Bao nuôi idol

 
Chương 1: Giới thiệu ngắn gọn nội dung
 
Biên Nhan bao nuôi một tiểu thịt tươi không có danh tiếng gì nhưng giá trị con người lại vô cùng đắt.
 

Từ nắm tay, hôn đến cởi hết quần áo để ân ái, cái nào cũng phải bỏ thêm tiền.
 
Hơn nữa còn rất nhiều yêu cầu, không được quá lớn tuổi, không được có gia đình, chưa từng sinh nở, còn phải lần lượt đưa các bản báo cáo về những hạng mục sức khỏe đã kiểm tra cho anh, phải bảo đảm không có bệnh hoa liễu hoặc bệnh phụ khoa.
 
Lúc đầu Biên Nhan nghe bạn mình đề cập còn cảm thấy buồn cười, của quý của anh ta được làm từ vàng à?
 
Đến khi thấy người thật, Biên Nhan mới hiểu được vì sao anh có thể tự tin nhiều  đến vậy.
 
Của quý của anh còn đắt giá hơn vàng nữa, chỉ cần tưởng tượng có thể nằm ở dưới thân anh được anh đi vào, Biên Nhan véo bắp đùi, chỗ kín co rút một trận, sắp lên đỉnh rồi.
 
Tiền là cái thá gì, mạng tôi cũng cho anh.
 
Biên Nhan bao Đàm Dận cả ngày, đêm đầu tiên có giá trên trời.

 
Họ không đi đâu cả, chỉ ở trong phòng, cô bảo người đàn ông kia đứng yên, cởi quần anh ra, mông anh hẹp và căng chặt, quần lót phồng lên thành một cục tròn, chứa đựng thứ khiến phụ nữ sướng lên mây.

 
Mắt Biên Nhan nhìn thẳng, nâng cây roi dài mảnh quất lên mông anh.
 
Đàm Dận khuất nhục cắn răng.
 
Quất thêm vài cái, cơ thể cao lớn của Đàm Dận khẽ run, dương vật đằng trước từ từ ngẩng đầu lên.
 
Biên Nhan rất kinh ngạc: “Anh dâm đến vậy à?”
 
Đàm Dận nhíu mày cụp mắt, không nói tiếng nào.
 
Biên Nhan không có kinh nghiệm, chắc là dùng sức hơi mạnh, cô kéo quần lót của anh xuống để kiểm tra, trên hai cánh mông chắc nịch loang lổ những vết roi đỏ.
 
Biên Nhan nuốt một ngụm nước bọt, sờ soạng hai cái rồi lại nhéo nhéo.
 
Đã mất công tốn tiền rồi, không làm cho đủ thì không có lời, Biên Nhan nhón chân dán lên trên môi anh.
 
Môi Đàm Dận rất lạnh, Biên Nhan ma sát trong chốc lát rồi cạy kẽ răng anh ra đưa lưỡi vào miệng anh.
 
Đầu lưỡi ướt át, mềm mại và lành lạnh của anh đón nhận sự tiếp xúc của cô, trong miệng anh còn có hương bạc hà nhàn nhạt.
 
Biên Nhan cảm thấy thật thoải mái, cảm giác trái tim đập “thình thịch” cũng rất kích thích, cô bám vào vai anh mút lấy nước bọt của anh.
 
Đến khi Đàm Dận hôn ngược trở lại, dùng sức còn kịch liệt hơn so với sự cứng ngắc và trúc trắc của cô thì Biên Nhan không có chỗ để thở, giãy giụa đẩy anh ra, bị hôn đến mức choáng váng.
 
Lúc làm thật, Đàm Dận tách chân Biên Nhan ra đến mức tối đa, bóp chặt bắp đùi nhét vật nam tính của anh vào huyệt nhỏ khít khao của cô, vật khổng lồ đó cứ ra ra vào vào bên trong, vừa tê lại vừa căng, âm mao cọ vào âm môi làm cô hơi ngứa.
 
Biên Nhan bị làm đến trợn mắt, quá, quá kịch liệt rồi.
 
Cuối cùng nhịn đến khi anh bắn tinh xong, Đàm Dận nằm trên người Biên Nhan nghỉ ngơi chốc lát, cây gậy thịt còn chưa thỏa mãn chỉ mới một chút đã lại cứng lên dưới sự mút mát của hoa huyệt. 
 

Anh rút dương vật ra, gỡ áo mưa xuống, xé vỏ một cái mới chuẩn bị đổi. 
 
Biên Nhan cảm thấy bên trong mình sắp bị cọ xước rồi, vội vàng ngăn cản: “Tôi, tôi không được.”
 
Động tác của Đàm Dận hơi cứng lại, cúi đầu nhìn cô: “Em bao tôi cả ngày.”
 
Vậy anh cũng không thể thật sự làm hết cả ngày chứ?
 
Biên Nhan vội vàng khép đôi chân vì mở quá lâu nên khó điều khiển của mình lại: “Tôi, tôi đã thỏa mãn.”
 
Đàm Dận đã đeo bao xong xuôi, vật to lớn như hổ rình mồi nhìn về phía cô, nghe vậy im lặng trong chốc lát: “Thỏa mãn rồi?”
 
Biên Nhan co tròn người mình lại: “Đúng, tôi là kim chủ(*) của anh, có làm hay không do tôi quyết định.”
 
(*) kim chủ: là một người có năng lực về tài chính (người giàu có, tỷ phú). Kim chủ thường chỉ những người đứng sau chi tiền (cho các minh tinh, ngôi sao). Những người này không những chi tiền mà họ còn ngủ với người được họ chi tiền (hay được gọi là bao nuôi).
 
Sau đó, người ba có lòng dạ đen tối của Biên Nhan phá sản, ông còn bị bắt giam vào ngục, cô nghèo khó đến nỗi trên người chỉ còn sót lại 30 tệ.
 
Lúc đó Đàm Dận đã là Ảnh đế, thù lao một bộ phim tới tận vài ngàn vạn, xem như anh cũng có lương tâm, cho cô một chân làm trợ lý sinh hoạt.
 
Còn bao ăn ngủ, dù chỉ có một bữa nhưng lại được ở trong biệt thự to lớn của anh.
 
Một ngày nào đó, đoàn phim đóng máy, đạo diễn mở tiệc ăn mừng.

 
Đàm Dận uống chút rượu, về đến nhà thì ôm lấy cô, tình sâu khó cưỡng hôn cô. Biên Nhan vừa đón nhận vừa thầm tính tiền, tiền lương một tháng không đủ, còn phải bù thêm một tháng nữa.
 
Đàm Dận hôn đến say mê, luồn tay vào áo Biên Nhan xoa nắn bầu ngực sữa.
 
Biên Nhan đau nhưng cũng sướng, không biết phục vụ xoa bóp kiểu này là tặng kèm hay thu phí đây, tháng sau cô chỉ có thể ăn mì tôm với cải bẹ rồi.
 
Phần phía dưới của Đàm Dận đã cương lên sắp nổ tung, hận không thể đè cô gái này lên giường làm đến chết. Nghĩ vậy anh cởi thắt lưng ra.
 
Biên Nhan vô cùng hoảng sợ: “Anh đừng cởi quần, tôi không có tiền.”
 
Đàm Dận: “...”
 
Biên Nhan liên tiếp lùi ra sau: “Tôi thật sự không có tiền, bây giờ tôi rất nghèo.”
 
Đàm Dận cắn răng nghiến lợi: “Anh cho thiếu.”
 
Biên Nhan nhìn cơ bụng tám múi của người đàn ông đang mạnh mẽ đè lên người mình và chiếc áo sơ mi hoa bị xé thành từng mảnh nhỏ của bản thân, nức nở nói: “Anh... Anh không thể ép mua buộc bán thế được.” 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui