Hầu hết mọi người đều nghĩ đến nàng chỉ là một vũ kỹ bình thường ở lầu Tiêu Tương mà thôi,
lại không biết thân phận thật của nàng, lại ngừng thở rồi lại thở thưởng thức mà múa quái dị đầy hấp dẫn này.
Lúc nàng tới gần thư án thì đúng lúc tiết tấu khúc nhạc “Phát như tuyết” chậm rãi vang lên…..
Thuỵ vương khá vừa lòng, thỉnh thoảng liếc nhìn Sở Minh Phong một cái, trong mắt loé sáng.
Thẩm Chiêu và Sở Minh Hiên liếc nhìn nhau, đều không rõ vì sao nàng tự mình
ra trận, không phải nàng đã nói là không bán thân biểu diễn xiếc sao?
Dĩ nhiên Sở Minh Phong cũng không nghĩ ra, nhưng quan trọng trước mắt là
nhìn nàng múa, có giống như nàng dạy người khác kinh diễm hay không.
Diệp Vũ đặt khuỷu tay lên trên bàn, nhìn Lâm Trí Viễn, mông cong lên, eo hạ
xuống, bày ra thân thể mê người, tiếp đó, nàng vươn ngón trỏ ra, nhấc
cằm hắn lên, hơi ngả ngớn chút, sau đó nàng làm các loại động tác múa
theo từng tiếng nhạc, đem cả người quyến rũ nam tử ngồi trước mặt.
Nếu đã muốn chuyển sang một chiếc ghế khác, nàng cũng không phải múa ở
trên bàn nữa, bày ra các loại tư thế, chỉ là ở trên bàn múa đủ loại
phong tình vạn chủng, không phải đùa giỡn Lâm Trí Viễn, mà cùng hắn
chuyển động, ở trước mặt hắn bày ra vẻ đẹp nhất của bản thân, múa tư thế đẹp nhất… Thêm đó quần áo tự do vặn vẹo theo thân hình múa bay lên,
ngẫu nhiên áp sát vào mặt nàng, tăng thêm vài phần mị hoặc.
Đây
là vũ đạo gợi cảm của thế kỷ hai mươi mốt, tuy tiết tấu không sôi động,
nhưng động tác ái muội, mê hồn, cuồng dã, vừa mới bắt đầu múa đã khiến
người ta lâm vào trầm mê, câu hồn, đoạt phách.
Người xem dưới vũ đài phần lớn trợn mắt há mồm, không nháy mắt tý nào nhìn màn múa kỳ lạ này.
Thẩm Chiêu khiếp sợ mãi, múa như vậy, cô gái như vậy, trời sinh là khắc tinh của nam nhân. Nàng là kẻ độc nhất vô nhị của thành Kim Lăng.
Giả sử nàng múa ở lầu Tiêu Tương, nói vậy cả nam nhân toàn thành đều điên cuồng vì nàng mất!
Hắn thấy mặt Sở Minh Hiên càng ngày càng đen lại, mây đen cuồn cuộn, như
sắp có bão táp xảy ra vậy. Còn bệ hạ, dù có hưng trí thưởng thức múa,
mặt vẫn nhìn không đổi, con ngươi lại bất động đã bán đứng hắn. Rất rõ
ràng, bệ hạ cũng bị nàng câu mất hồn đi rồi.
Thẩm Chiêu không rõ, cho dù nàng muốn khiêu vũ, cũng không nhất định phải nhảy loại múa câu
hồn đoạt phách này. Diệp cô nương, cô đến tột cùng là đang nghĩ gì thế?
Diệp Vũ đứng ở sau lưng Lâm Trí Viễn, hai tay dán sát hai bên sườn hắn, theo tiết tấu chuyển động vài cái, tiếp đó tay phải của nàng mơn trớn hai má và cằm hắn; rồi tiếp theo nàng kéo hắn đứng dậy, đi đến giữa vũ đài,
nhảy mấy động tác, cuối cùng nhấn hắn ngồi xuống một chiếc ghế khác.
Tiết tấu “Phát như tuyết” vang lên hoà cùng với khúc nhạc Khúc Phong khác.
Màn múa tiếp chính là màn múa nàng nhảy trước mặt Tấn vương, nhưng lại thêm mấy động tác mạnh nữa, khiến toàn bộ điệu múa càng tràn đầy vui sướng
và đầy đủ hơn.
Sở Minh Hiên không ngồi yên nổi, lửa giận trong cơ thể thiêu đốt, cháy sạch hai nắm đấm của hắn, ngực phập phồng kịch
liệt, đôi mắt trợn to, lạnh nbăng mà cũng như lửa bỏng, như đao kiếm vậy bắn thẳng lên cô gái trên vũ đài, giống như muốn doạ cứng nàng, không
cho nàng tiếp tục nhảy nữa!
Nếu có thể được, hắn hận không thể
lên đài ngay lập tức túm nàng xuống, không cho nàng bày ra vẻ xinh đẹp
của nàng trước mặt hàng đống nam nhân như vậy! Nhưng hắn cũng chẳng làm
được gì, đây là điểm chết người, cũng là điều hắn hận nhất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...