Chương 19: Kịch bản hoàn chỉnh của bộ phim
(Nội dung chương này là kịch bản của Biên Nhan, kịch bản Đàm Dận dự định đóng)
Mạnh Nam Thừa có một mối tình cực kỳ sâu sắc, nhưng nhà bạn gái hơi nghèo, trình độ học vấn hơi thấp, tầm mắt khá là hạn hẹp nên bị người nhà anh dùng chút tiền đuổi ra nước ngoài, sau đó bắt ép Mạnh Nam Thừa kết hôn với An Du môn đăng hộ đối.
Mạnh Nam Thừa phản cảm nhưng chắc chắn không thể vứt bỏ gia sản, đối chọi với cha mẹ cũng không có ích lợi gì, cách duy nhất để phát tiết chính là chơi gái, bạo hành lạnh, cùng với việc không hề chạm qua một đầu ngón tay cô trong hai năm liền.
Anh tằng tịu với phụ nữ khác trước mặt An Du, còn để cho người đàn bà kia ngậm tinh dịch của anh ta đưa vào miệng An Du, thấy sắc mặt An Du tái xanh thì điên cuồng cười to.
Trong lúc đó, An Du thu xếp gia đình hai người đâu vào đấy, bên ngoài là nữ cường nhân, bên trong là vợ hiền, tu dưỡng và học thức của cô đủ để cô luôn bình tĩnh và kiêu ngạo đối mặt với lúc Mạnh Nam Thừa tỏ thái độ ác liệt, đủ cho cô tiếp quản thay công việc của Mạnh Nam Thừa lúc anh buông tay mặc kệ công vụ công ty chạy đi nghỉ phép cùng tình nhân.
Khi còn nhỏ, Mạnh Nam Thừa từng bị bắt cóc rồi đám bắt cóc thay phiên dâm loạn và ngược đãi anh, lúc được cảnh sát cứu về đã mình đầy thương tích, hơi thở thoi thóp. Vì thế, việc này chắc hẳn đã để lại trong lòng anh một vết thương khó thể phai mờ, từ đó đến nay anh vẫn luôn một mực dùng thuốc chống trầm cảm.
Một ngày nọ, lúc An Du đi công tác về sớm, phát hiện anh đang đốt than tự sát trong phòng tắm.
Kết quả đương nhiên là anh được cứu về.
Thế nhưng từ sau đó, anh như hóa điên, ý thức hỗn loạn, thân thể luôn trong trạng thái đóng băng (*), kết quả chẩn bệnh là tâm thần phân liệt nặng, xác suất chữa khỏi rất nhỏ. Trải qua bàn bạc và cân nhắc, nhà họ Mạnh quyết định buông bỏ đứa con trai này. An Du đón anh về từ bệnh viện tâm thần, hết lòng chăm sóc, che chở khôn cùng, ngay cả mẹ của anh thấy cũng tự thẹn không bằng. Lúc này Mạnh Nam Thừa đã hoàn toàn mất đi năng lực tự quản về mặt sinh hoạt.
(*) một loại trạng thái để chỉ tình trạng ức chế tâm lý ở mức độ cao và thường duy trì một tư thế cố định. Bệnh nhân sẽ bất tỉnh, và các phản xạ khác nhau vẫn được duy trì. Bệnh nhân không nói được lời nào, không ăn uống, không cử động, …
Bạn bè của Mạnh Nam Thừa ca ngợi, đại gia khuê tú quả là có khác, từ nhỏ được truyền dạy tam tòng tứ đức, không rời không bỏ, xem chồng là trời.
An Du tìm đọc nghiên cứu và lắng nghe hàng loạt các buổi tọa đàm của giáo sư và những quyển sách về tâm lý học, nhiều lần trưng cầu ý kiến của các chuyên gia có liên quan. Rốt cuộc, có cô đồng hành, như một kỳ tích, Mạnh Nam Thừa có dấu hiệu hồi phục, từ từ giảm lượng thuốc, rèn luyện và vận động, khôi phục giao tiếp xã hội bình thường, sau đó tiếp quản công ty.
