Lý Đại Cát ngẩn ra một lát: "Không thể thu a...... Vậy nô tài, nô tài cũng không thể trả lại cho Bạch quý phi, nô tài sẽ đưa cho Ngọc Chân công chúa."
Lưu Tứ cười lạnh một tiếng, đem ngọc bội thu vào tay: "Trẫm đưa."
Hắn cùng Ngu Hạ kỳ thật có rất nhiều hồi ức, chẳng qua, đó đều là hồi ức đơn phương của Lưu Tứ.
Xe ngựa chạy kẽo kẹt trên đường, bên trong xe hào hoa xa xỉ, Ngu Hạ thân kiều thể nhuyễn, từ nhỏ bị nuông chiều đến lớn, chỉ ngủ trên thảm da hổ mềm mại, xe ngựa chạy trên đường gồ ghề lồi lõm làm nàng cảm thấy thập phần khó chịu.
Ngủ cũng không an ổn.
Ngu Hạ thích ngủ, khi còn nhỏ có một lần nàng ngủ tới nửa tháng, Bạch quý phi còn tưởng nàng bị bệnh nặng, lập tức kêu thái y tới khám cho nàng, nhìn tới nhìn lui thái y đều tìm không ra biện pháp trị liệu.
Dù sao sinh ở hoàng gia, mẫu thân là Quý Phi, Hoàng Hậu là tỷ tỷ mẫu thân, Thái Tử sủng nàng, Quý Phi cùng Hoàng Hậu cũng sủng nàng, thích ngủ không tính khuyết điểm gì lớn, liền để nàng thích ngủ thì ngủ.
Hiện giờ phải đi một quốc gia khác, chính là quốc gia suýt nữa diệt quốc gia mình, trong lòng Ngu Hạ lo sợ bất an.
Đối với việc của Lưu Tứ Ngu Hạ hiểu biết không nhiều lắm, nàng chỉ biết là nàng chưa bao giờ làm cái gì không tốt với Lưu Tứ. Lưu Tứ giận chó đánh mèo với nàng, khả năng năm đó thật sự bị thương tổn rất lớn.
Lưu Tứ vốn dĩ ở bên ngoài cưỡi ngựa, tới buổi chiều hắn cũng lên xe ngựa.
Ngu Hạ sợ hãi nhìn Lưu Tứ, đôi mắt ngàng trắng đen rõ ràng, sạch sẽ không nhiễm bụi trần.
Lưu Tứ thay đổi rất nhiều, hắn giết rất nhiều người, trên tay nhiễm đầy máu tươi. Ngu Hạ vẫn là tiểu công chúa được người sủng ái. Nàng vẫn không thay đổi.
Hắn ngồi trên tấm da hổ, trên người mặc áo giáp bạc thoạt nhìn oai phong lẫm liệt, còn có dung mạo cực kỳ tuấn lãng.
Ngu Hạ có chút bất an, nàng cúi đầu không dám nhìn Lưu Tứ. Lưu Tứ hiện giờ bạo ngược tàn nhẫn, Ngu Hạ cũng có nghe người khác nói qua.
Từ đủ loại biểu hiện của hắn hiện tại có thể nhìn ra Lưu Tứ cũng không phải người nhớ ân tình nghĩa cũ. Có lẽ đối với hắn mà nói nàng chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì, hắn hận người khác không thể phát tiết liền trút xuống người nàng.
Thanh âm Lưu Tứ trầm thấp: "Quỳ xuống đấm chân cho trẫm."
Ngu Hạ gật gật đầu, về sau nàng là không còn là công chúa cao quý, Bạch quý phi muốn nàng nhẫn nhục chịu đựng, vào hậu cung Cảnh Quốc mọi việc đều phải thuận theo Lưu Tứ, Lan Quốc hiện giờ cục diện rối rắm, Ngu Hạ ở Cảnh Quốc địa vị thậm chí không bằng nữ nhi tiểu quan đưa vào cung. Nàng chỉ có thể dựa vào Lưu Tứ.
Nàng quỳ trên thảm dày, tà váy tuyết trắng xõa tung trên thảm, bả vai nàng gầy yếu, trên tóc cài trâm bạch ngọc, đôi mắt đẹp lưu chuyển câu hồn đoạt phách, cố tình nàng còn không biết bản thân mê người như thế nào.
Ngọc Chân công chúa đã từng cao cao tại thượng, chữa trị hắn như thấy được một động vật nhỏ bị thương, cứu rồi không đem hắn để trong lòng, càng không đem hắn vào mắt, thậm chí còn quên hắn là ai.
Nàng là thiên chi kiều nữ, trong bình mật đường nuôi lớn, nhận hết thảy sủng ái, trong kinh thành Lan Quốc phần lớn thiếu niên quý tộc đều yêu thầm đệ nhất mỹ nhân là nàng, nàng sao có thể nhớ rõ con tin hèn nọm như hắn?
Chỉ có hắn ngày càng mạnh, đem nàng đoạt tới, làm nàng quỳ trên mặt đất, ngửa đầu nhìn hắn, nàng mới có thể nhớ rõ hắn.
Tay Ngu Hạ mềm mại không xương, ngón tay nhỏ dài mềm mại, nàng xoa chân cho Lưu Tứ, tự cho là mình dùng sức đủ nhiều, hắn lại bất động như núi, thậm chí lạnh lùng nói: "Mạnh hơn một chút."
Ngu Hạ không dám phản bác, đành phải mạnh tay hơn một chút.
Ngu Hạ một bên cho xoa chân cho hắn một bên ngủ gật, nàng cảm thấy rất buồn ngủ, sức lực trên tay nhỏ dần, đầu óc không còn thanh tỉnh.
Nàng suy nghĩ:
Sao chân Lưu Tứ cứng như thế không biết? Cứng như cục đá, nàng chưa từng gặp qua chân nào cứng như vậy.
Cho dù làm thành chân giò hun khói khẳng định cũng rất cứng nha, không có người muốn cắn, vừa cắn xuống nhất định sẽ gãy răng.
Chân giò hun khói...... Nàng muốn ăn chân giò hun khói trong cung làm.
Cuối cùng, Ngu Hạ vẫn không cưỡng lại cơn buồn ngủ ghé vào đùi hắn ngủ rồi.
Lưu Tứ trên cao nhìn xuống nàng.
Nàng hai mắt nhẹ nhàng khép lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nộn, cánh môi hồng nhạt hơi chu lên, một chuỗi nước miếng trong suốt chảy ra.
Lưu Tứ nhíu mày.
Chảy nước miếng? Thật ghê tởm.
Hắn đem Ngu Hạ ôm lên, ôm vào lòng mình, nàng rất say, khả năng trời sinh đã bị sâu ngủ bám vào người, Lưu Tứ không biết Ngu Hạ thích ngủ, chỉ cảm thấy nàng mê ngủ, lúc nào cũng có thể ngủ.
Hắn từ trong tay áo Ngu Hạ móc ra chiếc khăn tay lau nước miếng cho nàng, Ngu Hạ cảm thấy trên người Lưu Tứ cứng ngắt làm cả người nàng không thoải mái, nàng muốn tìm một góc thoải mái chui vào, Lưu Tứ đem nàng đặt sang một bên, cởi áo giáp trên người ra lại đem nàng ôm trở về.
Ngu Hạ nho nhỏ một đoàn, vừa thơm vừa mềm, ngủ trong lòng Lưu Tứ so với ngủ trên xe ngựa thoải mái hơn nhiều.
Gương mặt trắng của nàng ngủ đến mức đỏ ửng.
Lưu Tứ cúi đầu, ở trên cánh môi nàng nhẹ nhàng hôn, vuốt tóc đen dài cùa nàng, xúc cảm so với tơ lụa tốt nhất còn mỹ diệu gấp trăm lần, hắn vuốt ve thái dương Ngu Hạ, để nàng kề sát vào mình, thần sắc khó có khi lộ ra ôn nhu.
Ngu Hạ ngủ ngon lành không biết gì.
Lưu Tứ ôm nàng, mãi cho đến buổi tối Ngu Hạ cũng không có tỉnh lại.
Nàng ngủ tới buổi sáng ngày hôm sau, bởi vì buổi sáng ngày kế Lưu Tứ không có ôm nàng, xe ngựa chạy nhanh, Ngu Hạ ở bên trong nghiêng ngả lảo đảo, cảm thấy chính mình xương cốt cả người đều đau.
Sau khi nàng tỉnh lại nhìn thấy một bao điểm tâm cùng túi nước.
Ngu Hạ mở bao điểm tâm ra, bên trong là bánh đậu xanh trong hoàng cung làm, nàng rất quen thuộc hương vị này.
Một bên ăn điểm tâm, Ngu Hạ lại nghĩ tới Bạch quý phi, nhớ tới Hoàng Hậu, còn có Thái Tử điện hạ, mũi nàng ê ẩm, có chút xúc động muốn khóc.
Đang từ trên mây lại ngã xuống đáy vực, nàng cảm thấy rất khó chịu. Ngu Hạ trước nay đều không phải người kiên cường gì, gặp được khó khăn liền muốn khóc.
Lưu Tứ chán ghét nàng, lạnh nhạt với nàng, quay đầu lại tới hậu cung Lưu Tứ, hậu phi hắn nghe nói càng khó ứng phó. Ngu Hạ lại mở túi nước ra uống một ngụm.
Túi nước này khả năng đã đựng qua rượu, bên trong có một cổ hương rượu, Ngu Hạ sau khi uống mới nghĩ đến, nếu từng đựng rượu khẳng định là có người dùng qua nó.
Nàng nhìn thoáng qua, bề ngoài túi nước vẽ một con cự long màu xanh lá, tinh xảo dị thường, người có thể sử dụng túi nước này chỉ có một người.
Nàng hoảng sợ, lo lắng Lưu Tứ phát hiện nàng trộm uống nước của hắn, nhanh tay đậy nắp lại đặt qua một bên.
Nàng cũng đem điểm tâm gói lại.
Giữa trưa đội quân dừng lại nghỉ ngơi, Lưu Tứ tiến vào xe ngựa xem nàng, hắn nhìn đến điểm tâm đã được gói lại, túi nước cũng đặt ở chỗ cũ, ngữ khí bỗng nhiên lạnh: "Ngươi cái gì cũng chưa ăn?"
Ngu Hạ trầm mặc một chút: "Ăn hai khối điểm tâm."
Lưu Tứ nói: "Không có uống nước?"
Ngu Hạ không hé răng.
Lưu Tứ tức giận mà cười: "Xem ra ngươi thật là chán ghét trẫm, đồ vật trẫm dùng qua ngươi chạm cũng không muốn chạm."
Ngu Hạ: "???"
Hình như có hiểu lầm.
Ngu Hạ há mồm nói: "Không......"
Lưu Tứ không nghe nàng giải thích, mở túi nước ra: "Uống."
Ngu Hạ trước giờ chưa có ai răn dạy nàng, nhìn thấy Lưu Tứ sắc mặt đen thui nàng liền sợ hãi, cố nén nước mắt tiếp nhận túi nước uống một ngụm.
Tác giả có lời muốn nói: Nam chủ có một chút tố chất thần kinh
Mặt ngoài: Chảy nước miếng? Thật ghê tởm.
Trên thực tế: Lợi dụng lúc nàng ngủ hôn một cái.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...