tới Võ Quốc làm con tin, không biết Công chúa đến Thạch Quốc có phải hay không có quan hệ cùng với chuyện này.

Lắc lắc đầu, Tô Mạc nhấc chân đi về hướng thư phòng của Tôn Hồng Vũ, chuyện mượn binh được Võ hoàng giao cho Tôn Hồng Vũ phụ trách, mà lần này mang binh đến Thanh Quốc cũng là Tôn Hạo Nhiên.

Ban ngày ba người thương lượng, vì sự kiên trì của Tô Mạc cuối cùng xác định ngày mai Tô Mạc sẽ mang năm vạn người trở về Thanh Quốc trước, đội quân khác bởi vì ở khá xa nên quyết định bốn ngày sau Tôn Hạo Nhiên mang binh chạy tới Thanh Quốc, chậm hơn Tô Mạc ba ngày.

Đến tối, Tô Mạc nhận được một phong thư kỳ quái, mặt trên nói đã biết tung tích của Hoàng Tuyên.

Tô Mạc ánh mắt thâm trầm cầm lá thư, việc tìm kiếm Hoàng Tuyên vẫn luôn được bí mật tiến hành, chỉ Tô Mạc cùng ám vệ biết, đám người Vân Phi Vũ, Liễu Hi có thể sẽ đoán được một ít.


Vậy người đưa tin kia sẽ là ai đây? Còn yêu cầu một mình cậu đi đến vùng ngoại ô vào ban đêm, tuy rằng biết có thể là bẫy rập, nhưng Tô Mạc vẫn quyết định đi thử một chuyến.

Màn đêm buông xuống, ánh trăng nghỉ ngơi, đàn sao trời chiếm cứ bầu trời.

Tô Mạc một mình dựa theo lộ tuyến đã được chỉ định đi vào vùng ngoại ô.

Trong một sơn cốc về đêm, một thôn trang có khung cảnh đẹp đẽ chỉ có trong chỗ sâu sáng lên một ngọn nến nhỏ, nhìn có chút âm trầm khủng bố.

Tô Mạc đẩy ra cửa gỗ to lớn đỏ như máu, chậm rãi đi vào, khi đi qua tấm lụa trắng phiêu đãng trên trên cột ở hành lang, rất có tư vị của một bộ phim kinh dị.

Tô Mạc nhíu nhíu mày tiếp tục đi về phía trước. Ai thích giở trò giả thần giả quỷ như vậy?

Bỗng nhiên một mạt màu trắng từ trước mặt Tô Mạc hiện lên, trong chớp mắt đã không thấy tăm hơi.

Tô Mạc nhìn thoáng qua nơi bóng trắng biến mất, tiếp tục đi về phía trước.

Một mảnh cánh hoa từ không trung rơi xuống, ngay sau đó một mảnh hai mảnh càng nhiều cánh hoa từ không trung rơi xuống, giống như một trận mưa hoa dừng ở trên người Tô Mạc.

Hương hoa tràn ngập trong không khí, Tô Mạc ngẩng đầu nhìn về phía không trung, cánh hoa hồng nhạt dừng ở trên má Tô Mạc.

Bỗng nhiên, một đôi tay thô tráng ôm eo Tô Mạc lên, nhưng lập tức đã bị Tô Mạc dùng nội lực hất bay ra.

Một đạo bóng trắng mơ hồ xuất hiện ở trước mắt Tô Mạc trước mặt.

"Diệp Thanh Phong?" Tô Mạc nhìn nam nhân ăn mặc xiêm y màu trắng tầng tầng lớp lớp đều hoa lệ trước mắt này kinh nghi nói. Càng làm cho Tô Mạc vô ngữ chính là gia hỏa này trên đầu còn đeo một cái ngọc quan màu trắng, phía sau là hai dây cột tóc màu trắng thật dài.

Trần trụi khoe thân thật đúng là không tồi.

"Ngươi đi xem mắt à?" Ăn mặc lòe loẹt như vậy, làm Tô Mạc thấy thế nào cũng không vừa mắt.

Diệp Thanh Phong trên mặt treo một nụ cười tà khí, ánh mắt ở trên thân thể thon dài của Tô Mạc càn quét làm càn. Hắn dùng ngữ khí ái muội nói: "Bảo bối, buổi tối có nhớ ta hay không a?"

Dù bộ quần áo có hoa lệ quý khí đến đâu cũng không che giấu được bản chất lưu manh của hắn.

Tô Mạc không để ý đến hắn hồ ngôn loạn ngữ cái gì, hỏi: "Ngươi biết tung tích của Hoàng Tuyên sao?"

Diệp Thanh Phong không thoải mái kéo kéo quần áo trước ngực, lộ ra lồng ngực dày rộng màu lúa mạch, ánh mắt lửa nóng nhìn chằm chằm đôi môi đỏ hồng của Tô Mạc nói: "Hôn ta một cái, ta liền nói cho ngươi."

Tô Mạc hừ lạnh một tiếng liền quay đầu đi.

Đây là cái loại hành động vô nghĩa gì? Diệp lão đại quả nhiên không đáng tin cậy. Diệp Thanh Phong mắng thầm, vội đem tay áo đang kéo dài trên mặt đất lên, nháy mắt di chuyển đến trước mặt Tô Mạc, muốn đem móng heo duỗi đến trên người Tô Mạc.

Nhưng lại nghĩ đến bản thân không đánh lại được Tô Mạc, đành phải hậm hực thu hồi tay nói: "Trời đã tối rồi, vào nhà đi rồi ta sẽ nói cho ngươi."

Tô Mạc lạnh lùng liếc nhìn hắn, người này hận không thể đem đồ trên người chính mình lột sạch xuống, nhấc chân hướng phòng trong đi đến.

Nhưng vừa vào cửa Tô Mạc lại đột nhiên bị xích sắt ở bên cạnh của cuốn lấy mắt cá chân. Đương nhiên, hai sợi xích sắt cũng không thể giữ được Tô Mạc, nhưng đồng thời lúc đó Tô Mạc dùng một chưởng đánh gãy sợi xích sắt.

Diệp Thanh Phong đột nhiên ra tay điểm trúng huyệt đạo Tô Mạc, sau đó đem Tô Mạc chặn ngang bế lên đi về hướng giường lớn phủ kín khăn trải giường màu đỏ rực.


Tô Mạc nằm ở trong ngực Diệp Thanh Phong, nhìn khuôn mặt anh tuấn của Diệp Thanh Phong, lạnh lùng nói: "Buông ta ra"

Diệp Thanh Phong đem Tô Mạc đặt ở trên giường lớn đỏ tươi, nói: "Không bỏ." Đồng thời hung hăng nhéo một phen cặp mông săn chắc của Tô Mạc.

Trên mông truyền đến đau đớn làm cả khuôn mặt Tô Mạc đều vặn vẹo, nổi giận mắng: "Diệp Thanh Phong ngươi con mẹ nó là đang tìm chết."

Diệp Thanh Phong một bên thô bạo xé mở quần áo của Tô Mạc, một bên nói: "Lão tử hôm nay liền chết ở trên người của ngươi."

Cảm thấy mình bị lột trần hoàn toàn, Tô Mạc tức giận đến xanh mặt: "Mẹ kiếp, Diệp Thanh Phong, tổ sư ngươi chết tiệt."

Diệp Thanh Phong cũng nhanh chóng cởi bỏ quần áo và nói một cách thiếu đạo đức: "Ngươi có thể thao tổ tiên của ta, nhưng ta cũng có thể thao lại ngươi."

Thân hình đẹp đẽ đó đủ làm bất cứ ai cũng phải chảy máu mũi. Hắn nhìn chằm chằm thân hình thon dài không tì vết của Tô Mạc, có xúc động muốn nuốt chửng nó vào bụng ngay lập tức. Nhìn thấy hắn từ đầu giường lấy ra một cái lọ nhỏ, Tô Mạc sắc mặt tối sầm.

Cậu chỉ vừa mới sử dụng thứ này vào tối hôm qua.

Diệp Thanh Phong thô lỗ dang rộng hai chân của Tô Mạc, từ trong lọ lấy ra một lượng lớn kem trắng như tuyết bôi lên giữa cặp mông của Tô Mạc.

Cảm giác lạnh lẽo khiến Tô Mạc hơi run rẩy một chút, sau đó cậu cảm nhận được một thứ to lớn, nóng hổi đang ép vào.

Cơ thể này trước đây đã từng làm qua chuyện này với Diệp Thanh Phong, cho nên Tô Mạc không hề có một chút cảm giác bài xích như cậu nghĩ. Hơi thở của cậu trở nên nặng nề hơn và cậu bắt đầu cảm thấy có một chút hưng phấn. Tuy nhiên, lực co bóp có chút mạnh nên chắc chắn cậu sẽ cảm thấy đau ở đó. Chỉ là Tô Mạc vẫn còn một chặng đường hành quân dài đang chờ cậu vào ngày mai!

"Diệp Thanh Phong! Nhẹ hơn đi, ta đau chết đi được!"

Diệp Thanh Phong vờ như không nghe thấy, tiếp tục chen vào bên trong, thở hồng hộc, nói: "Hôm qua ngươi đã nhét một cái khác vào đây, nhưng mấy tháng nay ta đã suýt chết vì không được giúp đỡ. Nên hiện tại phải để ta cảm thấy thoải mái trước đã."

Quy đầu to lớn cuối cùng cũng chen được vào bên trong, trong phòng lập tức vang lên hai tiếng thở dốc. Diệp Thanh Phong là vì vui sướng, còn Tô Mạc là vì quá đau đớn.

Tô Mạc nằm ở trên giường, ngay cả ngón tay cũng không thể cử động được, cậu chỉ có thể cảm nhận được thứ đó vẫn đang được siết chặt. Tô Mạc nghiến răng tức giận: "Chết tiệt, Diệp Thanh Phong, ta sẽ làm gãy thứ đó của ngươi."

Diệp Thanh Phong dùng hai tay ấn mở hai chân Tô Mạc rồi nói: "Nếu ngươi làm ta bị khuyết tật, vậy tìm đâu ra được một thứ to con dài như vậy để có thể phục vụ ngươi đây?"

Nói rồi hắn đẩy mạnh vào. Nhìn bản thân ra vào trong cơ thể Tô Mạc, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Tô Mạc lộ ra một tia biểu cảm vừa đau đớn vừa vui sướng, dục vọng của hắn càng bị kích thích, đột nhiên sưng lên càng ngày càng to hơn.

Rồi sau vài cú đưa đẩy mạnh mẽ và phấn khích, hắn bắn mọi thứ vào sâu bên trong.

Chết tiệt, hắn ta còn dám bắn vào bên trong. Tô Mạc hận không thể cắt bỏ thứ đó của hắn rồi đem đi xào lên.

Tô Mạc sắc mặt tối sầm, mở miệng giễu cợt: "Liệt dương là bệnh, mau đi trị đi."

Nói xong, một khắc sau, Tô Mộc lập tức hối hận.

Thứ cứng ngắc đó lại được đưa vào, hai điểm trên ngực truyền đến một loại cảm giác hơi nhói, nhưng phần lớn đều là khoái cảm, cậu không khỏi rên rỉ.

Diệp Thanh Phong đẩy mạnh hơn, vừa hôn vào cần cổ nhạy cảm của Tô Mạc vừa nói: "Bảo bối, ta sẽ cho ngươi biết từ bất lực không có quan hệ gì đến ta!"

Lúc nửa đầu, Tô Mạc còn có thể rủa thầm 'con dã thú' này. Nửa sau, dù Diệp Thanh Phong đã mở huyệt đạo ra, nhưng mí mắt của cậu lại khó có thể nhấc lên được nữa.

Tấm lụa đỏ tươi bị nhàu nát, chất lỏng màu trắng loang lổ khắp nơi. Đó là một cảnh tượng có thể khiến người ta mặt đỏ tim đập chỉ trong nháy mắt.

Sau đó.

Không có sau đó.

Nơi mà đại quân Võ Quốc hành quân tự nhiên không có tiểu quốc nào dám ngăn cản, dọc theo đường đi thuận lợi vô cùng.

Nhưng lộ trình của Tô Mạc thì không thuận lợi như vậy, mỗi khi đến đêm khuya tĩnh lặng Diệp Thanh Phong liền sẽ thần không biết quỷ không hay xuất hiện ở bên trong xe ngựa của Tô Mạc.

Mấy ngày ban đầu Tô Mạc còn có tinh lực để tìm hắn tính sổ, qua vài ngày sau Tô Mạc liền mặc kệ hắn, trực tiếp để đại quân vây quanh xe ngựa của chính mình, ngay cả một con muỗi cũng không thể tiến vào, huống chi là Diệp Thanh Phong?

Liễu Hi mang theo hộp đồ ăn, khi vén rèm lên liền nhìn thấy không Thái tử không có tinh thần đang chăm chú xem chiến báo mới nhất.


Nhìn thấy một đoàn bóng ma dưới hốc mắt của Thái tử, mắt hắn hơi hơi mị xuống, sau đó dường như không có việc gì đi đến trước mặt Thái tử, động tác lưu sướng dọn xong chén đũa đối Tô Mạc nói: "Điện hạ, thỉnh người nên dùng điểm tâm trước còn chiến báo để lúc sau lại xem đi."

Tô Mạc buông thư tín sau khi ăn xong, thị nữ trong chớp mắt liền thu dọn sạch sẽ.

Ngón tay ngọc thạch của Liễu Hi, lực đạo vừa phải niết động ở trên vai Tô Mạc, đôi mắt phượng của hắn híp lại, dùng thanh âm trầm thấp mê hoặc ở bên tai Tô Mạc nói:" Điện hạ, người đã mấy ngày chưa được nghỉ ngơi tốt, buổi tối để vi thần tới bồi người ngủ đi."

Khuôn mặt của Tô Mạc vốn đã tuyệt mỹ, khi an an tĩnh tĩnh nằm ở trên vải lụa hoa lệ càng giống như là một bức tượng ngọc hoàn mỹ.

Nghe Tô Mạc nhợt nhạt hô hấp, nhìn Tô Mạc nhẹ nhàng nhíu mày, bên môi thỉnh thoảng phát ra một tiếng than nhẹ, con ngươi thanh minh của Liễu Hi bỗng nhiên hiện lên một tia hắc ám, tay ấn ở trên eo Tô Mạc cũng mất khống chế nhéo Tô Mạc một chút.

Tô Mạc hít hà một hơi mở to mắt liếc mắt nhìn Liễu Hi một cái, Liễu Hi trong lòng cả kinh, vì nhớ đến dâm uy trong quá khứ của Thái Tử, vội vàng quỳ xuống thỉnh tội nói: "Điện hạ, xin thứ tội cho thần!"

Tô Mạc giơ giơ tay nói: "Bỏ đi, ngươi đi xuống trước đi, đem Thi Ngôn gọi tới."

Nói xong Tô Mạc nửa dựa vào trên gối dựa, lại bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần, thuận tiện chải chuốt rõ ràng một chút ý nghĩ của mình, lại thêm nửa tháng nữa thì đến được Thanh Quốc, việc giải quyết phản quân là không thành vấn đề, tiểu quốc khác cũng không đáng để lo, nhưng đối đầu với Thạch Quốc cho dù là quân đội của Võ Quốc phần thắng cũng không quá lớn, điều này làm cho Tô Mạc thực hao tổn tâm trí.

Liễu Hi cúi đầu lặng lẽ liếc mắt nhìn Thái tử một cái, trong lòng suy đoán Thái Tử hẳn là không có ý tứ tức giận đi? Bằng không hắn còn có thể hoàn toàn nguyên vẹn quỳ gối ở nơi này sao?

"Vâng, điện hạ." Liễu Hi thấp giọng đáp rồi rời khỏi xe ngựa.

Tiếng bước chân nhẹ như muỗi kiến người bình thường căn bản không thể phát hiện, nhưng lại thoát khỏi lỗ tai của Tô Mạc. Cậu mở to mắt, khóe miệng lộ ra một tia ý cười, võ công, thật là một điều rất tốt.

"Mạt tướng Thi Ngôn tham kiến điện hạ."

Tô Mạc sửa sang lại xiêm y, mành che của xe ngựa bị xốc lên, cậu nhìn Thi Ngôn quỳ trên mặt đất nói: "Đứng lên đi, hoàng thành có tin tức gì được truyền đến?"

Thi Ngôn đứng dậy trình lên phong thư đã sớm chuẩn bị tốt, nói: "Điện hạ, đây là phong thư của Lâm đại nhân."

Tô Mạc tiếp nhận phong thư do thị nữ đưa tới, mở tờ giấy viết thư hơi vàng, sau khi đọc xong vài dòng, ánh mắt bỗng dưng trở nên lạnh lẽo, khóe miệng hiện ra một tia ý cười lạnh nói: "Quả nhiên, có một ít người chính là nhàn mệnh quá dài, 'bạo quân lầm quốc, thay trời hành đạo, chọn minh chủ khác......', hừ! Bạo quân phải không?"

"Thi Ngôn, viết lại cho Lâm Tư Viễn, phàm là kẻ có chứng cứ vô cùng xác thực thì sẽ bị xử tử, có hiềm nghi chưa được rửa sạch tội danh trước đó đều sung quân đi ích sơn lấy quặng. Khác, tìm vài người giả trang thám tử phản quân, tạo ra vài vụ 'huyết án' trông rất thật ở hoàng thành rồi dẫn đầu dư luận. Còn nữa tìm cho ta một lão giả có khuôn mặt hiền từ lại uy nghiêm, có học vấn cũng có đầu óc tới đây gặp ta."

Lão giả......hiền từ, uy nghiêm, có học vấn, có đầu óc......

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Tâm Niệm Em Đã Lâu
2. Thỏ Con! Yêu Đương Nhé
3. Phải Lòng Ảnh Hậu "Đã Có Chồng"
4. Em Ấy Thật Lạnh Nhạt
=====================================

Các thị vệ xung quanh đều yên lặng cúi đầu, che giấu các loại biểu tình khó có thể hình dung trên mặt.

Tô Mạc khóe miệng vừa câu lên, một phen kéo xuống mành lụa lui về trong xe ngựa.

Thi Ngôn ngẩng đầu lên, ánh mắt cung kính đột nhiên trở nên sắc bén sau khi Tô Mạc biến mất ở sau tấm rèm vải, hắn nhìn xung quanh một vòng, lạnh lùng nói: "Làm tốt việc mà các ngươi nên làm đi, nghĩ quá nhiều thì sẽ dễ chết sớm."

Binh lính ăn mặc giáp sắt xung quanh đều ở trong lòng run lên, vội vàng đem ý nghĩ bất kính trong lòng quét sạch, hết sức chăm chú đứng canh gác.

Thi Ngôn lạnh lùng liếc mắt nhìn bọn họ một cái, bước chân rời đi.

Nhưng lão giả vừa hiền từ vừa uy nghiêm hắn có thể đi đâu tìm a?

_____________________________

Chương này dài khiếp luôn á tr tận 4k1 từ(;ŏ﹏ŏ)

Hnay vì tui đc top 1 TA trong lớp nên tui đăng chương cho mn zui chung hehe\(≧▽≦)/

Nhưng vẫn luật cũ nha mn, 30 vote 10 cmt, ok chưa cả nhà(*'ω`*)

Bản dịch và edit thuộc về @Sw33t_0c34n trên watt không đăng ở trên nền tảng khác. Ai reup thì đến dog cũng không bằng!!!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận