Yên Nhiên đeo khăn lụa lên cho Thượng Quan Tố, phủ thêm áo choàng rồi mới dìu nàng xuống xe ngựa.
Vừa mới xuống đã thấy trước cổng lớn phủ Tướng Quân đứng một đám nữ nhân đang duỗi dài cổ chờ nàng.
Nữ tử vận bạch y, bởi vì mang khăn che mặt thế nhưng lộ ra vài phần thần bí.
Nhẹ nhàng bước đi trong gió lạnh làm người cảm nhận được một loại khí chất thần thánh không thể khinh nhờn, khiến đám nữ nhân xem đến mức ngây ngốc tại chỗ.
Thượng Quan Ngọc trong bộ trang phục lộng lẫy, cố tình trang điểm loè loẹt, lúc nhìn thấy Thượng Quan Tố thì đáy mắt loé lên vẻ ngoan độc.
Đôi tay phía trong vạt áo nắm chặt thành quyền, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay.
Thượng Quan Tố chết tiệt! Mấy năm nay vì sao không chết ở bên ngoài, cớ gì vẫn còn sống trở về chiếm giữ vị trí trưởng nữ, còn đoạt mất Tấn Vương Long Tử Viễn nàng ái mộ từ lâu!
Không, Tấn Vương là của Thượng Quan Ngọc nàng, xấu nữ này đừng hòng cùng nàng đoạt.
- Ồ, đây không phải là đệ nhất xấu nữ Bắc Yến quốc chúng ta đây sao.
Người này xấu mà da mặt lại dày như tường đồng vách sắt.
Nữ tử bình thường nếu như bị sơn tặc luân dâm, thì sớm đã xấu hổ mà tự sát! Tất nhiên sẽ không biết xấu hổ hồi phủ mà bôi nhọ gia tộc.
Thượng Quan Ngọc cao giọng nói mỉa.
Thượng Quan Tố gót sen nhẹ nhàng, dáng người thướt tha, trên mặt không hề có vẻ giận dữ cùng xấu hổ.
Ngược lại còn cười nhạt, thản nhiên đi về phía cổng lớn phủ Tướng Quân.
Thượng Quan Tố lướt qua Thượng Quan Ngọc, xem ả như không khí.
Từ trước đến nay Thượng Quan Ngọc vẫn luôn kiêu ngạo, làm sao cam tâm bị một xấu nữ làm lơ, cho nên lập tức đuổi theo Thượng Quan Tố, muốn nắm tóc Thượng Quan Tố rồi hung hăng giáo huấn nàng như trước kia.
Thượng Quan Ngọc vọt tới trước mặt Thượng Quan Tố, giáo huấn không thành ngược lại còn kêu thảm lên một tiếng:
- A...
Ngay sau đó "bụp" một tiếng, chỉ thấy cả người Thượng Quan Ngọc nằm quỳ trên đất, khuôn mặt dính thẳng vào đá cẩm thạch lạnh băng.
Bởi vì dùng sức quá mạnh, trên trán ả sưng lên một cục u, tơ máu rõ rệt...
Thượng Quan Ngọc đau đớn nhe răng trợn mắt, ngẩng đầu rống lên:
- Thượng Quan Tố! Tiện nhân nhà ngươi......
Thượng Quan Tố lập tức đứng chắn trước người của Thượng Quan Ngọc, vẻ mặt kinh ngạc nói:
- Ôi, nhị muội! Tuy ngươi và ta trưởng thứ có khác biệt nhưng tỷ muội nhà mình cũng không cần quỳ xuống hành đại lễ như này.
Thượng Quan Tố nói, gót sen khẽ tiến lên hai bước, vẻ mặt tỷ muội tình thâm, muốn đỡ Thượng Quan Ngọc đứng dậy.
Trước mặt mọi người thể hiện một cảnh tỷ muội tình thâm, nhưng mà đôi tay Thượng Quan Tố còn chưa chạm đến Thượng Quan Ngọc thì ả đang nằm ngã trên mặt đất đã kêu thảm một tiếng:
- A...
Dưới khăn che mặt, Thượng Quan Tố âm thầm cười lạnh một tiếng, nhưng trên mặt lại đầy vẻ quan tâm, bất đắc dĩ nói:
- Nhị muội, ngươi lại làm gì vậy! Được rồi, ngươi dập đầu hành lễ với ta, đại tỷ nhận, tâm ý của ngươi ta cũng đã rõ.
Mau mau đứng lên đi!
Thượng Quan Ngọc đau đến nhe răng trợn mắt, dưới làn váy, mu bàn tay ả đang bị Thượng Quan Tố dẫm lên, thậm chí còn hung hăng dùng mũi chân nghiền ấn.
- Thượng Quan...
Thượng Quan Ngọc mới muốn kêu mắng, dưới chân Thượng Quan Tố lại tăng thêm sức lực.
- A......
Tiếng kêu thảm thiết cắt ngang trời, so với vừa rồi càng vang dội, đau đến mức làm sắc mặt Thượng Quan Ngọc trở nên trắng bệch.
- Nhị muội, ngươi đến tột cùng là làm sao vậy! Tuy ta là trưởng tỷ của ngươi, ngươi kính trọng ta, tâm ý của ngươi ta nhận.
Mau chóng đứng lên đi thôi.
Thượng Quan Tố ngoài miệng nói, dưới chân lại càng dùng thêm lực.
Tuy không có dẫm gãy xương tay Thượng Quan Ngọc, nhưng cũng đủ làm bị thương đến gân cốt, mà Thượng Quan Tố dẫm lại còn là tay phải của Thượng Quan Ngọc.
Thương đến gân cốt thì gần ba tháng đừng nói là đánh đàn vẽ tranh, ngay cả ăn cơm cũng là cả một vấn đề.
Yên Nhiên đứng một bên cúi đầu rũ mi, đáy mắt loé lên vẻ hưng phấn không thôi.
Tam tiểu thư phủ Thượng Quan - Thượng Quan Nguyệt cùng bọn nha hoàn xem đến ngớ người.
Thượng Quan Nguyệt hiểu rất rõ con người Thượng Quan Ngọc, nhất định không có khả năng nàng hành đại lễ như này với Thượng Quan Tố.
Trong này chắc chắn có kỳ quặc, nhưng nàng lại không nhìn ra manh mối, cho nên chỉ giả vờ không biết, đứng ở một bên yên tĩnh xem biến cố này.
Ánh mắt Thượng Quan Tố thoáng nhìn thấy một bóng ảnh từ bên trong phủ bước ra tới.
Nàng nhanh chóng rời đi bàn châm đang dẫm lên tay Thượng Quan Ngọc, lần thứ hai giả vờ muốn dìu Thượng Quan Ngọc đứng dậy.
Thượng Quan Ngọc mặt đầy hận ý, thấy đôi tay trắng nõn của Thượng Quan Tố duỗi tới, mà đôi tay ả bị đau không thể nâng lên, lập tức bất chấp hình tượng, há mồm liền cắn tay Thượng Quan Tố.
- A......
Thượng Quan Tố lập tức nhíu mày lại, đau kêu lên thành tiếng.
Thượng Quan Ngọc nghe thấy tiếng kêu đau của Thượng Quan Tố, trong mắt tràn đầy độc ác, hận không thể một ngụm cắn đứt ngón tay Thượng Quan Tố.
Đúng lúc ả muốn dùng sức cắn đứt ngón tay Thượng Quan Tố, thì lại cảm thấy bên môi đau đớn, vội vàng buông miệng ra.
Thượng Quan Tố đau đớn hô lên:
- Ngón tay của ta...!ngón tay của ta...!hu hu hu...!ngón tay của ta.......
Yên Nhiên đứng bên cạnh vẻ mặt đầy quan tâm, nâng Thượng Quan Tố dậy, lo lắng nói:
- Tiểu thư, tay người thế nào?
Nước mắt lập tức lăn xuống hai má Thượng Quan Tố, thanh âm run run đau đớn kêu lên:
- A...!đau...!sợ là bị cắn đứt rồi......
Thượng Quan Tố khoa trương kêu to.
Một màn này xảy ra quá đột ngột làm Thượng Quan Nguyệt càng nghi hoặc khó hiểu.
Một đám nha hoàn nô bộc hai mặt nhìn nhau, không biết rốt cục đã xảy ra chuyện gì?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...