Bảo Nguyệt Công Chúa

Hoàn toàn bỏ qua nam nhân nào đó đang căm giận trừng mắt nhìn mình, Tuyên Đế vẫn thong dong đi đến chúc mừng Hạ Y Lan: “Đệ muội, chúc mừng ngươi cuối cùng cũng đạt thành tâm nguyện sinh được một nữ nhi! Chẳng bù với ta suốt ngày mong ngóng nữ nhi mà chỉ chui ra toàn một đám hỗn tiểu tử. Đệ muội, không bằng các ngươi để ta nhận tiểu quận chúa làm nghĩa nữ, thỏa mãn tâm nguyện này của ta, thế nào?”

Tuyên Đế vừa dứt lời liền có hai giọng nói cất lên: “Ta phản đối”.

Thượng Quan Vũ nóng nảy: “Nữ nhi này là của mình ta, hai người các ngươi đừng hòng mơ ước!” Đùa à, không dễ gì hắn mới có một nữ nhi. Hắn còn chưa kịp ôm, chưa kịp đau sủng nữ nhi đâu, nào có chuyện để cho hai tên nam nhân này chen chân vào phá đám chứ. Đông Phương Thịnh lại mỉm cười như gió xuân:

“Y Lan, năm đó là do nàng tự mình chọn Thượng Quan Vũ bọn ta cũng không có gì để nói. Nhưng lần này khác nha, ta và Tuyên Đế không phải đều là bằng hữu của các ngươi sao? Nữ nhi này ta cũng muốn, ta đã dám liều mạng tranh cùng hoàng đế rồi cho nên các ngươi cũng không thể đối với bằng hữu bên trọng bên khinh nha.”

Phu thê Thượng Quan Vũ nhìn nhau có chút khó xử. Ân tình này đã canh cánh trong lòng họ rất nhiều năm rồi. Xem ra lần này việc để nữ nhi nhận nghĩa phụ là không thể tránh khỏi, nhưng Đông Phương Thịnh nói không sai, cả hai đều là huynh đệ, bằng hữu không thể nặng bên này nhẹ bên kia, nữ nhi lại chỉ có một mà thôi, lại không chắc tương lai còn có thể có nữa không…


Thượng Quan Vũ Lạc nãy giờ vẫn đứng bên cạnh cái hiểu cái không nhìn người lớn tranh giành nãy giờ bỗng kéo áo huynh trưởng tò mò hỏi:

“Đại ca, rốt cục là mọi người đang tranh giành cái gì nha, bá bá và nghĩa phụ không phải đều là người thân sao? Vì sao Hoàng bá bá cứ nhất định muốn làm nghĩa phụ rồi tranh giành với Đông Phương thúc thúc? Tranh giành rất thú vị sao, người lớn cũng thật là rắc rối a.”

Câu nói ngây thơ của Thượng Quan Vũ Lạc vậy mà lại khiến cho Thượng Quan Vũ bừng tỉnh đại ngộ phát hiện đường ra, liền vui vẻ ôm lấy tiểu nhi tử hôn một cái: “Lạc Nhi của ta thật là tài giỏi”.

Lại quay sang thương lượng với Tuyên Đế: “Đường ca, Lạc Nhi nói không sai, dù sao nữ nhi của ta cũng gọi huynh là hoàng bá bá so với nghĩa phụ không phải đều là người thân cả sao? Không bằng nhường chức nghĩa phụ cho Đông Phương đi, ta nhường cho huynh đặt tên cho nữ nhi sau này cũng thường xuyên cho nữ nhi đến chỗ huynh, thế nào?”


Thượng Quan Vũ cũng là trong lòng khóc thầm a, hắn đây rõ ràng là phải cắn răng cắt đất chia thành mà mặt ngoài còn phải năn nỉ người ta nhận... Nữ nhi a... sau này phụ thân nhất định bồi thường gấp bội cho con.

Tuyên Đế cũng đang suy tư, bị một đứa trẻ nói như vậy hắn cũng có chút xấu hổ nha. Huống hồ Lạc Nhi nói cũng không sai, cho tiểu nữ nhi thêm một trụ cột vững chắc nữa cũng không phải không tốt. Hừ! Bá bá thì bá bá hắn cũng không tin mình lại không bằng tiểu tử Đông Phương kia.

Tuyên Đế ôm tiểu quận chúa mà trong lòng mặc niệm: nữ nhi a con nhất định phải thương Hoàng bá bá nhất a, cho hai tên chết tiệt kia ghen tỵ chết đi. Lại tuyên bố:

“Tiểu quận chúa sinh ra vào đêm trăng đẹp nhất trong năm, lại đem ánh sáng trở lại khi vừa chào đời chính là điềm báo phúc tinh cho Nhật Diệu Hoàng Triều ta, nay liền lấy danh Nguyệt Hy phong hào Bảo Nguyệt quận chúa”. Mọi người trong phòng đều quỳ xuống tạ ơn.

Trận phân tranh giành nữ nhi kết thúc, Tuyên Đế và Thượng Quan Vũ lưỡng bại câu thương, Đông Phương Thịnh không chiến toàn thắng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận