Sau khi Nguyệt Hy gặp được tam tiểu thư Thượng Quan Hinh của Thuận vương, phát hiện nàng ta cũng không đến nỗi bị mẫu thân Hoa Như Ngọc của mình làm hư, nàng ấy cũng có thể xem như là biết chuyện. Dù sao một tiểu cô nương mới 5 tuổi, cho dù có biết những chuyện này thì có thể học được bao nhiêu chứ, cho nên nàng đã nhẹ nhàng dụ dỗ Thượng Quan Hinh kể lại chuyện lúc sáng, lại không ngoài ý muốn biết được quả nhiên nàng ấy không hề rõ ràng đã xảy ra chuyện gì.
Thượng Quan Hinh chỉ biết Thượng Quan Bảo Châu vốn đang vui vẻ đứng ngắm hoa bên cạnh nàng bỗng dưng ngã xuống nước, mọi người cho rằng nàng ấy đẩy tiểu quận chúa nhưng rõ ràng nàng không có làm gì, cứ như vậy bị đưa về Thuận vương phủ trong trạng thái mơ hồ không hiểu gì hết.
Sau khi về phủ các tỷ tỷ đều nhìn nàng bằng đôi mắt vui sướng khi người gặp họa, còn ca ca và phụ thân lại dùng ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn nàng, nàng hoàn toàn không hiểu gì hết a.
Nguyệt Hy nghe Thượng Quan Hinh nói xong không hề có biểu tình gì, không tỏ vẻ hoài nghi, cũng không tức giận giống như trong tưởng tưởng tượng của mọi người mà chỉ có chút đăm chiêu nhìn Thượng Quan Hinh rồi đứng dậy cáo từ. Trái lại thế tử Thượng Quan Bình nãy giờ đang đứng bên cạnh nghe lại có chút không bình tĩnh rồi, muội muội ngốc này cho dù có muốn biện bạch cũng nên chọn một lí do dễ nghe một chút, nói như thế này không khỏi có chút quá vô lí rồi, ngay cả hắn cũng không dám tin tưởng huống gì Nguyệt Hy là tỷ tỷ của quận chúa Thụy Vương phủ.
Vậy mà hắn lại kinh ngạc phát hiện Nguyệt Hy không hề nổi giận, cũng không tỏ vẻ nghi ngờ về lời nói có chút vô lí của muội muội mình mà chỉ gật đầu tỏ vẻ đã biết rồi đứng dậy cáo từ, rốt cuộc chuyện này là sao a. Thượng Quan Bình làm sao mà hiểu được, chuyện càng vô lí vào tai Nguyệt Hy lại càng đáng tin, bởi vì nếu nó quá hợp lí ngược lại sẽ khiến nàng hoài nghi đây rốt cục có phải sự thật hay không. Tuy nhiên câu chuyện của Thượng Quan Hinh mặc dù có chút vô lí lại trùng hợp với các tình tiết đã xảy ra, không sai lệch mấy so với phán đoán của nàng cho nên nàng mới không hề tiếp tục dây dưa mà quyết định trở về nghĩ biện pháp.
Trong khi Nguyệt Hy đang loay hoay trong phủ Thuận Vương thì bên này, Thượng Quan Bảo Châu vừa tỉnh dậy đang ngồi nghe tiểu tì nữ bát quái bên cạnh huyên thuyên kể về người trong vương phủ. Nàng ta tỏ vẻ rằng mình vừa mới bị kinh sợ cho nên không rõ ràng lắm mọi việc, muốn tiểu tì nữ tên là Tiểu Đan kể lại cho nàng ta, vừa hay Tiểu Đan cũng là một tì nữ ưa bát quái liền phát huy sở trường của mình lôi tất cả tin đồn lớn nhỏ, đặc điểm của từng người trong vương phủ kể lại cho nàng ta nghe.
Khi nghe về vương gia, vương phi, tiểu thế tử, nhị thiếu gia nàng ta cũng chỉ lướt qua sơ sơ, tuy nhiên lúc nghe kể về Nguyệt hy, nàng ta lại đặc biệt chú tâm. Nàng ta vẫn không quên ánh mắt tĩnh mịch mà vị gọi là tỷ tỷ này nhìn mình lúc mới tỉnh dậy. Nàng ta đã lang thang rất lâu, cũng nhập vào rất nhiều người tuy nhiên chưa bao giờ có cảm giác kỳ lạ giống như lần này. Vị tỷ tỷ của thân thể này tuy chỉ mới là một tiểu cô nương chưa đầy 10 tuổi nhưng ánh mắt đó lại khiến cho nàng ta không khỏi sợ hãi, có cảm giác như tất cả bí mật của mình đều bị người ta nhìn thấu suốt vậy.
Trong suốt quãng đường kéo dài sinh mệnh của mình để thực hiện ước nguyện trước kia của nàng ta, vẫn chưa bao giờ gặp phải tình cảnh khó xử như thế này, nhất là ánh mắt của tiểu cô nương đó khiến nàng ta mơ hồ có cảm giác nguy cơ, không chừng mọi cố gắng của nàng ta sẽ sụp đổ vào lần này.
Nàng ta nhất định phải tìm hiểu thật kỹ, tiêu diệt tất cả các yếu tố gây cản trở từ trong trứng nước, nàng ta đã cố gắng tới nước này, đã trả giá rất nhiều, nhất định không thể để mọi công sức đổ bể được, tội nghiệt nàng ta gây ra trong suốt thời gian qua đã sớm đếm không hết, nếu lần này thất bại, chỉ còn nước hồn tiêu phách tán mà thôi. Nàng ta quyết không cho phép chuyện này xảy ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...