Bao Nhiêu Tiền Cho Một Tình Yêu


Hôm nay ở nhà 1 mình nên Mai quyết định đi dạo phố. Bà Dung – mẹ Cường đã đi làm từ thiện cùng mấy ng giầu có ở đây từ sáng, 2 ngày nữa mới về. Bà bảo tiền nhiều tiêu cũng ko hết, chết rồi càng ko thể mang theo thì nên chia sẻ cho những ng kém may mắn và khó khăn, họ đáng đc hưởng hạnh phúc. Bà Dung ko cho Mai đi cùng vì muốn nó với Cường ở nhà vun đắp tình cảm. Buồn cười thật! Nó với Cường có gì đâu mà vun đắp, hắn chỉ về nhà và đóng kịch vui vẻ với nó khi có mẹ hắn ở nhà. Còn ko thì lúc nào cũng lạnh lùng với ng khác và hắn luôn dùng tiền để giải quyết mọi chuyện.
Đi qua con phố nhỏ có mùi hoa sữa lòng Mai bỗng trùng xuống. Nhà Mai ở dưới quê cũng có 1 cây hoa sữa trc cổng, mùi hoa sữa hắc nhưng ng ta dù thích hay ko thích hoa sữa thì ngửi 1 lần cũng nhớ đc mùi của hoa. Ko biết giờ này bố mẹ và các e nó sao rồi, nó thấy mình thật bất hiếu vì ko quay về tìm bố mẹ ngay sau khi đc tự do nhưng nó chưa thể về bây giờ đc. Ko thể về với 2 bàn tay trắng sau suốt 4 năm trời mất tích, ko nghề nghiệp, ko bằng cấp chỉ làm khổ bố mẹ nó thêm. Hi vọng gia đình nó vẫn bình an và sống tốt.
Két – Tiếng phanh xe gấp trước mặt Mai làm nó giật mình, có lẽ nó mải nghĩ nên khi qua đường ko để ý xe.
- Này, cô kia – 1 chàng trai mở cửa xe quát Mai nhưng vừa thấy mặt nó a ta dừng lại, khuôn mặt lộ rõ vẻ ngạc nhiên: E…e là Mai. Là Mai phải ko?
- A là… – Mai nhíu mày, ng này quen quá.
- A là Hải, a Hải học trên e 2 lớp mà hồi trc vẫn thườg xuống nhà e mua hoa sen đây – Chàng thanh niên vui mừng vội nói: Ơn trờ! Cuối cùng a cũng tìm đc e.
- A – Mai nhớ ra a rồi nhưng bây giờ nó chưa thể gặp ai sau những chuyện đã xảy ra: Xin lỗi, a nhầm ng rồi.
- Nhầm! A làm sao có thể nhầm đc. E quên a rồi sao?
- Tôi ko phải là Mai. A nhầm rồi. Xin a tránh đường, tôi phải đi bây giờ.
- E đúng là Mai, giọng nói và khuôn mặt của e a ko thể nhầm.
-…
- Khoan hãy đi Mai – Giọng Hải trầm xuống: Chẳng lẽ e ko muốn biết gì về gia đình mình sao?

Mai toan bước đi thì khựng lại vì câu nói của Hải:
- Gia đình e làm sao? A nói đi.
- A biết đúng là e mà. Chuyện dài lắm, tìm 1 quán cafe nói chuyện đc ko?
- Đc.
Hải và Mai đến 1 quán cafe gần khu biệt thự Mai ở nói chuyện. Hải hơn Mai 2 tuổi, bố mẹ a là ng giàu có vì ngày đấy Hải quậy quá nên mới phải chuyển về trường huyện học. Hồi Mai ở nhà, mọi ng bảo Hải có ý với Mai nên mới đến nhà thường xuyên nhưng nó ko tin, chỉ đơn giản nghĩ là a xuống mua hoa sen và chơi với lũ e nhỏ. A với nó ko thân nhưng cũng ko phải xa lạ nên 2 người nói chuyện khá thoải mái, đến chập tối Mai mới ra về. Nhờ có Hải mà Mai biết gia đình nó ko ngừng tìm kiếm nó trong suốt 4 năm qua. Gần đây gia đình nó đã chuyển vào tp HCM sống với ông bà ngoại, trc khi đi vẫn ko quên nhờ Hải tìm nó. Hoá ra nó có ông bà ngoại rất giầu có, vì mẹ đem lòng yêu và nhất quyết lấy bố nó – 1 thanh niên nghèo mà bị đuổi khỏi nhà. Đời cũng lắm trò, chỉ vì sĩ diện của gia đinh, của dòng họ mà nhẫn tâm đuổi bố mẹ nó ra ngoài hại gia đình nó khổ sở bao nhiêu năm bây giờ lại nhận về nuôi 1 cách dễ dàng thế. Nghĩ đến đây Mai lại thở dài
- Haiz. Đúng là đời!
- Làm gì mà giờ mới về?
- TRỜI! GIẬT MÌNH – Mai hét lên khi thấy Cường lù lù như con ma xó đứng ở cổng: A làm gì ở đây thế?
- Làm gì? Tôi ko đc ở đây à? – Cường lườm Mai.
- Ko phải, hôm nay bác có nhà đâu mà a về- Mai ngây thơ vô số tội trả lời.
- Hừ. Chẳng lẽ có mẹ thì tôi mới đc về.
- À ko phải. Tại…tai…- Mai ngượng ngịu.
- Ăn gì chưa?
- Chưa.
- Vậy lên nhà thay quần áo rồi đi ăn – Cường nói như ra lệnh.
- Xì – Nó ngúng nguẩy gật đầu rồi bỏ lên nhà. Cường lúc nào cũng cái thái độ ra lệnh.

Ăn song, Mai rủ Cường đên baz uống rượu. Đây là lần đầu tiên Mai uống rượu vì vui chứ ko phải vì buồn hay vì chiều lòng khách. Mai vui vì cuối cùng bố mẹ và các e đã có 1 cuộc sống sung túc, như vậy nó sẽ an tâm ở lại đây chăm sóc bà Dung đến lúc bà nhắm mắt.
- Nè, uống đi. Hôm nay nhất định phải say nhé – Mai vừa nói vừa đưa cốc rượu cho Cường.
- Say rồi ai trả tiền? – Cường liếc Mai.
- Tất nhiên là a. Hi hi. A là ng giầu có mà.
-…

- Sao a ko bao giờ cười nhỉ? – Đôi mắt to tròn, trong veo của Mai hồn nhiên nhìn Cường làm hắn thấy 1 dòng ấm áp chảy qua tim, từ từ lan toả. Cảm giác thật thoải mái.
- Nhìn kĩ a cũng đẹp trai phết. Xem này khuôn mặt tuấn tú, đôi mắt sắc bén như diều hâu làm ng khác ko dám nhin thẳng vào a. – Mai chỉ chỏ vào khuôn mặt Cường, ngón tay lướt qua môi hắn: Ah ha! Cái môi này đẹp nhất nha, vừa mỏng vừa đỏ làm phu nữ nhìn vào muốn cắn. Ha ha…hi hi – Vừa nói nói vừa cười to làm Cường cau mày.
- Cô say rồi đấy.
- Say đâu mà say – Mai bĩu môi đáng yêu: Còn tỉnh hơn lần đầu gặp a.
Sau câu nói của Mai, ko gian chìm vào im lặng. Cường suy nghĩ ko nói gì, còn Mai biết mình nói hớ, xấu hổ chỉ ngồi uống rượu.
1 lúc sau có nhóm ng đi đến, giải thoát ko gian im lặng:
- Ô xem ai này? A Cường hôm nay đến đây à? Lâu lắm đàn e mới đc gặp a.
Cường liếc nhìn tên con trai, ko đáp trả. Mai vẫn uống rượu.
- Bạn gái a xinh nhỉ? Con gái nhà ai mà uống rượu tốt thế – 1 đứa con gái trong nhóm có ý mỉa mai nó.
- Ko phải việc của cô đâu Trâm – Cường đáp.
- Hờ. Uống rượu cũng phải báo cáo xem mình là con nhà ai à? – Mai lè nhè.
- Tôi nghĩ cô ko nên uống nữa thì hơn, đến lúc lại say ko đứng vững đc thì khổ a Cường lắm – Trâm vẫn tiếp tục mỉa.
- Vì có a Cường đỡ nên tôi mới dám ” SAY “, mà a ý ko nói tôi thì thôi làm gì đến lượt cô nói.
- Cô…cô nghĩ uống đc rượu đã là giỏi à? Ng yêu a Cường mà chỉ thế thôi sao? – Trâm tức đỏ mặt nhưng vẫn cố lên giọng.
- Ôi dào. Tôi giỏi hơn ối ng đấy, kể cả cô – Mai vừa nói vừa quay sang Cường nháy mắt: Thế a mới yêu e a nhỉ?
Nhìn thấy Cường im lăng ko phản đối câu nói của Mai, Trâm nghiến răng:

- Cô dám thi nhảy với tôi ko? Nếu cô thua thì phải quỳ xuống xin lỗi tôi còn nếu thắng thì tuỳ cô xử lí.
Tất cả mọi ng ở đây là ban giám khảo.
-…
- Sao? Dám ko?
- Ok thôi – Mai trả lời dứt khoát.
Mọi ng sững sờ khi nghe Mai trả lời, ai chẳng biết Trâm nhảy ” đỉnh ” như nào. Cô ta đeo đuổi Cường từ lâu, luôn dùng thủ đoạn xua đuổi những cô gái hiền lành tới gần hắn. Có ng khuyên Mai rút lui, có ng hứng thú chờ xem cuộc vui chiến tranh giữa các ng đẹp, duy chỉ có Cường im lặng chẳng nói gì như ko phải việc của mình. Chẳng ai biết hắn nghĩ gì.
Tiếng vỗ tay rầm rầm khi Trâm kết thúc điệu nhảy của mình. Cô ta quay về chỗ đắc ý nhìn Mai, nó chẳng thèm để ý mà đi thẳng lên sân khấu thể hiện khả năng của mình. Gì chứ, việc này quá đơn giả với nó. 4 năm làm gái nó phải nhảy mua vui cho bao nhiêu ng, học hết điệu nhảy này đến điệu nhảy khác 1 cách thành thạo. Mỗi khi nó xuất hiện là lũ con trai thèm thuồng và bây giờ cũng ko ngoại lệ, men rượu làm nó nhảy sexy và bốc lửa hơn. Đôi mắt to tròn lướt qua 1 lượt phía dưới làm lũ con trai rú ầm ĩ tưởng như nó nhìn vào mình nhưng hoá ra chẳng nhìn ai. Điệu nhảy chưa kết thúc mà ở dưới đã hò hét tên Mai, thế là đủ hiểu ai sẽ chịu phạt.
Cường ngồi dưới cau mày nhìn Mai. Nó chưa kịp rời khỏi sân khấu đã bị hắn lôi xềnh xệch về với 1 lí do
hết sức đơn giản:
- Đi về. Tôi buồn ngủ.
Hắn lúc nào cũng khó hiểu thế đấy, mặc xác hắn. Mai leo lên xe ngủ luôn, ko cần biết trời đất là gì càng ko cần biết về nhà ai sẽ đưa nó lên phòng khi nó ngủ như thế. Hôm nay nó đã quá vui và quá mệt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận