Báo Phục – Trả thù

Cho dù đã ba năm từ lúc xảy ra chuyện kia, nhưng thỉnh thoảng tôi vẫn bị giật mình từ trong mộng mà tỉnh giấc. Tôi biết Trọng Thanh đã để lại trong lòng tôi vết thương quá lớn, khiến vết thương đó vẫn thủy chung mãi chưa tiêu tan.

Ba năm này tôi đều không xem báo giải trí, không xem ti vi có tin tức giải trí, cũng không xem bất cứ phim điện ảnh, bởi không muốn lại nhìn thấy Trọng Thanh, dù chủ quan hay khách quan đều không muốn thấy. Về công việc tôi cũng bỏ qua nghề phóng viên mà làm một nghề ít tiếp xúc với nhiều người hơn – nghề vận chuyển hàng hóa vào kho, cũng là nghề giữ kho. Mặc dù nghề này tiền lương không được nhiều nhưng như vậy cũng đủ nuôi sống được tôi và mẹ, mà quan trọng nhất là nó sẽ không khiến tôi nghĩ về những truyện đã trải qua.

Ngẫm nghĩ một chút tôi cũng không biết chính mình tại sao lại yêu hắn, là vì hắn trong lúc lơ lãng toát ra sự ôn nhu, hay là hắn tràn ngập hận ý trong lòng nhưng lại thể hiện sự yêu thương làm tôi cảm động? Tôi không biết. Nhưng điều duy nhất hiểu chính là mình không những yêu hắn mà cũng có phần sợ hắn, ngoài hai loại tình cảm này cũng có một loại cảm giác khác nữa là hận, sợ hắn sẽ không biết lúc nào lại xuất hiện trước mặt tôi, sợ hắn lại lần nữa đến làm tổn thương, hận hắn chính là vì sao có thể đối với tôi gây ra thương tổn như vậy mà vẫn có thể vừng vàng mà nói yêu tôi? Hận hắn vì sao khiến tôi yêu hắn? Hận hắn vì sao lúc nào cũng nói yêu mà lại hết lần này đến lần khác vũ nhục lòng tự ái của tôi khiến tôi không thể không hận hắn?

Những loại tình cảm này đan xen vào nhau cùng một chỗ, khiến ban đêm tôi cũng không thể ngủ, vì vậy ban ngày ở công ty chỉ có thể bán mạng mà làm việc, không để cho mình một chút thời gian nghỉ ngơi, chỉ có như vậy lúc lên giường mới có thể ngủ liên tiếp vài giờ liền.

Thế nhưng tận lực trốn tránh như vậy cũng không ngờ rằng tin tức của hắn lại phủ sóng khắp nơi như vậy, từ màn hình ti vi lớn ở đầu đường, đến mấy cô gái bên cạnh luôn bàn tán dạo này hắn gầy đi rất nhiều,…. Hắn lại làm việc trở lại, cũng chưa nghỉ ngơi lại lần nào, bài viết về hắn mỗi ngày đều tràn lan, hắn làm việc đến độ phóng viên viết bài cũng muốn “gãy lưỡi”, đặc biệt có thể dựa vào việc làm paparazzi của hắn mà kiếm cơm, cứ liên tục như vậy bọn họ cũng thấy khổ cực không biết hắn vì cái gì lại liều mạng như vậy?

Tôi không muốn biết chuyện của Trọng Thanh, vẫn luôn tin tưởng chỉ cần có thời gian xóa bỏ, bất cứ chuyện gì cũng sẽ trở nên mờ nhạt, bất kì thương tổn gì cũng sẽ tiêu tan, mà ái tình cũng sẽ trở nên mai một, vì vậy tôi cố gắng hết sức để có được kết quả này.

Tôi không biết ba năm nay đã có hiệu quả như thế nào? Nhưng dường như ít nhiều cũng có hiệu quả, tôi hiện nay có thể lơ đãng mà xem quảng cáo của hắn, có thể vô ý nhìn hắn mà tâm không rung động.

Mỗi khi tan làm đều phải đi qua một cửa hàng điện máy, bọn họ đặt mấy cái tivi dài trước tủ kính, những tivi đó thỉnh thoảng lại cho phát tin tức giải trí, trước đây mỗi lần đi qua tôi đều phải chạy thật nhanh, hiện tại đã có thể chậm rãi mà đi qua.

Tiểu Du cậu chờ tôi một chút tôi đi mua một ít máy móc. Đồng nghiệp Lưu Đông vỗ vai tôi một cái rồi xoay người bước vào cửa hàng, tôi đứng ở cửa nhìn bên ngoài trên đường phố kẻ đến người đi.

“…”

“… Không có dự định gì, tôi đã nhận ba bộ phim đều là cuối năm sẽ công chiếu.” Thanh âm quen thuộc dần truyền vào lỗ tai.

“Trọng Thanh tiên sinh tôi là phóng viên của tạp chí Ngu Võng muốn hỏi ngài: Vì sao lại nhận liền nhiều chương trình như vậy, thậm chí liều mạng không quan tâm thân thể, lại nghe nói anh phải trả gánh nợ lớn trên lưng, lại có tin đồn nói anh muốn kết hôn nên chuẩn bị kiếm nhiều tiền một chút. Đối mặt với những nghi vấn này anh có muốn trước mặt đông đảo người hâm mộ làm sáng tỏ một chút không? Anh có thể nói một chút nguyên nhân vì sao không?”

“ Tôi muốn nói là, không phải vì cái gì trả nợ, cũng không phải bởi vì muốn kết hôn, mà tôi mong muốn có người luôn luôn đều có cơ hội nhìn thấy tôi, mặc dù tôi không thể ở bên cạnh người đó cũng có thể để người đó thấy được hình ảnh của tôi. Tôi không hy vọng người đó có thể quên tôi.” Thanh âm của hắn vô cùng trầm thấp.

Tôi không dám quay người nhìn đi chỗ khác, không dám nhìn đến biểu tình của Trọng Thanh, hắn làm sao có thể nói như vậy, hắn rốt cuộc có hay không suy nghĩ đến tâm tình của tôi, chân tôi đã muốn nhũn ra, chân muốn đi nhưng xung quanh vừa vặn chật ních nữ sinh mới tan học, mấy cô gái vừa nghe đến điều này lập tức phát sinh một trận “ Gì?” Giọng nói tràn đầy kinh ngạc.

Không biết có phải Trọng Thanh thản nhiên nói ra như vậy khiến trong một thời gian ngắn giới truyền thông không biết phải làm sao, chính là hồi lâu trong tivi đều không có âm thanh truyền ra, sau đó lại bắt đầu ầm ĩ ồn ào.

“… Xin hỏi người đó là ai?”

“ Xin hỏi người anh nói đến có phải là vợ của anh?”


“…”

“ Người đó là người duy nhất tôi từng yêu thế nhưng tôi đã làm tổn thương người đó,…” Hắn nói có chút nghẹn ngào, “ Tôi muốn xin người đó tha thứ, nhưng cũng có thể… người đó sẽ không bao giờ tha thứ cho tôi, tôi yêu người đó, thật sự rất yêu người đó, thế nhưng tôi vì sao lại đối với người đó,… tôi rất hối hận,…”

Mắt của tôi đã ngấn đầy nước mắt. Vì sao đến bây giờ anh vẫn không buông tha cho tôi? Anh coi tôi là cái gì? Vui vẻ thì dỗ, không vui liền đá đi như sủng vật sao? Anh hiện tại đang hối hận muốn tôi tha thứ? Anh phát hiện vẫn rất yêu tôi, chỉ hy vọng tôi vĩnh viễn nhìn anh? Tôi cũng có tự tôn không cần quỳ gối mà cầu xin tình yêu của anh.

“Trọng tiên sinh như anh nói người đó sẽ không tha thứ cho anh, vậy tại sao anh không ở tivi kêu gọi một chút để nghị sự ủng hộ từ các fan? Thuận tiện thông qua truyền thông để nói lại chuyện cũ của hai người,…”

“… Tôi không dám hy vọng xa vời sẽ được người đó tha thứ, tôi hiện tại chỉ có thể nỗ lực làm việc, nỗ lực mỗi ngày trên màn ảnh đều có tôi, mỗi ngày hình ảnh của tôi đều có thể xuất hiện trước mặt người đó là được rồi….”

Tôi không cách nào lại nghe tiếp, cựa mình chạy thoát khỏi đám đông, bộ dáng hiện tại nhất định làm nhiều người nghĩ kỳ quái, một đại nam nhân lại để lệ rơi đầy mặt.

Hắn có biết hay không nói vậy sẽ làm tôi phải chịu đựng nhiều khó khăn, có biết làm như vậy sẽ làm tôi vĩnh viễn không có khả năng quên,.. Hắn sẽ không biết, cái gì cũng không biết. Từ lúc mới bắt đầu đã áp đặt thù hận lên người tôi, sau đó đến chuyện ái tình cũng không để ý đến cảm nhận của tôi mà tự mình thông báo, mà đáng giận nhất là tôi đối với người như vậy lại cư nhiên nảy sinh tình cảm.

Theo dòng nước mắt chảy xuống, dần dần tôi cảm giác mình dần thả lỏng, thậm chí còn cảm nhận được một loại cảm giác khác, có một tia mừng rỡ nhộn nhạo trong lòng, thì ra thời gian tôi nghĩ chỉ mình thống khổ thì anh cũng cảm thấy như vậy, tôi đây chịu đựng những ngày này,…thì ra cũng có giá.

Anh muốn được tôi tha thứ sao? Tôi sẽ không tha thứ cho anh, sẽ không tha thứ anh từng vũ nhục tôi như vậy, tôi sẽ không tha thứ cho anh luôn miệng nói yêu tôi lại cứ như vậy mà tổn thương tôi.

Để chúng ta tiếp tục như vậy, anh cho tôi sự tổn thương sâu sắc thì sẽ lấy việc vĩnh viễn anh cũng không có được tôi làm hình phạt đi! Đây cũng chính là điều duy nhất tôi có thể làm để trừng phạt anh, với tôi yêu anh là sự trả giá rồi!

Ngoài ra – Anh làm sao có thể khiến tôi dễ dàng tha thứ cho anh.

Trong kho hàng trước sau như một lúc nào cũng nhiều việc, vận chuyển hàng ra đến cổng lại vội vàng từ trên xe dỡ hàng xuống, phía trước của tôi chật ních người tài xế lái xe chờ nhập kho hàng.

“ Nhanh lên một chút, nhanh lên một chút.” Mặc kệ anh có bao nhiêu vội, mặc kệ anh có hận dùng hai tay để tăng tốc công việc hay không, luôn có người còn ngại không đủ nhanh liên tục thúc giục.

“ Đừng nóng vôi, đừng nóng tôi nhanh đây.” Tôi từ từ đáp nhưng động tác trên tay cũng không chậm lại. Từ máy tính in ra hóa đơn đưa đến người cầm đơn nhập kho để xác nhận, sau đó đóng dấu lại nhập kho, sau đó một lần nữa lại tiếp tục quy trình như vậy. Mỗi ngày tôi đều phải làm việc như vậy hoàn toàn không cần dùng đến đầu óc để làm việc, tuy rằng đơn giản nhưng khiến tôi an tâm.

Lúc kết thúc công việc cũng đã hơn 5 giờ hơn chiều, theo như quy định đến 4h30’ sẽ dừng nhập kho, vì vậy sửa soạn một chút trên bàn xong hôm nay công việc cũng không khác mọi ngày mà kết thúc. Tôi vươn dài người một cái, ngồi lâu trước máy tính người của tôi dường như muốn biến dạng, thắt lứng đau đến không đứng dậy được.

“Tiểu Du ngoài cửa có người tìm!” Lưu Đông ở ngoài cửa rống to, theo như quy định kho hàng sẽ không tùy tiện cho người ngoài ra vào, vì vậy có khách tìm đến cũng chỉ có thể đứng ở bên ngoài chờ. Tôi trái lại thấy có chút kỳ quái, mỗi ngày người tìm đến không phải chỉ có bạn gái của Lưu Đông sao? Vì vậy vừa đến thời gian liền trực tiếp đứng ra cửa.

Chẳng lẽ là mẹ tới? Không phải chứ cho đến bây giờ bà cũng chưa từng đến công ty tìm.


Tôi nghi ngờ nhìn ra bên ngoài nhưng là không thấy người quen mà? Tôi đang muốn hỏi Lưu Đông thì một người đàn ông trung niên xuất hiện trước mặt tôi, có điểm nhìn quen biết thế nhưng trong trí nhớ dường như không quen biết người này. “

Ngài? Ngài là?” Tôi nghĩ chắc là hắn đến tìm tôi chứ

“Tôi là Hà Nhật Viêm!”

Tôi mở to hai mắt nhìn, “ Ngài tìm tôi có chuyện gì?” Tôi phòng bị mở miệng, tôi thực sự sợ, sợ hắn đến bắt tôi đem đến bên Trọng Thanh, tay bất tri bất giác mà nắm chặt sau lưng.

“Chúng ta chưa từng gặp mặt chẳng trách cậu không nhận ra tôi. Tôi đã nhìn thấy cậu chỉ là lúc đó cậu đang hôn mê”. Hắn dừng lại một chút. “ Tôi biết Trọng Thanh có lỗi với cậu, thế nhưng,…” Hắn không có nói tiếp bời vì đôi mắt của tôi đã toát ra sự đau khổ.

“ Tôi không muốn nghe những chuyện….này!” Tôi cố sức mở miệng, “ Nếu như có thể mời các người đừng đến tìm tôi nữa, tôi không muốn gặp lại hắn, cũng không muốn nghe đến chuyện của hắn.” Nói xong liền xoay người đi vào trong kho hàng.

“Tiểu Du! Tiểu Du!” tiếng gọi của ông ấy ở phía sau khiến tôi không cách nào trốn thoát, gia tăng tốc độ chạy về phía trước, công nhân xung quanh thấy tôi như vậy liền tưởng có chuyện gì liền vây xung quanh.

“ Làm sao vậy? Làm sao vậy? Đó là người nào? Đến gây phiền phức cho cậu sao?” Bọn họ mặc dù không có cái gì văn hóa đều là người làm bằng thể lực nhưng người nào cũng tràn đầy tình nghĩa, cũng có người nhiệt tình như đứa trẻ, tôi thích bọn họ, vì vậy cũng tiếp thu ý tốt của bọn họ, chỉ là lần này bọn họ cũng không giúp được gì.

“ Không có gì.” Tôi mạnh mẽ kéo ra nụ cười.

Thừa dịp mọi người đang chuẩn bị tan làm, tôi liền tranh thủ trốn vào nhà vệ sinh, mạnh mẽ chống giữ hơn một giờ, cũng không chống đỡ được nữa, ngồi trên bồn cầu úp mặt vào tay trong lòng khóc không lên tiếng.

Đã ba năm rồi, đã ba năm mà sao tôi chưa thoát được cái ác mộng này? Vì sao vừa nhìn người liên quan đến hắn đã không kìm được run rẩy? Tôi hận hắn! Tôi hận hắn nhưng vì cái gì cũng yêu hắn? Ông trời còn muốn dằn vặt tôi đến khi nào? Yêu một người cũng được, hận một người cũng tốt chỉ cần một loại tình cảm là đủ rồi, cơ sao tôi lại cùng lúc bị hai loại tình cảm dày vò? Ba năm vẫn chưa đủ sao?

Cửa nhà vệ sinh lại một lần nữa bị mở ra âm thanh của Lưu Đông ở bên ngoài vang lên, “Tiểu Du tan làm rồi mà, cậu làm sao vậy? Dạ dày không thoải mái sao?”

Tôi nhịn xuống, gắng sức trấn định tâm tình của mình, nỗ lực phát ra âm thanh bình thường, “ Không có việc gì có thể buổi trưa ăn phải cái gì đó làm đau dạ dày.

“ Chúng tôi muốn cùng nhau đi KTV, cậu cũng đi đi, tôi chờ ở ngoài!”

“Không được, mấy người cứ chơi đi, tôi đáp ứng với mẹ hôm nay về nhà sớm rồi!”

“ Bọn tôi đi trước đây.” Tiếng đóng cửa làm tôi trầm tĩnh lại.


Dùng sức lau khô nước mắt trên mặt, tự nói với mình, đã qua, những khuất nhục Trọng Thanh gây ra hắn cũng đã bị trừng phạt, cho dù mang theo ý tứ hết sức hàm súc, nhưng chỉ cần hắn không quá tốt, trong lòng cũng sẽ thấy tốt một chút, chính là dùng chính tình cảm của mình làm vật hy sinh thì như thế nào.

Từ trong phòng đi ra, nhìn vào gương có thể thấy được đôi mắt sưng đỏ của nam nhân, thật không cần mà, tôi cười khổ. Lấy tay hất nước lên mặt, mượn nước rửa mặt để che dấu vết tích của nước mắt.

Lúc chào tạm biệt bảo an của khu nhà đi ra bên ngoài đã không có người nào, bởi vì đây là khu công nghiệp cùng với giờ tan làm không có sai biệt lắm, đi tới trạm xe buýt phải mất 15 phút.

Đang quẹo qua một góc đường, rất nhanh sẽ nhìn thấy trạm xe buýt thì trước mặt xuất hiện hai người mặc tây trang ngăn cản, tôi lập tức phản ứng được rằng đây là thủ hạ của Hà Nhật Viêm, khi hắn đến cổng tìm thì phản ứng đầu tiên là lập tức xoay người chạy, tôi không rõ vì sao chuyện đã đến ba năm rồi mới đến tìm tôi, nhưng không muốn lại cùng bọn họ có liên hệ là phản ứng bản năng.

Nhưng chạy bền không phải điểm mạnh của tôi, còn chạy chưa đến 100m đã bị bọn họ đuổi theo, tôi không biết bọn họ có hiểu hay không nguyên nhân Hà Nhật Viêm tìm tôi, nhưng bọn hắn không buông tha chút nào khiến tôi có điểm run rẩy toàn thân. Tôi im lặng không còn sức dãy dụa, bọn họ hợp lực suýt nữa thì không bắt được một người trong đó nhếch miệng một cái, đánh một quyền vào bụng dưới.

Tức thì liền bị đánh bại, thần trí lúc tỉnh lúc không, ngũ tạng có điểm lộn xộn, tay chân hoàn toàn không có cảm giác, nhưng là cổ họng có chút buồn nôn.

Tôi bị bọn họ khiêng đến trước xe dựng trước đường cái, có thể nghe được tiếng trách cứ của Hà Nhật Viêm với hai người thủ hạ, trách bọn họ dùng bạo lực với tôi, mặc dù bọn hắn giải thích do tôi phản kháng cũng không làm giảm cơn tức giận của Hà Nhật Viêm.

Cần gì phải vậy, bọn họ làm đều không phải chủ ý của ông sao? Tôi mơ hồ nghĩ. Tính toán thời gian từ lúc đồng hồ sinh lý đình chỉ động tác, từ lúc mơ màng tỉnh lại, thấy được vẻ mặt lo lắng của Hà Nhật Viêm đang quan sát tôi.

Tôi mạnh mẽ chống người ngồi dậy, bỏ đi, dường như thấp giọng nói, “ Được rồi, Hà tiên sinh ngài tìm tôi có việc gì sao?” Nếu như không có biện pháp chống cự đành phải học cách tiếp thu.

“Rất xin lỗi hai người thủ hạ kia hiểu sai ý của tôi rồi!”. Hắn mang theo bộ dạng lúng túng. “Tôi đây không phải mang thân phận Thanh bang chủ đến gặp cậu, chỉ là làm một người cha, tôi muốn xin cậu đi gặp Trọng Thanh một lần!”

Tôi không nói gì, thậm chí ngay cả mí mắt cũng chưa từng nhìn lên chỉ nhìn ngang về phía trước.

“Tiểu Du, hiện tại bộ dạng Trọng Thanh đã không còn giống người rồi, cậu đi gặp nó một lần đi. Được không? Tôi biết chỉ có cậu mới cứu được nó!” Thấy được Hà Nhật Viêm khẩn thiết như vậy mới thấy được lại nhìn ra hắn cũng là một người cha mà không phải bá chủ của hắc bang, thế nhưng điều này cùng tôi đâu có quan hệ.

Tôi biết hắn đang chờ đợi phản ứng của tôi, đối với tôi còn có thể có phản ứng gì? Tôi không biểu hiện ra sự vui vẻ đã là cấp cho Hà Nhật Viêm một chút mặt mũi, con của hắn đối với tôi như vậy tôi còn muốn tôi phải như nào? Cuối cùng hắn yêu tôi đây chỉ có thể coi là báo ứng tôi cũng không áp đặt cái gì trên người hắn không phải sao? Lẽ nào người phạm sai lầm không phải trả một cái giá thật lớn sao? Cho dù tôi yêu hắn thì sao? Tự tôi cũng bị nghiêm phạt, nghiêm phạt đã yêu hắn.

“Tiểu Du!” Giọng nói của Hà Nhật Viêm lộ ra hàm ý thê lương

“Xin gọi tôi là Lý Vân Du chúng ta không có thân thiết, Hà tiên sinh!” Một câu của tôi lạnh như băng.

“Được rồi Lý Vân Du xem như tôi và cha cậu là chỗ quen biết, cậu không thể nể tình lời của một lão nhân gia sao?”

“Im miệng ông đừng có trước mặt tôi mà nhắc đến cha tôi, ông không làm chuyện… có lỗi với cha tôi sao? Nếu không phải vì ông sao cha tôi lại chết sớm như vậy được?” Tôi nhất thời kích động, viền mắt đều đỏ.

“Phải, tôi có lỗi với cha cậu, thực sự có chút chuyện cậu không biết.” Giọng hắn mang chút khổ tâm.

“ Ông đừng nhắc đến cha tôi, tôi cũng không muốn nghe, ông còn có việc sao? Không có chuyện, tôi phải đi mong ông đừng lại tới quấy rầy tôi”


Hắn đè xuống tay của tôi, bi ai mà nhìn tôi, “ Tôi và cha cậu lúc đó chính là bi kịch, không nghĩ tới lại phát sinh đến bi kịch của cậu với Trọng Thanh. Cậu coi như hận Trọng Thanh cũng không muốn biết tình hình của nó hiện tại sao? Nó đã suýt mất mạng!”

Cái gì? Lời của hắn khiến trong lòng tôi được phen dậy sóng, không khỏi buông lỏng tay.

Hà Nhật Viêm cũng buông lỏng tay ra, “ Nó hiện tại phim gì nhận, nhiệm vụ gì cũng dám làm, ngay cả chuyện trong tổ chức nó cũng muốn nhúng tay, thế nhưng tôi cũng đã đè ép vị trí của nó trong tổ chức, vậy mà nó lại liều mạng, giống như một hai ngọn nến, vội vã bùng lên rồi xong. Từ đầu năm nó đã không dùng đến diễn viên đóng thế, nguy hiểm trên màn ảnh gì cũng đều tự mình đón nhận, đạo diễn khuyên đều không được. Ở một bộ phim nó vì ngã từ trên gác xuống xương sườn bị gãy làm hai nhưng hắn vẫn giống như người không bị gì cứ chạy như bay, nếu như không phải Vân Thường lén nói cho tôi biết, thực sự cũng không biết nó định làm gì.” Giọng nói của Hà Nhật Viêm nghẹn ngào, “ Nó cũng giống như tôi yêu thương một người không nên yêu sao?”

“Ngày hôm qua, lúc nó ở phim trường lái xe quá tốc độ va vào xe khác, đoạn xương sườn liền cắm vào phổi trái, nửa đêm qua đã hấp hối thế nhưng trong miệng vẫn luôn gọi tên cậu, tiểu Du coi như cậu thương cảm tôi, đi gặp hắn một chút thôi. Trong lòng cậu sao có thể chịu được người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh?”

Từ lâu lệ đã quanh đầy mắt, cũng không thể không thừa nhận được, từng giọt, từng giọt lại rơi xuống, đem vẻ mặt đó chôn xuống lòng bàn tay,lúc nghe được anh thống khổ tôi chính là có một tia mừng rỡ, thế nhưng nghe được anh muốn chết tại sao tôi lại khó chịu như vậy? Trọng Thanh Trọng Thanh anh muốn dằn vặt tôi tới khi nào?

“Hài từ, tôi tin tưởng cậu vẫn có điểm quan tâm Trọng Thanh, lẽ nào cậu không để các cậu có thêm một cơ hội sao?” Hà Nhật Viêm vỗ nhẹ đỉnh đầu tôi.

Tôi hận tôi hận giương mắt lên rống to với hắn, “ Tôi quan tâm hắn, vậy lúc đó hắn có quan t âm tôi sao? Hắn coi tôi là cái gì? Hắn có tôn trọng tôi sao? Hắn đáng chết nhất, đáng chết nhất,…” Tôi gắng sức đẩy cửa xe, xuống xe chạy như bay.

Một người ở đầu đường vắng vẻ chạy trốn, dường như chỉ có chạy đến khó thở, phở muốn xé rách mới ngăn chặn được đau nhức trong lòng, lúc chạy đến toàn thân vô lực, còn không nhịn được nghĩ phải tiếp tục, khi tay chân đều bước đến không xong vẫn muốn tiếp tục, nghĩ hết biện pháp chính là muốn đừng…đau lòng nữa, đường lớn 3,5 km tôi vẫn chạy, lúc chạy đến nhà trọ dưới lầu thì không còn sức lực nữa. Tê liệt ngồi ở trên bậc thang trước cửa nhà trọ, xem ra đã gần đến thang máy nhưng không còn khí lực bò vào.

Âm thanh từ tivi của bảo vệ Lưu bá mở rất lớn, ngay cả cách lớp kính bên ngoài vẫn nghe được rõ rang, bên trong đang phát ra tin tức.

“… Thông tin đáng tin từ bệnh viện, hôm qua bởi vì chạy xe như bay mà ngôi sao diễn viên điện ảnh Trọng Thanh đến bây giờ phải chuyển sang dùng phòng điều trị chuyên dụng, hiện nay vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm, về phía đại diện công ty của Trọng Thanh cũng chưa nói rõ đã xảy ra chuyện gì, đồng thời cự tuyệt tất cả dò hỏi của giới truyền thông, cho đến xế chiều tầm 4 giờ hôm nay mới thôi, ở cửa bệnh viện Marry, ở cửa bệnh viện đã tụ tập hơn một nghìn fan điện ảnh từ cả nước đến, bọn họ đều lặng lẽ đứng ở cổng bệnh viện vì thần tượng trong lòng mình mà cầu nguyện. Phóng viên đài*** đưa tin.”

Đây là thật, hắn muốn nhanh chết? Hắn rất muốn chết phải không? Tôi vùng dậy chạy ào tới bàn làm việc của Lưu Bá ở tòa nhà, thế nhưng tivi đã phát sóng đến tin tức tiếp theo.

Báo chí, báo chí đâu? Báo chí cũng sẽ đăng đi! Tôi lật xung quanh mọi thứ ở trên bàn.

“Lý tiên sinh, Lý tiên sinh cậu muốn tìm cái gì? Chỗ của tôi không có đồ của cậu!” Lưu bá sốt ruột mà ngăn tôi lại.

“Báo chí, báo của ngày hôm nay!” Tôi nóng này hướng ông ấy rống to.

“Được được, báo ở chỗ này?” Ông ấy từ trong ngăn kéo lấy ra liền bị tôi đoạt mất

Tôi lật thẳng đến trang giải trí, chỉ thấy toàn bộ tin tức trang báo đó, “Ngôi sao điện ảnh ở phim trường gặp tai nạn, duy trì sinh mệnh chỉ là chuyện sớm tối!” Chân như nhũn ra, ngã ngồi trên mặt đất.

Lưu bá từ bên trong đi ra, đỡ lấy tôi hướng đến ghế bên cạnh mà ngồi xuống, “ Cậu làm sao vậy? Cậu Lý xảy ra chuyện gì?”

Tôi chăm chú nhìn mặt tờ báo, mắt trước là ảnh đang được mang lên xe cứu thương, biểu tình tràn đầy thống khổ, khóe miệng tràn đầy máu. Rất đau đi, Trọng Thanh anh rất muốn chết phải không?

Anh tìm cách giải thoát như vậy sao? Anh sao có thể ích kỷ như vậy, anh giải thoát rồi khiến tôi lưu lại nơi này một mình chịu thống khổ phải không, nếu anh nghĩ chết như vậy, tôi quyết không tha cho anh, tôi nhất định không tha thứ cho anh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui