“Alo, tôi là Hỏa Viêm, ai gọi vậy?” Hỏa Viêm thấy dãy số lạ, ngữ khí không kiên nhẫn tí nào lại mang theo nghi hoặc hỏi.
“…… Là Hỏa tiểu thư sao? Tôi là Mai Thanh Uyển, mẹ Tinh Không Văn Dương.” Trầm mặc một lát, Mai Thanh Uyển có chút xấu hổ.
“Có việc không?’ Hỏa Viêm nhíu mày, bởi vì trực giác mách bảo cô, có chuyện phiền toái tìm đến, không thể dùng nắm đấm để giải quyết được.
“Tôi muốn hẹn gặp cô, tôi nghĩ chúng ta nên găp nhau nói chuyện tốt hơn, không biết lúc nào cô rãnh đây?” Mai Thanh Uyển nghe Hỏa Viêm trực tiếp hỏi, cũng không lãng phí thời gian nói ra mục đích của mình.
“Ba giờ chiều, gặp nhau ở cổ mạc Babylon.” Hỏa Viêm nói xong liền cúp máy, bởi vì đứng trước mặt cô là một đội lính bộ đội đặc chủng xếp hàng chỉnh tề.
Mà Mai Thanh Uyển bị ngắt máy cái rụp chỉ nhíu mày, Hỏa Viêm vô lễ, điều này làm bà càng thêm xác định Hỏa Viêm cùng Văn Dương không thích hợp.
……
Buổi chiều,Hỏa Viêm mặc bộ đồ bó sát xuất hiện tại cổ mạc Babylon.
Cổ mạc Babylon là một quán cafe sang trọng, chính vì chi phí quá cao, nên trở thành noie mà tầng lipws thượng lưu yêu thích.
Hỏa Viêm vừa bước vào đã nhìn thấy Mai Thanh Uyển tao nhã đang ngồi chờ đợi, nên hướng đến chỗ bà bước qua.
Trực tiếp ngồi đối diện Mai Thanh Uyển, Hỏa Viêm không nói một câu chỉ nhìn Mai Thanh Uyển.
“Hỏa tiểu thư, cô không biết thái độ của cô đối với trưởng bối là rất tệ sao?” Có lẽ là không thể nhịn được nữa, Mai Thanh Uyển bày ra thân phận trưởng bối.
Nhíu mày, Hỏa Viêm hơi mỉm cười.
“Tinh Không phu nhân, nếu ngài không phải là mẹ Văn Dương, tôi có thể cam đoan ngay cả mặt tôi còn không thấy, huống chi là ngồi nói chuyện với nhau như thế này.”
“Cô quá mức cuồng ngạo!”
“Những người quen biết tôi đều biết đây là bản tính thật sự của tôi, mà đối với người không chấp nhận đuoecj tính này của tôi, thì tôi cần gì phải che giấu ” Không phải không tôn kính bà, mà là bà không thật lòng thông cảm, khiến cho Hỏa Viêm biết, bà không chấp nhận cô.
Người không tôn trọng người khác thì cũng không được người khác tôn trọng.
“…… Hỏa tiểu thư, tôi không nói nhiều nữa, tôi hy vọng cô có thể rời xa Văn Dương, hai người không thể nào với nhau được!” Mai Thanh Uyển có chút nan kham, bà luôn là một người tao nhã, ôn nhu mà hiền lành, đối với cô gái cuồng ngạo như Hỏa Viêm thật không thể thích nổi, cho nên bà mới một mình hẹn cô ra gặp mặt.
“Không có khả năng!” Hỏa Viêm cười khinh thường, kiên định hộc ra ba chữ.
Nam nhân kia, gương mặt đáng yêu đã khắc sâu vào lòng Hỏa Viêm, cô thích anh nhìn cô mỉm cười, thích đôi mắt sáng ngời đơn thuần, thích cách nói chuyện mang theo sự quan tâm, thích lúc anh bị cô đánh liền bày vẻ mặt đáng thương vô tội …… Tóm lại một câu, nam nhân kia, mặc kệ cái gì đi nữa cô sẽ không buông tha.
“Hỏa tiểu thư, rốt cuộc vì cái gì mà cô muốn ở cùng Văn Dương? Cô có yêu cầu gì, chúng ta có thể nói chuyện.” Trong cảnh cẩu huyết trong phim tình cảm trên TV t lại một lần nữa trình diễn, Hỏa Viêm xem thường.
“Tha thứ cho sự vô lễ của tôi, tôi không muốn nói chuyện này với phu nhân, cáo từ, sau này tốt nhất không gặp nhau, có điều lúc tôi với Văn Dương kết hôn, hy vọng phu nhân và Tinh Không tiên sinh đến dự.” Hỏa Viêm đứng lên, sau đó trước sự kinh ngạc của Mai Thanh Uyển bước ra quán cà phê.
……
Trong xe.
“Nam nhân, anh đang ở đâu!” Hỏa Viêm gọi điện hỏi Tinh Không Văn Dương.
“Viêm, anh đang ở cô nhi viện, hôm nay có một hoạt động từ thiện cần anh tham gia.” N Hỏa Viêm nghe giọng anh nhè nhẹ, hiển nhiên lúc này Tinh Không Văn Dương vừa cầm điện thoại vừa chơi đùa cùng nhóm tiểu bằng hữu.
“Cô nhi viện nào?” Đối với công việc của Tinh Không Văn Dương, Hỏa Viêm cũng biết, hơn nữa cô quy napk thành hai chữ…… Nhàm chán.
“Từ Tâm Viện, Viêm, em tìm anh có việc à? Anh sắp xong việc rồi”
“…… Chờ em!” Hỏa Viêm nghĩ nghĩ, nói ra hai chữ sau đó tắt điện thoại.
Chân đạp chân ga, xe lao nhanh rời đi.
“Anh ơi, anh kể chuyện cho tụi em nghe được không?” Một cô bé thoạt nhìn bảy, tám tuổi, hồn nhiên ngây thơ, ngồi bên cạnh Tinh Không Văn Dương.
“Được.” Tinh Không Văn Dương cười cười, cầm lấy một quyển truyện, Viêm kêu anh chờ ở đây, vậy ngồi kể chuyện cho đám trè nghe cũng tốt.
“Ngày xửa ngày xưa, có một công chúa, nàng bị phù thủy hạ chú thuật, hôn mê bất tỉnh, sau đó còn có một vương tử cưỡi……” Tinh Không Văn Dương rất có kiên nhẫn đọc chầm chậm, ngẫu nhiên còn mang chút âm điệu, mấy đứa trẻ xung quanh đều bị anh hấp dẫn.
Lúc Hỏa Viêm đến đã nhìn thấy cảnh này, một nam nhân đang yêu như nam hài, bị đám trẻ vây xung quanh, nói nói cười cười, rất ấm áp.
Hỏa Viêm bước tới, đứng phía sau Tinh Không Văn Dương, hiếm khi có kiên nhẫn nghe Văn Dương kể chuyện.
“…… Sau đó, vương tử hôn lên môi công chúa, công chúa liền tỉnh dậy ……”
“Anh ơi, vậy vương tử cùng công chúa sẽ ở cùng nhau sao?” Tiểu cô nương mang theo chút mơ mộng khát khao hỏi Tinh Không Văn Dương.
“Đương nhiên, công chúa và vương tử nhất định sẽ vui vẻ sống hạnh phúc với ……”
“Mới không phải, công chúa cuối cùng coi trọng ác long, đem vương tử quăng đi, cho nên, vương tử cùng công chúa không có ở cùng nhau.” Tinh Không Văn Dương còn chưa nói xong đã bị Hỏa Viêm đánh gãy, Hỏa Viêm ác thanh ác khí hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Tinh Không Văn Dương bất đắc dĩ mang theo nụ cười ôn nhu, những tiểu bằng hữu còn lại kinh ngạc trừng mắt thật lớn.
“Dì, sao dì lại nói vậy!”
Ông một tiếng, cô bé thành công khơi lên cơn giận của Hỏa Viêm, thế nhưng gọi nam nhân kia là anh còn cô là dì!
“Nhóc nói cái gì?” Hỏa Viêm bước nhanh qua, nhấc con bé lên.
“A, a, dì, thả cháu xuống, dì hư, dì hư! Anh ơi, anh, anh ơi cứu em! Cứu em với! ”
Cô bé bởi vì Hỏa Viêm đột nhiên nhấc mình lê sợ tới mức kêu to, ở trong không trung giãy dụa.
“Viêm, em mau buông, nó chỉ là đứa nhỏ thôi.” Tinh Không Văn Dương đứng lên, có chút sốt ruột ngăn cản cháy Hỏa Viêm, ai, tính tình Hỏa Viêm vốn nóng nảy như thế.
“Con nit, nếu nó không phải là con nít, em đã đánh nó! Hừ, dám gọi em là dì, gọi anh là anh, em không giáo huấn một chút, em không là Hỏa Viêm!“Hỏa Viêm nhấc cô bé con đang quẫy đạp, có chút không phục, đứa nhỏ này nếu không chọc cô thì cô đã không giáo huấn nó.
Tinh Không Văn Dương có chút không biết nói gì, đối với vấn đề này, anh cũng có chút xấu hổ, diện mạo mình thế nào anh cũng biết, nhưng anh không thể nào thay đổi được, anh đâu thể đi chỉnh dung.
“Viêm, đừng so đo.” Tinh Không Văn Dương xấu hổ khuyên.
“Không được!” Hỏa Viêm như cũ tiếp tục trừng mắt với cô bé trong tay, mà cô bé này cũng không chịu phục trừng mắt với cô.
“Viêm, em tìm anh có việc gì không, chúng ta đi thôi, con bé còn nhỏ, em đừng tức giận.” Tinh Không Văn Dương tiếp tục khuyên bảo.
Mặc kệ Văn Dương khuyên bảo, Hỏa Viêm nhìn cô bé con đang trừng mắt với mình, tà ác cười cười, huy huy nắm đấm!
“Gọi ta là chị, bằng không ta liền đánh nhóc!” Hỏa Viêm uy hiếp, lại giống cho kẹp dụ dỗ cô bé.
“…… Không muốn, oa, anh ơi cứu em, dì hư khi dễ người ta……” Cô bé oa một tiếng khóc to, hướng Tinh Không Văn Dương cầu cứu.
Tinh Không Văn Dương cũng bất đắc dĩ, lấy tính cách của Hỏa Viêm sẽ không dễ buông tha.
“Hỏa Viêm, chúng ta đi thôi, đừng ở đây chậm trễ nữa?” Tinh Không Văn Dương tiến lên nắm tay Hỏa Viêm, khuyên nhủ.
Nhiều khi, Hỏa Viêm giống như một đứa nhỏ, tuy có chút tùy hứng, nhưng làm cho anh cảm thấy đáng yêu, giống như bây giờ, rõ ràng là Hỏa Viêm đang khi dễ đứa nhỏ, nhưng anh cảm thấy Hỏa Viêm như vậy mới đáng yêu, anh muốn ôm cô……
“Không cần!” Hỏa Viêm bướng bỉnh trừng mắt nhìn đứa nhỏ đang kêu dì, kêu Văn Dương là anh.
“Ai!” Nhẹ nhàng thở dài một hơi, Văn Dương bước đến, ôm lấy Hỏa Viêm, sau đó dưới sự kinh ngạc của Hỏa Viêm, hôn cô, thừa dịp cô không chú ý, đoạt lấy cô bé trong tay cô, đem đặt xuống đất.
“Chúng ta đi thôi.” Tinh Không Văn Dương xấu hổ mỉm cười, anh rất sợ Hỏa Viêm tức giận.
Hỏa Viêm quái dị nhìn thoáng qua Văn Dương, sau đó lại trừng mắt với cô bé kia!
“Lần sau nhóc còn gọi ta là dì, ta sẽ đánh nhóc!” Nói xong, Hỏa Viêm liền kéo Văn Dương đi, nhưng lại bị câu nói của cô bé ngăn lại….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...