Sau khi thức ăn được đưa lên, Đông Phương Thịnh cũng vừa vặn trở về liền gia nhập với mọi người ăn khuya, thỉnh thoảng còn quay sang chiếu cố Nguyệt Hy đang được bọc chăn ngồi trên ghế dựa bên cạnh.
Từ lúc ngã bệnh, Nguyệt Hy liền chính thức ở lại trong Hoàng cung, cung điện của Nguyệt Hy chính là Doanh Nguyệt điện nằm ngay bên cạnh Lăng Vân điện của Tuyên Đế.
Mấy ngày Nguyệt Hy còn sốt, Tuyên Đế thậm chí cho người đem tấu chương tới bên trong thư phòng Doanh Nguyệt điện phê duyệt tấu chương, thỉnh thoảng sẽ đi qua thăm Nguyệt Hy.
Bên ngoài Doanh Nguyệt điện cảnh vệ vô cùng nghiêm ngặt, ngay cả hậu cung phi tần cũng bị giới nghiêm không cho bước vào, bởi thế cuộc sống của Nguyệt Hy trong cung này chính là vô cùng thoải mái yên tĩnh.
Thực ra Doanh Nguyệt điện và Lăng Vân điện cũng chỉ cách nhau có một bức tường mà thôi, vì thế Tuyên Đế liền cho người phá vỡ một góc tường gạch cho xây thành Nguyệt môn, bình thường đều sử dụng cửa này qua chỗ Nguyệt Hy. Cho nên phi tử muốn dò la xem Tuyên Đế có ở bên trong Doanh Nguyệt điện hay không từ cửa chính quả thực là vô kế khả thi, mặc dù oán giận nhưng cũng không có cách nào.
Ngược lại Nguyệt Hy trong thời gian này vô cùng rãnh rỗi, mẫu thân của nàng vừa biết một cách dưỡng thai, dạy sớm cho hài tử trong bụng liền suốt ngày bận rộn thử nghiệm, phụ vương cũng chuyên chú bồi một bên, cho dù nàng có trở về cũng không ai rảnh quan tâm tới nàng, chi bằng ở lại trong Hoàng cung, buổi sáng bồi Thái hậu, xế trưa liền đem thức ăn tới quan tâm lão sư và các ca ca, đôi lúc còn vào học cùng góp vui.
Từ lão sư vẫn hết sức dung túng nàng, chỉ cần Nguyệt Hy ngồi trong lớp hỏi gì đều trả lời nấy, không bao giờ ngại phiền. Những lúc Nguyệt Hy nghịch ngợm cũng mắt nhắm mắt mở làm như không thấy, phải nói là Nguyệt Hy ở trong lớp học của Từ lão sư giống như cá gặp nước, hết sức tung tăng tự tại. Cùng là một việc nếu như là học trò bình thường làm lập tức sẽ bị ăn mắng chịu phạt, gặp Nguyệt Hy chỉ làm như không thấy.
Cả một đám người cho dù thấy uất ức cũng không dám nói gì. Thứ nhất là bởi vì cắn người miệng mềm, mỗi ngày Nguyệt Hy đều chờ đúng giờ bọn họ vừa đói vừa mệt đem thức ăn tới tiếp tế, thậm chí nếu là ngày đại tuyết còn có phúc uống canh nóng. Thứ phúc lợi này hoàn toàn là do Nguyệt Hy ra mặt mới có, đây chính là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi đối với bọn họ a.
Thứ nhì là bởi vì “Nam tử hán không thể chấp tiểu nữ tử” a, nếu dám mở miệng ra nói một câu không chừng sẽ vừa bị mắng, vừa bị chê cười là hẹp hòi, hơn nữa còn có khả năng bị các ca ca của nàng đánh hội đồng, cho nên… ngậm miệng vẫn là thượng sách.
Có một ngày Từ lão sư tổ chức kiểm tra, ra một đề rất khó sau đó để bọn họ tự phát huy. Cho tới giữa giờ mọi người cơ hồ là đem gương mặt cứng ngắc vì căng thẳng bước ra khỏi lớp, dự tính hít thở một chút, thả lỏng, liền gặp trúng Nguyệt Hy đang đem đồ ăn tới.
Sáng nay trời lạnh, nàng liền quyết định cho nấu một ít súp nấm hương với măng mùa đông cho mọi người thư thả, cho nên liền đến sớm một chút đề phòng súp bị nguội. Ai ngờ vừa tới liền thấy khuôn mặt cứng ngắc của mọi người, liền kéo tay áo người đứng gần mình nhất hỏi:
“Thái tử ca ca, sao mặt của họ hôm nay lại khó coi như vậy?”
Thái tử Thượng Quan Triệt nhìn thấy tiểu đường muội đáng yêu đang kéo áo mình liền ôn nhu bế nàng lên, một tay xoa đầu nàng:
“Bởi vì mọi người đều đang bị lão sư khảo hạch, hết sức căng thẳng a, nếu không đạt còn có thể bị đuổi, cho nên mọi người đều đang cố hết sức, sợ sẽ không đạt chuẩn đó.”
Nguyệt Hy nghe vậy liền có vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ, sau đó giờ bàn tay nhỏ nhắn, mềm mềm, có chút mát lạnh vì đi ngoài trời của mình lên xoa xoa mặt Thái tử:
“Vậy Thái tử ca ca có căng thẳng không, da mặt cũng cứng ngắc, xoa xoa sẽ không cứng nữa.”
Thái tử bị Nguyệt Hy xoa tới mỉm cười, cho dù bàn tay trên mặt lành lạnh tuy nhiên mỗi cái xoa vào lòng đều thực ấm áp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...