Bạo Quân Độc Sủng

Thần sắc Thác Bạt Hoằng thay đổi, rống giận, “Trẫm không tin…. Trẫm nhốt nàng, khóa chặt nàng, cũng không tin cả đời này của nàng sẽ không quên được Sở Minh Phong!”

Mộ Dung Diệp nói lạnh lùng, “Như vậy chỉ có một kết quả, Vũ Nhi hận bệ hạ, kiểu gì cũng chết; Vũ Nhi buồn bực không vui, u buồn thành tật, có lẽ một năm, hai năm, ba năm thì hồn lìa khỏi xác”

Thác Bạt Hoằng không nói gì, gương mặt u ám, đau xót ngập tràn.

“Bệ hạ là cửu ngũ chí tôn, có ba ngàn mỹ nữ,chỉ cần một, rất quyết đoán; nếu không chiếm được trái tim người mình yêu, như vậy hãy buông tay cho nàng ấy rời đi, thành toàn cho nàng ấy với người nàng ấy yêu đi, cũng vì quyết đoán” Mộ Dung Diệp nặng nề khuyên nhủ, “Nếu bệ hạ thật sự yêu nàng, thì hay thành toàn cho nàng, để cho nàng ấy được sống tốt, vui vẻ mà sống, sung sướng mà sống. Ít nhất ở trong lòng nàng ấy sẽ nhớ rõ bệ hạ đã buông tay thành toàn, cũng đặt bệ hạ trong lòng”

“Buông tay… thành toàn…” Thác Bạt Hoằng lẩm bẩm, sợ sệt xuất thần.

***

Không hiểu sao trạng thái bệnh không thoải mái biến mất, chỉ là Diệp Vũ cảm thấy lòng trống trải cứ như đã đánh mất cái gì đó quan trọng, nhưng nghĩ mãi vẫn không ra.

Hai ngày nay, Thác Bạt Hoằng chưa tới, nàng nhớ hắn, nghĩ tới hắn lại cảm thấy không hẳn là vậy, chỉ cảm thấy người mình đang tưởng nhớ không phải là hắn.

Nhưng mà là ai đây?

Nàng hỏi Xuân Hoa, Thu Nguyệt, các nàng ấy nói, bệ hạ bận chính vụ, qua hai ngày nữa mới đến Lăng Vân Các.

Cung nhân điện Tử Thần tới truyền, bảo hoàng hậu bị ốm, mời nàng tới thăm. Sở Minh Lượng bị bệnh ư?

Diệp Vũ đi vào điện Tử Thần, bất luận là trước điện hay trong điện không một bóng người, chỉ có một không khí lạnh lẽo tịch mịch.

Bước vào tẩm điện, nàng thấy hoàng hậu ngồi trước bàn, mặc chỉnh tề, hoa mỹ mà cao quý. Đầu đội mũ phượng, mặc bộ quần áo xanh, khoác bên ngoài áo trắng, hai mắt sáng ngời, môi hồng răng trắng, hoa mỹ mà cao quý. Nàng ấy trang điểm rất kỹ, má hồng, mày cong, khuôn mặt đoan trang, từ đầu tới chân mặc chính là trang phục sắc phong ngày ấy.

Trong lòng Diệp Vũ kinh ngạc, không phải nàng ấy bị bệnh sao? Vì sao lại mặc như thế.

“Hoàng hậu thấy không thoải mái sao? Đã truyền thái y chưa vậy?”

“Ngươi không trách ta sao?” Đôi mắt đẹp của Sở Minh Lượng u lạnh, “Ta đã hại chết con của ngươi”

“Vật đổi sao dời, ta quên rồi”

Diệp Vũ biết một năm nay, hoàng hậu buồn bực không vui, không ra khỏi cửa, chưa bao giờ gặp qua bệ hạ. Nói đi nói lại nàng ấy thân là hoàng hậu mà lại có kết cục như thế, cũng là bởi vì mình. Bởi vậy Diệp Vũ cảm thấy nàng ấy thật đáng thương.

Nghĩ đến đây, nàng càng cảm thấy có lỗi với hoàng hậu, “Hoàng hậu, ta không phải cố ý chiếm bệ hạ đâu, hay là vầy, ta khuyên bạ hạ tới gặp người nhé”

Đôi mắt Sở Minh Lượng bỗng mở to, kinh ngạc nói, “Ngươi nói cái gì?”

“Hoàng hậu bị bệnh, bệ hạ dĩ nhiên sẽ đến thăm hoàng hậu” Diệp Vũ tóm lấy tay nàng ta, “Yên tâm đi, chuyện này cứ để ta lo cho”

“hoàng tẩu, tẩu đến tột cùng định nói gì thế?” Sở Minh Lượng giật mình hỏi, nàng ấy sao vậy nhỉ?

“Người gọi ta là hoàng tẩu ư?” Diệp Vũ vừa kinh ngạc vừa mê hoặc, “Vì sao người lại gọi ta là hoàng tẩu chứ? Người là hoàng hậu mà, vì sao….”

“Tẩu thích là hoàng huynh của ta, là vợ của hoàng huynh ta, ta dĩ nhiên gọi tẩu là hoàng tẩu rồi”

“Hoàng huynh người ư?” Diệp Vũ không rõ, “Hoàng huynh người là ai hả/”


Sở Minh Lượng khiếp sợ nghẹn họng nhìn trân trân, ngây người một lúc lâu rồi mới nói, “Người trong lòng tẩu không phải là bệ hạ mà là hoàng huynh của ta, Sở Minh Phong”

Diệp Vũ lẩm bẩm, “Sở Minh Phong…”

Tên này nghe rất quen, cứ như đã nghe ở đâu rồi, không, không phải, hình như cái tên này chôn sâu trong lòng nàng… Bỗng một gương mặt tuấn tú cương nghị, lạnh cứng xuất hiện trong đầu nàng, cùng một chút trí nhớ ngắn thoáng xuất hiện, đầu nàng rất đau, rất đau…

Sở Minh Lượng nhắc nhở bên tai nàng, “Hoàng tẩu, tẩu phải hiểu rõ, người trong lòng tẩu là Sở Minh Phong, là hoàng đế Sở quốc, mà không phải là hoàng đế Thác Bạt Hoằng của Ngụy quốc”

Diệp Vũ ôm đầu đau tới mức muốn bổ ra, từ từ nhắm mắt lại, như thế một nam tử si ngốc đang nhìn mình. Hắn là Sở Minh Phong đó ư?

“Vì sao lại vậy?”

“Hoàng tẩu cứ từ từ mà nghĩ đi, cố gắng nghĩ cho ra đi” Sở Minh Lượng rót một ly rượu lên, chậm rãi đưa lên, chậm rãi đưa tới bên miệng, chậm rãi uống.

“Ta nhìn thấy huynh ấy…. Ta nhớ ra rồi… NHưng mà vì sao lại vậy chứ…” Diệp Vũ nói thống khổ, trí nhớ trong đầu như quay lại, nhiều như vậy, đau như vậy, thương như vậy. “Đau đầu quá”

Trong linh hồn nhớ lại ngày bắt đầu bị đuổi ra khỏi phủ tướng quân ấy, mỗi một chuyện trong ba năm qua cứ hiện dần lên, từng cảnh, hiện lên trong đầu, nói cho nàng biết, người nàng yêu không phải là Thác Bạt hoằng mà là Sở Minh Phong.

Nhưng lúc trước vì sao nàng lại cho rằng mình thích Thác Bạt Hoằng chứ?

Không biết bao lâu, đầu dần không đau nữa, nàng ngẩng đầu lên, thấy Sở Minh Lượng vẫn không nhúc nhích nhìn mình.

“Nghĩ ra rồi?” Mắt Sở Minh Lượng thản nhiên, đó là một cảm giác tĩnh mịch không chút sức sống.

“Ta … Tại sao có thể như vậy chứ?”

“Hoàng huynh đang đợi tẩu ở Kim Lăng”

“Ta biết” Diệp Vũ thở dài bất đắc dĩ, “Nhưng mà Thác Bạt Hoằng sẽ không thả tay ra”

“Ta có một cách” Khóe môi Sở Minh Lượng vừa mở, hé ra nụ cười nhỏ.

“Cách gì?”

Bỗng Sở Minh Lượng nôn ra máu, Diệp Vũ kinh hãi đỡ lấy nàng ta, ‘Hoàng hậu, tại sao lại vậy? Người…Người uống thuốc độc ư?”

Sở Minh Lượng lại nôn ra tiếp một đống máu, lục phủ ngũ tạng bị rượu độc làm cho đau đớn khó chịu, lông mi run run, “Hoàng tẩu, ta hại chết con của tẩu…. Rất xin lỗi tẩu… Thực xin lỗi hoàng huynh…”

“Vậy người cũng đừng có uống thuốc độc chứ… Ta không trách người…” Diệp Vũ nói bi thương, “Ta đi gọi thái y…”

“Đừng đi… Ta không phải vì áy náy mà uống thuốc độc đâu…” Sở Minh Lượng nói trầm trầm, đôi mắt đẹp đan xen tuyệt vọng và đau đớn, “Cuộc đời này, trái tim ta đã cho bệ hạ… NHưng bệ hạ không thương ta… Đã không còn tim nữa, ta sao sống được chứ…”

“Sao người lại ngu vậy chứ?”

“Ta cũng không muốn ngu vậy đâu… Đối với ngươi rốt cuộc cũng không chống đỡ nổi nữa… Một năm nay, ta không lúc nào không nghĩ tới huynh ấy, ngày nào cũng bị dày vò… ngày nào cũng bị tra tấn, ta không muốn chịu đựng nữa… “nàng ta lại nôn tiếp ra máu, giọng run lên, đầy bi thương, “Ta yêu… là TỀ Vương ở Kim Lăng, không phải là Ngụy hoàng ở Lạc Dương… Ta thích Thác Bạt Hoằng, giờ đã chết rồi…”

Nước mắt trào ra, Diệp Vũ khóc nói, “Người có thể rời nơi này, có thể về Sở quốc mà…”


Sở Minh Lượng mỉm cười, ‘Ta chỉ muốn chết cùng một chỗ với Thác Bạt Hoằng… Hoàng tẩu, ta chết rồi, bệ hạ sẽ tổ chức đại tang cho ta… Ngày đưa tang ấy, tẩu thừa cơ ra cung đi…”

Lời chưa dứt, nàng ta đã gục lên bàn, tắt thở. Máu tươi nhiễm đỏ cả áo choàng trắng, đỏ đan xen, nhìn chói mắt.

Một sinh mệnh, cứ vậy mà đỏ tươi, xán lạn sau đó thì ảm đạm xám xịt. Diệp Vũ nhìn nàng ấy, lệ rơi đầy mặt.

***

Thác Bạt Hoằng ân chuẩn theo di ngôn của Sở Minh Lượng, mang hai thị tì thân cận ban cho nàng, lệnh các nàng ấy ở lăng tẩm canh giữ cho nàng, tương đương với hầu hạ nàng.

Ngày đưa tang này, bầu trời u ám, gió lạnh nức nở, như đang khóc thương vì người chết. Cung nhân nâng một chiếc quan tài màu đen lớn xuất phát từ điện Tử Thần dọc thoe hành lang đi thẳng ra một cửa cung…

Hắn đứng trên hành lang dài trên đường, nhìn đội ngũ đưa tang đi xa dần trong gió lạnh.

Minh Lượng, thật xin lỗi, trẫm phụ nàng. Nếu có kiếp sau, trẫm nhất định sẽ đối đãi với nàng thật tốt, hy vọng nàng lên đường bình an. Đợi mãi cho tới khi đội ngũ đưa tang đã ra ngoài cửa cung, hắn mới rời bước, đi về Lăng Vân Các.

Không ngoài dự đoán, tiền viện, đại điện, tẩm điện, thiên điện, không có bóng Vũ Nhi, dù tìm thế nào cũng không thấy… Nhìn tẩm điện trống rỗng, hắn biết nàng đã đi rồi, xen lẫn trong đội ngũ đưa tang đi rồi… Không bao giờ còn trở lại nữa…

Hắn suy sụp ngồi trên giường, mày nhíu lại thật sâu, cúi đầu cười thật to. Vũ Nhi, tóm lại nàng cũng đi rồi. Tiếng cười bao hàm bi thống, tuyệt vọng… Cười cười mãi, hai dòng lệ trong suốt chảy xuống.

Lời Mộ Dung Diệp cứ quanh quẩn bên tai: nếu bệ hạ thật sự yêu nàng, thì nên thành toàn cho nàng ấy, để cho nàng ấy được sống thật tốt, vui vẻ mà sống, sung sướng mà sống. Ít nhất trong lòng nàng ấy, sẽ nhớ rõ bệ hạ buông tay và thành toàn, cũng đặt bệ hạ ở trong lòng.

Bởi vậy, hắn lựa chọn buông tay, lựa chọn thành toàn, dù trái tim hắn đã tan nát thành từng mảnh nhỏ, dù cả cuộc đời này của hắn không còn bao giờ yêu được cô gái khác nữa, dù cuộc đời này của hắn cô đơn, cô tịch một đời.

Bởi hắn không muốn Vũ Nhi ở bên mình buồn bực mà chết, không muốn tâm tư mình hại chết nàng. Nước mắt cứ lặng lẽ chảy xuống, mặt Thác Bạt Hoằng chậm Rãi bình tĩnh trở lại, trái tim bị mất đi người con gái yêu dấu trở nên đau đớn… Vũ Nhi, chỉ mong nàng sẽ nhớ rõ ta, chỉ mong nàng sẽ đặt ta trong lòng nàng.

****

MỘt chiếc xe ngựa chạy trên cong đường phía nam, Diệp Vũ, Thác Bạt Ngưng và Mộ Dung Diệp ngồi trong xe, còn có đứa nhỏ nằm trong tã lót nữa.

Diệp Vũ không ngờ được lại thuận lợi tới vậy, thuận lợi rời xa Lạc Dương, đi xa biên cảnh hai nước Ngụy Sở.

Thác Bạt Hoằng chung quy cũng đã buông tay, tha cho mình, nàng nghĩ ngợi, có lẽ hắn đã nghĩ thông, cố giữ mình lại cũng chẳng kết quả tốt gì.

“Lâm đại ca, đi Kim Lặng Sở quốc, muội không còn là công chúa nữa, còn huynh cũng không còn là Phò Mã, huynh nuôi vợ con thế nào?” Thác Bạt Ngưng bĩu môi hỏi.

“Ta nguyện mình có chết đói cũng sẽ không để nàng và con chết đói đâu” Mộ Dung Diệp cười, ngón trỏ chạm nhẹ lên mặt con, chọc cho nó cười.

“Công chúa yên tâm đi, Lâm đại ca tốt xấu gì cũng là huynh trưởng của ta, đến lúc đó ta cầu bệ hạ phong huynh ấy làm Hầu gia, ăn bổng lộc triều đình, chẳng chết đói được đâu” Diệp Vũ trêu, “Lâm đại ca, công chúa rời xa quốc gia, theo huynh đi Sở quốc, phần tình ý này, huynh cũng không được cô phụ đó”

Hắn cười, “Đến thế này mà muội còn nói được?”

Thác Bạt Ngưng ghé sát tai nàng, có vẻ tiếc hận bảo, “Không ngờ kết quả là ngươi vẫn không đảm đương nổi làm hoàng tẩu của ta chứ”


Diệp Vũ mỉm cười, yên lặng nhìn ra ngoài cửa sổ xe ngựa. Gần hương tình càng khiếp sợ, lời này không giả, cách Kim Lăng càng gần, lại càng sợ hãi.

Tình cảnh gặp lại Sở Minh Phong sẽ thế nào đây? Hắn vẫn vui vẻ hay là thế nào? Hắn có nạp thêm phi tần không? Hắn có ghét bỏ mình không?

Nhiều nghi vấn chất chứa nhồi nhét vào đầu nàng, nàng không muốn nghĩ lại kìm không được nghĩ ngợi, càng nghĩ lòng càng loạn, đột nhiên nẩy sinh ý nghĩ không muốn trở về Kim Lăng nữa.

Nhưng xe ngựa tóm lại vẫn vào thành Kim Lăng, dừng lại trước cổng Triêu Dương.

Lúc giờ đang là trưa, đầu mùa xuân ánh nắng chiếu xuống sáng rực, đưa mắt nhìn một cái chỉ thấy ánh nắng, càng khiến con người ta cảm giác sáng rực ở đây.

Thủ vệ cửa cung thấy nàng đi tới, lấy kích ngăn lại, “Là người nào?”

“Ta…” Diệp Vũ gỡ huyết ngọc uyên ương khấu bên hông ra, “Đây là bệ hạ ban cho uyên ương khấu, làm phiền đại ca truyền một tiếng cho ta. Chỉ cần bệ hạ nhìn thấy vật ấy, nhất định cho ta tiến cung”

“Đây quả nhiên là vật ngự ban” Thủ vệ nhìn thấy uyên ương khấu chạm chổ tinh xảo, nổi lên lòng htam.

“Chính xác” Nàng lấy ra thỏi bạ trắng đặt vào tay hắn, “Làm phiền đại ca đi một chuyến. Bệ hạ nhìn thấy vật ấy, nhất định mặt rồng sẽ vui, còn có thể ban cho đại ca nữa đó”

Đã có thưởng, thủ vệ liền đánh mất lòng tham, còn nữa, uyên ương khấu này là vật ngự ban, nếu sau này điều tra ra, thì mất đầu như chơi.

Như thế hắn cầm tín vật đi ngự thư phòng.

Sở Minh Phong đang phê duyệt tấu chương ở ngự thư phòng, thấy huyết ngọc uyên ương khấu trong tay thủ vệ kia, sắc mặt thay đổi, vội vàng đứng dậy, đi tới, đoạt lấy uyên ương khấu, lớn tiếng hỏi, “Uyên ương khấu này, ngươi lấy được từ đâu?”

“Bẩm bệ hạ… Ở cửa cung có một cô gái cầu kiến bệ hạ… Bảo bệ hạ nhìn thấy vật ấy, tất sẽ…” Thủ vệ thấy bệ hạ để ý như thế, mồ hồi lạnh chảy ròng ròng, nói lắp ba lắp bắp.

Còn chưa nghe hắn nói hết, Sở Minh Phong liền như mũi tên nhọn bạy vụt đi, lao ra ngự thư phòng, thủ vệ sửng sốt giây lát rồi mới chảy theo sau.

Là Vũ Nhi… Nhất định là Vũ Nhi…

Sở Minh Phong chạy như điên trên đường, trong lòng chỉ có một ý nghĩ: Vũ Nhi… Vũ Nhi…

Nhanh đến…đến nào… Vũ Nhi, thật sự là nàng sao?

Từ rất xa, hắn thấy bên ngoài cửa cung có một cô gái rất gầy, nhưng do xa quá, nhìn không rõ mặt nàng lắm…Bỗng hắn cảm thấy hai chân như nhũn ra, không dám chạy vội lên trước nữa, lo lắng người ấy không phải là Vũ Nhi, lo lắng hy vọng biến thành thất vọng… Hắn đi từng bước một, nàng ấy vẫn đứng đó, một thân tuyết trắng, tay áo khẽ bay lên, mặt mày như vẽ, phong hoa tuyệt thế…

Thấy rõ ràng, đúng thật là Vũ Nhi rồi! Hắn cảm xúc tuôn trào, chạy thật nhanh. Diệp Vũ đã sớm thấy hắn chạy thẳng về phía mình, lệ nóng trào ra, tim co thắt lại tới mức thở không nổi.

Minh Phong… Minh Phong…

Rốt cuộc Sở Minh Phong cũng chạy tới trước mặt nàng, yên lặng nhìn nàng chăm chú, đôi mắt đen dần mờ đi.

Cả hai cùng nhìn nhau, mọi tâm tư đều biểu hiện hết trên mặt, giữa mặt mày có vui sướng, tưởng niệm, thống khổ, vui vẻ…

Nàng rốt cuộc nước mắt cũng chảy xuống, còn hắn thì mắt đỏ lên. Bỗng đột nhiên hắn tiến lên hai bước, đưa tay ra ôm chầm nàng vào, ôm thật chặt, cứ như muốn nhét nàng ngập sâu vào trong ngực mình vậy, vĩnh viễn không rời xa.

Nàng cũng ôm hắn, mừng rỡ như điên mà đầy chua xót không cách nào hình dung nổi.

“Vũ Nhi… thật sự là nàng sao…” Sở Minh Phong cất giọng khàn khàn, lời vừa ra thì lại là khóc.

“Là ta…” Tiếng nói của nàng cũng khản đặc vì khóc. Giờ khắc này họ ôm nhau thật chặt, chìm đắm trong niềm vui sướng được gặp lại nhau.

Không có bộ ngực ấm áp của hắn, rộng rãi vững chắc để nàng được dựa vào, không có cô gái nào đẹp hơn nàng, kiên trinh hơn khiến cho hắn mê luyến. Một năm đợi chờ biết bao giày vò thật đáng giá.

Giờ khắc này, trái tim họ như cùng nhịp đập, cùng nhau thở, cùng nhau khóc, cùng nhau vui sướng, cùng nhau bi thương. Sở Minh Phong nâng mặt nàng lên, con ngươi đen sáng lóng lánh, đuôi mắt như cười… Nhìn chăm chú một lúc lâu, hắn cúi đầu, hôn nhẹ lên môi nàng, mắt nàng, toàn thân cảm thụ yêu thương của hắn..


Cánh môi quyện nhau, ôn nhu triền miên, đã lâu quấn quít si mê.

Mộ Dung Diệp và Thác Bạt Ngưng đức ở trước xe ngựa, nhìn đôi tình nhân xa nhau lâu rồi gặp lại, ôm nhau mà khóc, cảm động mãi, cùng nhìn nhau cười. TRước cổng Triêu Dương, thủ vệ phần đông, không ngờ bệ hạ cùng cô gái cầu kiến này làm chuyện khuê phòng trước mắt boa người, chẳng coi ai ra gì, khiến cho người ta mở to con mắt mà nhìn. Cái gì gọi là tình đều từ tận sâu bên trong tới, đó là thế.

“Vũ Nhi… Vũ Nhi… Vũ Nhi….” Sở Minh Phong thìthào gọi, mê loạn hôn nàng, cái trán, đôi mắt, cái mũi, đôi má, thùy tai, cứ vừa hôn vừa thì thào hội tên nàng, cứ như không tin cô gái trong lòng này là người mình ngày nhớ đêm mong.

“Bệ hạ… Đừng như vậy… Mọi người đang nhìn kìa….” Diệp Vũ né tránh, bắt đầu cảm thấy quẫn bách.

“Gọi ta là Minh Phong..”

“Minh Phong…”

Hắn lưu luyến nhìn nàng rồi lại ôm nàng thật chặt. Nàng đẩy hắn, “Lâm đại ca và công chúa đưa ta về, đêm nay họ không có chỗ…”

Sở Minh Phong nhìn qua, thấy Mộ Dung Diệp và Thác Bạt Ngưng đi tới, hạ mình hành lễ, Sở Minh Phong vội vàng cho họ bình thân.

“Đại ân không lời nào cảm tạ hết được, ngày mai trẫm sẽ nói chuyện với ngươi” Hắn trầm giọng nói, “Đêm nay trước uất ức cho các ngươi ở lại trong cung”

“Tạ bệ hạ” Mộ Dung Diệp cười.

Sở Minh Phong phất tay, công công đằng sau tiến lên nghe chỉ, sau đó đi an bài tẩm điện cho một nhà ba người. Nhìn họ rời đi, Diệp Vũ cười hỏi, “Vậy đêm nay ta nghỉ ngơi ở đâu đây?”

Hắn ôm chặt eo nàng, “trong lòng ta”

***

Diệp Vũ không ngờ được Sở Minh Phong lại trùng tu điện Trừng Tâm. Nhìn thấy cảnh đền đài lầu các giống y như trước, nàng như đang trong mộng.

Điện Trừng tâm ngập tràn cảnh tình yêu của nàng và hắn đầy thương tổn, đau đớn và ngọt ngào, tuy nàng cực độ chán ghét điện này, nhưng sau đó không còn ác cảm nữa, ngược lại lại có tình cảm rất sâu nặng. Hắn cũng thế, mới có thể xây dựng lại một điện Trừng Tâm giống y như đúc.

Hắn nắm tay nàng, “Điện Trừng TÂm đã sớm xây xong, chỉ đợi nàng về thôi”

Nắng mỉm cười tươi.

“Đêm nay, chúng ta ở đây đi”

Hắn ôm lấy nàng, xoay tròn một vòng, nàng kêu lên thất thanh sợ hãi, sung sướng, tiếng cười vui vẻ cứ lan xa lan xa.

Chẳng biết xoay bao nhiêu vòng, Sở Minh Phong cuối cùng mới dừng lại, lại ôm chặt lấy nàng. Nàng hoa mắt chóng mặt, chân tay mềm mại, dựa hẳn vào lòng hắn, cứ như biến thành nước vậy, ngập ướt ngực hắn.

Sau đó hắn ôm lấy nàng, đi thẳng vào phòng tắm. cứ từng lớp từng lớp màn mỏng, lục mỏng bay lên rồi rơi xuống, như mộng như ảo, tựa như trước kia.

Cả phòng tắm tràn ngập màu sắc nước lóng lánh, kéo dài, chẳng có tiếng động. Nước lấp lánh lăn tăn, ánh lên màu điện hồng sáng ấm, đan xen vào nhau thành khung cảnh mờ mờ ảo ảo.

Nàng biết hắn ôm mình đến là phòng tắm, vì muốn tẩy rửa một đường phong trần cho mình. Sở Minh Phong thả nàng xuống, “Ta hầu nàng tắm được không?”

“Chàng là bệ hạ, thiếp sao dám…” Diệp Vũ cố ý dùng giọng châm chọc nói. (từ giờ mình thay đổi cách xưng hô của hai người chàng, nàng, thiếp, ta để phù hợp với cảnh sau này: hòa hợp, ân ái)

Còn chưa nói hết, hắn đã cởi bỏ áo nàng, chỉ hai ba cái đã cời sạch quần áo nàng, sau đó lại tự mình cởi áo mình, ôm lấy nàng, đi xuống bể tắm. Tuy họ đã sớm quen thuộc lẫn nhau, nhưng một năm không gặp, rốt cuộc cũng có chút mới lạ, nàng quẫn bách vì được yêu mà hai má đỏ hồng, giãy dụa xuống nước, ôm ngực quay nghiêng với hắn. LÒng hắn lại thấy đau đớn, “Vũ Nhi… Chia lìa một năm, nàng và ta thấy lạ hay sao?”

“Không phải…” Diệp Vũ nói vội, lại chẳng biết nói sao, “Thiếp chỉ là…”

“Đừng giải thích nữa”

Sở Minh Phong nắm tay nàng, chậm rãi kéo nàng vào trong lòng. Cả hai trần trụi, da thịt chạm nhau, như bị điện giật, chân tay khắp người nổi lên một dòng nước chảy xiết khó nói nên lời.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui