Chương 7: Cả người nóng ran
“Trước đây chơi bóng bị một đám học sinh trung học nghiền nát như cải thìa, tớ biết tớ sợ không được à.”
“Ha ha ha cậu bị tửu sắc vét sạch sức rồi hả.”
Vừa vào quán bar, cô đã nhìn thấy mười mấy gương mặt quen thuộc ngồi xung quanh trên hàng ghế dài trong đại sảnh đang tán gẫu gì đó.
Biên Nhan lên tiếng chào: “Tớ là người đến cuối cùng hả?”
Phát Tiểu nhảy dựng lên từ trên ghế sofa, cho cô một cái ôm thắm thiết, háo hức đến nỗi thiếu điều đè đầu cô xuống hôn một cái: “Baby, nhớ tớ không, chứ tớ nhớ cậu muốn chết!”
“Này, này nam nữ thụ thụ bất thân có biết không đấy?” Đổng Chấn níu lấy cổ cậu kéo người ra.
“Tôi hôn cậu ấy như hôn em gái, cậu hiểu cái méo gì.” Phát Tiểu bày tỏ nỗi nhớ thương xong mới chú ý tới chàng trai cao ráo đứng sau Biên Nhan: “Anh này là?”
Trước khi đến, Biên Nhan đã nghĩ xong nên giới thiệu thế nào rồi, bật thốt lên: “Idol của tớ.”
Đổng Chấn thẳng tay vạch trần: “Idol gì chứ, tớ thấy là bạn trai thì có.”
“Idol của tớ được tớ nhận thầu rồi.”
Phát Tiểu thật sự vui mừng: “Được đấy, đầu gỗ cậu cuối cùng đã thông suốt rồi.”
“Trời đất Biên Nhan, cậu thay lòng đổi dạ rồi hả?”
“Tiết Ngôn thì sao? Cậu không cần Tiết Ngôn nữa à?”
“Tiết Ngôn tốt như vậy, tại sao không cần Tiết Ngôn nữa chứ?”
Phát Tiểu vừa nghe lập tức không vui, quay đầu lại lý luận với người nọ: “Tên mặt chết Tiết Ngôn đó cho cậu lợi lộc gì mà cậu cứ nói giúp anh ta vậy? Bây giờ baby đã thoát khỏi bể khổ, chúng ta nên vui mừng cho cậu ấy chứ!”
“Ngao Trụ, em trai thối của cậu cứ mở miệng là baby kìa, xem có ghê tởm hay không?”
Một nhóm người cứ mồm năm miệng mười thảo luận.
Biên Nhan hơi lúng túng ngẩng đầu nhìn Đàm Dận, lo lắng sẽ xúc phạm đến anh. Anh luôn mỉm cười, không tỏ vẻ gì là không hài lòng cả.
Cô kéo anh tìm một chỗ ngồi xuống, bên cạnh có một anh chàng bắt tay với anh: “Người anh em cao thật đấy, người mẫu à?”
Đàm Dận nói: “Diễn viên.” Anh bổ sung: “Người mới, chưa từng đóng qua bộ phim nào.”
Chàng trai “à” một tiếng, chỉ một vòng quanh đám người đang ồn ào nọ: “Trong chúng tôi ở đây cũng có nhiều người trong ngành, trong tay cũng nắm kha khá tài nguyên, có thể làm quen với nhau thử xem. Tôi tên là Chu Nguyên, đạo diễn hình ảnh*.”
*Đạo diễn hình ành (Director of Photography)/ giám đốc hình ảnh: tức là đạo diễn máy, ánh sáng, khuôn hình… họ chỉ đạo người quay phim thực hiện mọi động tác làm sao để tạo nên được những khuôn hình đẹp nhất, có chất lượng cao nhất, đảm bảo thành công cả về mặt kỹ thuật và nghệ thuật.
Đàm Dận gật đầu: “Chào anh, tôi tên là Đàm Dận.”
Chu Nguyên là người rất giỏi ứng xử, hàn huyên mấy câu cùng Đàm Dận, khi hiểu rõ một vài thông tin cơ bản của anh thì lập tức thân thiện giới thiệu anh với bạn bè xung quanh.
Điểm này hợp ý Biên Nhan, cô âm thầm giơ ngón cái với Chu Nguyên, người này ngầm hiểu cho cô một wink*.
*wink: nháy mắt, đá lông nheo.
Phát Tiểu đưa ly Martini cho cô: “Baby, viết kịch bản sao rồi? Có thể tự nuôi sống mình được chưa?”
Biên Nhan lắc đầu: “Tớ vừa mới vào tổ biên kịch chính thức.”
“Cậu bình thản với công việc của mình quá, trái lại rất nhiệt tình với sự nghiệp của người khác.” Đổng Chấn chế giễu cô.
“Nếu như có thể để idol của tớ đóng phim của tớ thì hay rồi.” Biên Nhan thèm thuồng chống cằm nhìn Đàm Dận: “Hình tượng này hết sức phù hợp nhé.”
Đàm Dận nhếch môi, dịu dàng nói: “Anh cũng rất mong đợi.”
“Chờ khi cậu thấy được kịch bản của cô ấy thì sẽ không mong đợi nữa đâu.” Đổng Chấn cười rất đáng ghét: “Con nhóc này toàn viết tra nam*, cái kiểu tra mà người thần cùng phẫn nộ ấy. Tám mươi phần trăm là sẽ hủy hoại nghiêm trọng hình tượng của cậu trong lòng đông đảo phái nữ, đừng để sự nghiệp diễn xuất của cậu chết non trong tay cô ấy.”
*tra nam: bad boy, trai đểu.
Trái lại Đàm Dận thật sự hơi bất ngờ, anh quay đầu nhìn về phía Biên Nhan: “Em thích viết tra nam?”
Cô nghiêm túc suy ngẫm hai giây: “Cũng không thể đơn giản dùng hai từ ‘tra nam’ này để khái quát được.”
Đàm Dận khẽ cau mày.
“Thế nhưng em tin anh có thể diễn ra mặt đáng yêu của anh ấy.”
“Hả?”
“Em là nữ, em hiểu rõ phái nữ nhất, cho dù anh diễn vai côn trùng xì hơi trên vai nam chính thì cũng có thể hút fan đấy.”
“...”
Phát Tiểu cười nắc nẻ.
Sau khi Biên Nhan liều mạng uống mấy ly rượu với mọi người một lát thì bắt đầu chóng mặt, xoay người muốn xem thử Đàm Dận đang làm gì.
Anh đang cúi đầu nghịch điện thoại di động. Liếc thấy giao diện Weibo, cô tò mò nghiêng đầu qua.
Weibo chính thức: Diễn viên Đàm Dận.
“Fan hâm mộ của anh ít ghê luôn, mới 3 vạn.”
“Ừ, rất ít.”
“Sẽ nhanh nhiều lên thôi.” Biên Nhan đã tính trước: “Em sẽ cố gắng lăng xê anh.”
Đàm Dận cười cười: “Vậy thì anh rất cảm ơn.”
Biên Nhan cầm lấy điện thoại di động của anh, thấy tài khoản này đăng ký chưa bao lâu, nói chung cũng chưa đăng được mấy bài trên Weibo, cô nhanh chóng kéo xuống phía dưới: “Thật thất vọng, tại sao không có tấm hình cơ bắp toàn thân bôi dầu trông vô cùng quyến rũ nào, không có ai tìm anh làm người đại diện cho quần lót nam sao?”
Đàm Dận im lặng trong chốc lát: “Tạm thời không có, nếu em muốn xem thì về nhà anh có thể mặc cho em xem.”
“?? Tại sao là mặc cho em xem mà không phải là cởi cho em xem, bây giờ anh không mặc quần lót sao?” Giọng cô cực lớn.
Sau đó mọi người đều biết Đàm Dận không mặc quần lót.
Đàm Dận run tay bưng ly rượu lên uống hai miếng để bình phục tâm trạng.
Biên Nhan tự nhận rượu phẩm(*) cực kỳ tốt, say quá thì chỉ thích rầm rì, nhưng âm lượng có hơi quá mà thôi…
(*) ý nói là tính cách sau khi say.
“Ừ... A...” Biên Nhan như người không xương, mềm oặt co lại trong lồng ngực Đàm Dận, vừa run vừa rên, rên đến mức mặt anh cũng tái luôn.
Không khí trong quán bar là lạ, thậm chí người phục vụ đang lau chai rượu bên trong quầy bar cũng không kìm được liếc trộm sang bên này và nghĩ bọn họ đang làm chuyện khó nói gì đó.
Đàm Dận cố tỏ vẻ bình tĩnh ôm Biên Nhan đứng dậy: “Cô ấy uống nhiều quá, tôi đưa cô ấy về trước.”
Phát Tiểu nhíu mày nhưng không nói gì: “Chăm sóc tốt cho cậu ấy đấy.”
Đàm Dận không biết địa chỉ của cô, chỉ có thể đưa cô trở về khách sạn ban ngày. Cắm thẻ phòng xong, ánh đèn bên trong phòng sáng rực lên, anh ôm cô gái đang say khướt lên giường, thở phào nhẹ nhõm một hơi, may là cô không có phản ứng nôn mửa.
Có lẽ Biên Nhan thật sự rất khó chịu, làn da lộ ra bên ngoài của cô vì tác dụng của rượu mà hơi hồng hồng, trán cũng rịn mồ hôi lạnh. Cô mệt mỏi nằm thẳng trên giường, trong cổ họng thấm ra tiếng rên nức nở nhè nhẹ, khó chịu, kìm nén và đầy non nớt.
Đàm Dận đi vào phòng tắm vắt khăn nóng, nhoài người ra giường giúp cô lau mặt: “Tẩy trang rồi hãy ngủ tiếp nhé?”
Biên Nhan thoải mái rầm rì một tiếng, vừa ngước cổ lên vừa cởi nút áo ngực phía trước: “Ở đây... Ừ... Còn có ngực cũng phải dùng khăn ấm lau nữa...”
Ánh mắt Đàm Dận tối sầm lại, cô rên khiến cả người anh nóng lên. Trước khi kịp phản ứng, anh đã vùi đầu hôn lên xương quai xanh mê người của cô, còn muốn đi xuống tiếp, lại bị Biên Nhan đỡ lấy trán, dùng sức đẩy ra.
Cô nói lẩm bẩm không rõ: “Không thể lén bắt nạt em...”
Đàm Dận nhắm mắt kiềm chế, anh tỉnh táo lại, đúng thật là mình không nên thừa nước đục thả câu...
Sau đó anh nghe Biên Nhan lầm bầm: “Bình thường sờ một cái thì thu phí cao chót vót như vậy... Dùng miệng nhất định còn đắt hơn.” Cách lớp áo ngực, cô xoa nắn hai luồng mượt mà hồng phấn: “Còn không bằng để tự em...”
Đầu Đàm Dận đầy vạch đen*.
*Là cái hình khi người bực mình không có chỗ trút hoặc là bất lực không biết phải làm gì như này nè:
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...