Điểm khác biệt với khi xưa chính là thái độ của anh đối với An Du, thân mật và lưu luyến, còn cực kỳ chiếm hữu, thậm chí những chậu hoa An Du tưới mỗi ngày cũng sẽ khơi dậy lòng ghen tị của anh, anh không thể chịu đựng được khi có bất cứ thứ gì cướp đi sự chú ý của cô - thứ vốn thuộc về anh.
Trải qua hai năm, người nhà và bạn bè của hai người cũng vui mừng vì cuộc sống của họ bước vào quỹ đạo, đồng thời cũng cảm thấy An Du đến tuổi rồi, là thời điểm sinh con đẻ cháu cho nhà họ Mạnh.
Sau đó không lâu, vào một ngày nọ, người lớn hai bên đều nhận được một video Mạnh Nam Thừa được một đám phụ nữ lõa thể vây quanh ở hội sở, video rất ngắn, chỉ có mười mấy giây, hình ảnh lúc kết thúc cố định ở cảnh một người phụ nữ nằm trên bộ ngực nửa trần của anh, đầu ngón tay trắng nõn che lấy phần dưới đang nhô lên của anh.
Còn An Du, lúc này đã mang thai ba tháng, cô đưa ra một quyết định là giấu mọi người đến bệnh viện phá thai.
Ban đầu Mạnh Nam Thừa vừa nghe được tin cô mang thai thì sung sướng tột cùng nhưng đến khi biết con bị sẩy thì lại thẫn thờ.
Sau đó là đau đớn, phẫn nộ và tuyệt vọng, chẳng qua chỉ ngắn ngủi trong vài giây.
An Du khẽ nói: “Là con gái.”
Cô biết anh vẫn luôn muốn có một đứa con gái, nhất định phải giống như cô, mềm mại, nhỏ nhắn, không phải trải qua sự mài giũa tàn khốc của cuộc đời, không cần quá kiên cường và cố gắng vì anh có thể che chở cô bé cả đời.
Đôi mắt Mạnh Nam Thừa đỏ ngầu, điên dại bóp chặt cổ cô. Tuy vậy, rốt cuộc anh vẫn không nỡ làm tổn thương đến cô, lại chọn lựa phương thức phát tiết là tự gây hại cho mình.
Mạnh Nam Thừa được đưa vào bệnh viện vì tự đâm rách bàn tay. Người nhà hai bên vội vã chạy tới, sau khi biết được lý do thì cũng im lặng.
Kể cả bên nhà trai cũng áy náy với An Du, cô đã chịu đủ nhiều rồi, nếu cô muốn giải thoát khỏi cái vũng bùn Mạnh Nam Thừa này thì không có ai có tư cách cản trở cả.
Dưới sự bức bách của hai bên, Mạnh Nam Thừa đã ly hôn với An Du, bởi vì phản kháng quá kịch liệt mà răng còn bị cha anh đánh rụng hai cái. Còn người phụ nữ thuở xưa đã từng đau lòng vì anh, từng lo lắng cho anh thì chỉ ngồi bên cạnh lẳng lặng nhìn không chút động lòng.
Sau đó anh mới biết được mọi thứ xảy ra trong hội sở ngày đó đều do An Du an bài.
Trong đám phụ nữ lõa lồ kia có ba người đồng thời bị AIDS và giang mai, khiến An Du bất ngờ chính là Mạnh Nam Thừa kiềm chế không chạm vào các cô ấy.
Chuyện An Du hối hận nhất chính là ngày anh đốt than tự sát thì cô đã không tận mắt thấy anh tắt thở rồi mới bấm gọi 120.
Cô hao tổn tâm huyết trăm phương nghìn kế chữa khỏi cho anh chỉ vì nửa đời sau không muốn hầu hạ một người chồng bị tâm thần phân liệt, không kiểm soát được đại tiểu tiện.
An Du thành công biến mình từ thịt trên đầu quả tim trở thành một khối u ác tính trong ngực anh. Thế nhưng khối u ác tính này cũng là một phần cơ thể của anh, khoét đi sẽ đau, sẽ chảy máu, điểm chết người là anh không nỡ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...