Tiếng người ồn ào, ngựa xe như nước, Tô Mạc và những người khác cười cùng đã đến được Võ thủ đô thành, Võ thành sau một tháng rưỡi đi đường.
Phòng ốc sạch sẽ ngăn nắp, đường phố rộng lớn thoáng đãng, đại đa số người dân trên mặt đều tràn đầy tươi cười, Tô Mạc đi trên đường cái náo nhiệt, cậu có loại cảm giác muốn đánh bại Thái Tử Võ Quốc sau đó xuyên vào người hắn.
Ở Võ Quốc coi trọng võ thuật, bởi vậy có thể thấy bên đường binh khí được phô ra tùy ý, một đội binh sĩ nhẹ giáp mỗi người biểu tình túc mục, không chút cẩu thả tuần tra đường phố.
Tô Mạc nhìn những binh lính nhìn thẳng chỉnh tề đi qua trước mặt cậu, trong lòng hâm mộ không thôi.
Lam Lan rời khỏi Võ Quốc đã mười mấy năm, rất nhiều địa phương đã sớm thay đổi.
Nhớ tới cố nhân trong lòng nàng có chút ảm đạm.
Nhưng nhìn thấy quốc gia hưng thịnh như vậy nàng cũng rất tự hào.
Nàng cười nói: “Trong thành có vài khách điếm không tồi Túy Tiên Cư có rượu ngon nhất, Lâm Giang Lâu có cá là tươi nhất, Thiên Hương Lâu lại có phong cảnh đẹp nhất......”
Lam Lan giới thiệu rất nhiều thứ, còn chưa tới Võ Quốc ở phía trước thìnàng cũng đã hỏi thăm xong, sau khi nói một đống lớn nàng hướng Tô Mạc hỏi: “Không biết công tử thích cái nào?”
Tô Mạc hiện tại nghe đến thứ có liên quan đến rượu liền không được tự nhiên, quyết đoán xem nhẹ Túy Tiên Cư, nói: “Đến Lâm Giang Lâu đi.”
Lâm Giang Lâu được xây dựng bên sông ở trung tâm Võ thành, tất cả cá đều là cá tươi vừa vớt từ sông lên nên rất tươi ngon.
Tô Mạc ngồi dựa vào cửa sổ ở lầu 3 vị trí mà toàn cảnh dòng sông có thể thu hết vào đáy mắt.
Từng chiếc thuyền nhỏ tinh xảo chậm rãi trôi trên mặt sông, trong thuyền không chỉ có các nam tử ngâm thơ câu đối đàm cổ luận kim*, mà cũng có rất nhiều nữ tử vui chơi đùa giỡn, vì Võ Quốc coi trọng võ thuật nên ngay cả nữ tử cũng rất bưu hãn**.
(*) Kể chuyện từ xưa đến nay.
(**) Bưu hãn: mạnh mẽ, anh dũng, anh hùng.
Tô Mạc đứng ở phía trước cửa sổ lẳng lặng nhìn cảnh đẹp trên sông, nhưng cậu lại không biết trên sông cũng đang có rất nhiều người thưởng thức cậu.
Trong một chiếc thuyền bình thường trên hồ, một nữ tử yêu kiều khả ái giống như một chú chim nhỏ mới vừa ra khỏi lồng nhìn cái gì cũng đều mới mẻ, kêu ríu rít không ngừng, tiếng cười của nó đều quanh quẩn khắp trong thuyền.
Một nữ tử lục y chúng đang ở trên thuyền đau đầu nói: “Nha đầu này thật là tinh lực tràn đầy, náo loạn cả buổi sáng cũng không chê mệt.”
“Hiếm khi được ra ngoài một chuyến cũng khó trách muội muội lại vui vẻ như vậy.” Một thanh âm chính trực sang sảng vang lên, cùng lúc đó một con cá mới hấp ra lò được một nha hoàn đặt lên bàn tản ra hương vị tươi ngon.
“Muội muội, ngươi yêu thích nhất cá hấp tới, còn không kmau lại đây?”
Tôn Hạo Nhiên hô lên với Tôn Tử Vân đang ghé vào trên lan can, lại nửa ngày không thấy động tĩnh, vì thế hắn nghiêng đầu hô: “Muội muội, cá của ngươi tới rồi kìa.”
Vẫn là không có phản ứng, Tôn Hạo Nhiên buồn bực nha đầu này ngày thường yêu thích nhất là ăn cá của Lâm Giang Lâu sao hôm nay lại không có phản ứng gì?
Tôn Hạo Nhiên đành phải đứng dậy đi về phía nàng, lại thấy muội muội của chính mình đang nhìn về một phương hướng mà phát ngốc, hắn duỗi tay đẩy đẩy muội muội nói: “Làm sao vậy? Ngẩn người làm gì?”
Sau khi phục hồi lại tinh thần Tôn Tử Vân, quay đầu nhìn ca ca giống mình anh tuấn cao lớn, sau đó vẻ mặt hoảng hốt nói: “Ca, ta rốt cuộc cũng thấy được nam nhân còn xinh đẹp hơn so với Thái Tử ca ca.”
Tôn Hạo Nhiên vỗ vào đầu muội muội, giáo huấn nói: “Suy nghĩ vớ vẩn cái gì, nam nhân lớn lên đẹp đẽ thì có ích lợi gì?”
Tôn Tử Vân xoa xoa đầu làm nũng nói: “Ca, ngươi chán ghét, vừa rồi người nọ thật sự rất xinh đẹp, không được ta phải đi tìm hắn.”
Nói xong nàng xoay người liền hướng bên ngoài khoang thuyền mà chạy, may mắn thay đã bị Tôn Hạo Nhiên kịp thời giữ chặt.
“Ngươi là một nữ hài tử, việc hấp tấp lỗ mãng chạy tới trước mặt người khác giống bộ dáng gì, ngươi không được phép đi.”
Tôn Tử Vân giãy giụa: “Ca, ngươi đáng ghét, buông ta ra, bằng không chờ lát nữa không thấy người kia ta tìm ngươi tính sổ.”
“Không được phép đi chính là không được phép đi......”
“Buông ta ra buông ta ra......”
Bỗng nhiên một nam tử thân hình cao lớn đi đến, hắn ngẩng đầu lên một khuôn mặt tuấn mỹ đến yêu dã đột nhiên xâm nhập vào trong tầm mắt, cho người ta một loại cường đại đánh sâu vào thị giác, chỉ cần liếc mắt một cái lại khiến người cả đời đều khó có thể quên được.
“Các ngươi cãi nhau cái gì?” Thanh âm hồn hậu trầm thấp lập tức khiến hai người kia dừng lại tranh chấp.
Tôn Tử Vân ngó vài lần phát giác hắn không có sinh khí liền đánh bạo mở miệng nói: “Thái Tử ca ca, ta vừa rồi nhìn thấy một nam tử, ngươi khiến hắn làm phò mã của ta được không?”
Tôn Hồng Vũ nhướng mày nói: “Vạn nhất người kia đã có thê thất thì sao?”
Tôn Tử Vân tức khắc rối rắm, nàng thật vất vả mới nhìn thấy một nam nhân so với Thái Tử ca ca đẹp hơn làm sao có thể dễ dàng cứ như vậy từ bỏ.
Nàng nhíu nhíu mày nói: “Nếu vạn nhất kia không có thì sao? Thái Tử ca ca chúng ta đem hắn mời lên hỏi một câu được không?”
“Hồ nháo!” Tôn Hạo Nhiên ở một bên quát: “Ngươi đường đường là quận chúa của một quốc gia còn sợ thiếu người muốn cầu hôn sao?”
“Ta cũng muốn người chính mình thích mới được.” Tôn Tử Vân phản bác nói.
Tôn Hồng Vũ ngăn lại hai người đánh định cãi nhau kia, nói: “Bất quá cùng lắm thì mời hắn uống một tách trà có cái gì to tát đâu.”
Tôn Tử Vân lập tức phụ họa nói: “Đúng vậy, đúng vậy, vẫn là Thái Tử ca ca là tốt nhất.”
Bên này đám người Tô Mạc vừa lúc ăn xong định trở về phòng nghỉ ngơi, lại thấy một thanh niên cái eo lưng thẳng tắp cử chỉ có lễ tìm đến bọn họ.
Người thanh niên đối mặt với Tô Mạc hành lễ nói: “Ra mắt công tử, tại hạ là Đổng Đông Đông, công tử nhà ta đã chuẩn bị đồ ăn rượu ngon ở trên thuyền, cho mời công tử lên thuyền.”
Tô Mạc đầy đầu mờ mịt, cậu mới đến Võ thành ghế cũng chưa ngồi nóng mông, ai sẽ mời cậu ăn cơm?
“Xin hỏi là công tử nhà ai?” Tô Mạc hỏi.
“Công tử nhà ta họ Tôn.” Đổng Đông Đông đứng vô cùng thẳng thắn, nói chuyện không ngạo mạn cũng không khiêm tốn, ngữ khí hoàn toàn kể rõ sự thật.
Tôn chính là họ của hoàng thất Võ Quốc, ám chỉ của vị này cũng rất rõ ràng.
Tô Mạc nheo mắt, chẳng lẽ cậu trong lúc vô ý đắc tội hoàng thân quốc thích của Võ Quốc, nhưng xem ra thái độ của người này cũng không giống a.
Bởi vì có việc cầu người, Tô Mạc thật đúng là sợ một khi không cẩn thận đắc tội nhân vật có lực ảnh hưởng nên cậu phân phó Thi Ngôn, đám người Liễu Hi ở Lâm Giang Lâu chờ cậu, còn bản thân thì đi theo người kia xuống lầu.
Tôn Hồng Vũ vốn là đối với lời nói của Tôn Tử Vân cũng không cho là đúng, một người nam nhân mà thôi lại có thể đẹp như thế nào? Lại đẹp đẽ cũng bất quá chỉ là một nam nhân.
Hắn đáp ứng nàng mời người kia tới bất quá cũng chỉ bởi vì hắn tương đối thích muội muội và vì tò mò mà thôi(*)
(*) Thích theo kiểu anh em họ với nhau thôi, không được nghĩ bậy nha mn.
Nhưng khi Tô Mạc xuất hiện ở trước mắt hắn, hắn mới phát hiện trên đời này quả nhiên còn có cái loại người này, mặc kệ là ở góc độ nam hay nữ nhìn đều không thể bắt bẻ được người này.
Hắn nhìn nhìn đường muội sắc mặt đỏ lên ở bên cạnh, đột nhiên đối với nam nhân đẹp đẽ ở trước mắt dâng lên một tia hứng thú.
Tôn Hồng Vũ đứng lên nói với Tô Mạc: “Mạo muội vì đã quấy rầy, thỉnh huynh đài chớ trách, tại hạ là Tôn Viễn”
Tô Mạc nhanh chóng nhớ đến các thành viên hoàng thất ở Võ Quốc ở trong đầu, phát hiện cũng không có người tên Tôn Viễn này, liền suy đoán người này hoặc là họ hàng xa của hoàng thất, hoặc là dùng tên giả.
Người này tuy rằng ngữ khí thái độ đều rất bình thường, nhưng mỗi cử chỉ giơ tay nhấc chân đều có thể thấy khí thế hiển nhiên không phải người thường có thể có.
Tô Mạc khoanh phạm vi thân phận của người này, sau đó cười nhạt trả lời: “Tại hạ là Tô Mạc, người của Thanh Quốc, tới Võ Quốc để du ngoạn.”
“Thanh Quốc? Thanh Quốc nào? Ở nơi nào cơ?” Tôn Hồng Vũ thực mê mang hỏi.
“Muôn đời thường thanh thanh, cùng Tấn Quốc tiếp giáp.”
Một hơi nghẹn ở trong lòng không thể đi lên cũng nuốt xuống không tới thiếu chút nữa làm Tô Mạc khó chịu chết.
Tuy rằng, Võ Quốc là một siêu cường quốc, Thanh Quốc chỉ là một tiểu quốc ở giữa còn cách vài quốc gia, nhưng cũng không thể không bỏ ở trong mắt như thế được.
Tô Mạc trong lòng có chút hụt hẫng.
Tôn Hồng Vũ nhìn nụ cười trên mặt Tô Mạc đã có chút phai nhạt, vội vàng tìm kiếm Thanh Quốc ở trong đầu.
Sau đó qua một hồi lâu, mới từ trong một trong mười mấy quốc gia trùng tên tìm ra quốc gia tên Thanh Quốc này.
Hắn có chút xấu hổ nói: “Tô huynh xin đừng trách móc, tại hạ trí nhớ không được tốt lắm.”
Bộ ngực mềm*.
(*) Tô huynh nghe giống từ tiếng Trung có nghĩa là ngực mềm, cả hai đều phát âm cùng là Sū xiōng.
Tô mạc kéo kéo khóe miệng nói: “Không sao, Tôn công tử khách khí, vẫn là gọi ta là Tô Mạc đi.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...