Bạo Quân Đáng Sợ Sủng Ái Ta
Vũ Tình chớp chớp mắt, mồ hôi mồ kê nhễ nhại.
Dù sao nhưng nàng đau tay lắm rồi.
Nàng muốn nằm hẳn hoi.
Nhưng chỉ mới dãy dự được một chút liền bị Dạ Quân bắt lại.
Ngay khoang khắc đó, chỉ có nàng biết.
Kèo này căng rồi..
Hắn khó ở xưa nay, hôm nay chắc còn nổi khùng ghê gớm hơn ấy chứ.
Sao nàng khổ quá vầy nè...
Vũ Tình nắp bắp.
" Ta...ta...muốn lật người..tay đau..."
" Ta không cho phép..."
Trời đựu....khùng vừa phải thôi cha nội.
Cái tên này tính làm tín ngưỡng của nàng hay gì, người ta đau tay muốn nổi khùng rồi mà cha nội vẫn bắt người ta phải nghe lời.
Nàng mặc kệ, cho dù hôm nay trời có sập thì nàng vẫn phải lật người.
Hắn nổi khùng, nàng cũng nổi khùng rồi nhé!!!!
Phượng Vũ Tình chủ biết kêu trời trách đất.
Trong thâm tâm của nàng hiện lên hai chữ to đùng .
Rồi xong
Hôm nay quả nhiên là nàng chết chắc.
" Ta nói mà nàng vẫn không nghe lời? Hửm?"
Vũ Tình tức giận, nàng quay mắt đi chỗ khác.
Không phải nói phét nhưng tính cha nội hôm nay cũng hâm quá
thế, nàng không chịu nổi nữa.
Hôm nay không dỗ cho đàng hoàng là nàng không thèm nhìn cái tên chết bằm
này đâu.
Quả nhiên, khùng điên vẫn là khùng điên.
Thật hết thuốc chữa.
Dạ Quân thấy nàng không thèm nhìn hắn thì nổi
khùng.
Hắn nhấn mạnh cằm của nàng ép nàng phải nhìn vào mắt hắn.
Nhưng Vũ Tình đâu có thèm, nàng không thèm nhìn vào mắt hắn mà nhắm luôn mắt lại.
Để xem xem tên này
có thể làm được gì nàng nào.
Vũ Tình đang dương dương đắc trí thì bỗng có một trận ướŧ áŧ phủ xuống.
Dạ Quân cạy môi nàng, chiếc lưỡi
thon thả khẽ luồn vào.
Nàng giật mình, không mở mắt là không được.
Tên này thấy nàng không chịu nhìn hắn thì làm cái trò độc đoán thế này hả? Thôi được, hắn là vua, hắn có tất
cả, hắn là nhất.
Nam tử hán đại trượng phu dám làm dám chịu.
À lộn...nữ tử hán...nàng làm điều này biết là kiểu gì cũng bị gì
đó nhưng vẫn làm đó là do nàng, trách ai được giờ.
Nếu đã đã vậy thì nàng không thèm nói chuyện với hắn luôn xem hắn giải quyết như thế nào.
Nàng không tin,
một người hiện đại như nàng lại không chơi được hắn ta.
Chút nữa không thèm kêu thành tiếng luôn, nam nhân
khi bị nhục mạ lòng tự tôn sẽ vô cùng nhục nhã.
Phải để cho hắn nếm mùi mới được.
Dạ Quân một tay ghì chặt lấy Vũ Tình, một tay không yên phận mà luồn vào trong người nàng không ngừng
nhào nặn đôi gò bồng đang nhô cao kia.
Ánh mắt Vũ Tình trở lên mơ màng, Dạ Quân vẫn hôn nàng một cách cuồng nhiệt.
Cả căn phòng lại vang lên
những tiếng nhớp nháp quen thuộc.
Vũ Tình kiềm chế tiếng của mình, nàng không thể để cho nó vang lên lúc
này được.
Nành phải kiềm chế cho hắn ta biết thế nào là nhục nhã.
Rốt cuộc Dạ Quân cũng thả môi nàng ra, Vũ Tình nghĩ rằng xong việc rồi lên thở vào nhẹ nhõm..
Nhưng sự nhẹ
nhõm đó qua chưa lâu thì đợt tấn công tiếp theo của hắn lại nổ ra.
Dạ Quân vùi đầu vào hõm cổ của nàng, mút nhẹ một cái liền hiện lên một vết ân ái đỏ hồng trông rất bắt mắt.
Vũ Tình khóc không ra nước mắt, mai nàng còn phải đi thỉnh an nữa đó, có cái vết đáng xấu hổ thế này thì nàng
đâu dám gặp ai nữa.
Nhưng chưa dừng ở đó, Dạ Quân lại tiếp xuống phía dưới.
Vũ Tình không muốn kêu thành tiếng, nàng có thế
nào cũng phải nhịn được.
Chỉ có thể phát ra tiếng hừ nhẹ nơi cuống họng.
Bỗng nàng nhận ra điều gì đó bất ổn, nhìn xuống dưới thì thấy hắn đang nhìn chằm chằm vào nơi đó của nàng
như đang toan tính một điều gì đó.
Tình cờ là trong suy nghĩ của nàng cũng đang nghĩ điều đó.
Không được, không thể để như vậy được.
Dạ Quân
khẽ kéo hai chân nàng ra rồi dùng lực, nơi đó nõa lồ trước mắt hắn.
Dạ Quân nhìn Vũ Tình đang lo lắng, bỗng hắn nở một nụ cười bỉ ổi.
Rốt cuộc Vũ Tình cũng không kìm được mà nói lớn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...