Công việc bốc vác tài sản của công ty được tiến hành rất thuận lợi.
Chỉ trong nửa ngày ngắn ngủi.
Những thứ có được đang được công ty và nhân viên vận chuyển vận chuyển đến văn phòng mới trong toà nhà.
Vốn dĩ Trần Lâm định cho những nhân viên này nghỉ một ngày.
Nhưng bọn họ luôn cảm thấy đột nhiên tăng nhiều tiền lương như vậy không cầm vững được, hơn nữa Studio mới vừa thành lập trong lòng kích động, cho nên đều ở lại tiếp tục hỗ trợ.
Quả nhiên.
Người có thể làm lập trình viên này đều không phải là người phàm.
996 đối với bọn họ mà nói chỉ đơn giản như ăn cơm uống nước vậy.
Lão Tống thấy bọn họ nhiệt tình như vậy, cũng đi theo hỗ trợ.
Sau khi sắp xếp xong mọi thứ, lập tức tìm được Trần Lâm đang ngồi trong văn phòng.
- Trần Lâm, công mới của chúng ta tên gọi là gì? Dù sao mới đổi một lão bản, tên trước kia khẳng định là không thể dùng nữa, phải nghĩ cái mới mới được.
- Tên à? Trần Lâm cúi đầu, trầm tư suy nghĩ.
Sau đó anh ngẩng đầu, trong mắt lóe lên một tia sáng: - Vậy cứ gọi là Hồng Hoang đi, có ý nghĩa là trời đất sơ khai, mục tiêu của chúng ta chính là mở ra một vùng trời mới cho cái ngành nghề trò chơi sắp mục nát này! Nghề nghiệp trò chơi hôi thối và dậm chân tại chỗ, người trong nghề đã sớm biết rõ.
Mặc kệ trước đây Trần Lâm bị ngành nghề xa lánh hay là lão Tống bị đồng bọn chèn ép, đều không thể rời bỏ Đại Hán sau lưng thêm dầu vào lửa.
Người mới muốn xông ra tên tuổi dưới hoàn cảnh này.
Thật sự quá khó khăn.
Không có cách nào thi triển khát vọng của mình, cuối cùng chỉ có thể buồn bực mà chết.
Đổi nghề, đổi nghề, thoả hiệp, thoả hiệp.
Cuối cùng rơi vào thùng nhuộm, dần dần biến thành loại người mà lúc trước mình xem thường nhất.
- Công ty Hồng Hoang, thiên địa sơ khai.
Lão Tống thấp giọng nỉ non, ánh mắt rung động, bị lời nói cuồng vọng của Trần Lâm làm kinh động.
Nhưng hồi tưởng lại.
Sở dĩ anh xuất hiện ở đây không phải vì mục tiêu này quá xa à? Mặc dù không biết có thể thực hiện được hay không, thậm chí có khả năng sẽ bị đụng đến đầu rơi máu chảy, nhưng anh vẫn muốn thử xem.
- Được, vậy tôi sẽ gọi tiểu Lệ đi gạch bỏ giấy phép hành nghề, đăng ký lại, thuận tiện đăng ký tài sản một lần.
- Làm phiền anh rồi.
Trần Lâm gật đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy một bóng người đang bận rộn.
Tiểu Lệ là cô nương trước kia làm việc trong phòng hành chính của văn phòng Lê Minh, chuyên phụ trách nội vụ và ngoại vụ.
Bởi vì đi ra từ trong nông thôn, làm người ta an tâm, lại chịu khó làm việc, cơ bản không có xảy ra sai lầm gì lớn.
Có người tài giỏi như vậy ở đây cũng tiết kiệm cho anh không ít sức lực.
Còn một cô gái khác là tiểu Vi thì được phái đi tuyển dụng, chuẩn bị tuyển thêm một nhóm nhân viên mới vào.
Việc còn lại cần phải tiêu hao thể lực, đương nhiên là giao cho đoàn đội lập trình viên thân thể cường tráng.
Đều nói đầu trọc bạo kích gấp 10 lần.
Lão Lý đầu trọc trong đội ngũ chuyển đồ vật lên gọi là một cái mãnh liệt.
Trên vai đang vác một thiết bị còn có thể rút tay ra nghe điện thoại.
- Alo, vợ à, hôm nay anh được tăng lương, tối nay ăn tiệc nha! Thanh âm của anh ta vô cùng to, còn tràn đầy vui sướng không che dấu chút nào.
Giọng của anh ta từ cửa thang máy truyền khắp khu vực làm việc, khiến cho người khác cười vang, trong mắt ẩn chứa nước mắt.
Đối với những người cả ngày ngồi trước máy vi tính làm việc như bọn họ.
Còn có chuyện gì đáng vui hơn là tăng lương không? Nếu có thể thì.
Không ai nguyện ý rời khỏi quê hương.
Bây giờ tiền đồ xán lạn, làm cho bọn họ càng thêm nhiệt tình, khuân đồ cũng không cảm thấy mệt mỏi.
Cứ như vậy mà bận rộn suốt đến buổi chiều, cuối cùng bố trí xong khu vực làm việc, đã có thể dùng để sản xuất.
...!Ba ba ba —— Trần Lâm đứng trước văn phòng, vỗ vỗ tay.
- Hôm nay mọi người bận rộn cả ngày đều vất vả, ngày mai cho mọi người nghỉ nửa ngày, buổi trưa 12 giờ lại tới làm việc.
- Được đấy! Trong khu làm việc vang lên tiếng hoan hô rất lớn.
Thu dọn sơ qua một lượt, sau đó mioj người lục tục rời khỏi văn phòng, mang theo tâm tình vui sướng chạy về nhà.
Đợi đến khi mọi người đều về hết, lúc này lão Tống ở bên cạnh mới đi lên phía trước, vẻ mặt ngưng trọng.
- Trần Lâm, tôi vừa nhận được tin tức, Hoán Hải chuẩn bị sẽ tổ chức hội triển lãm Trò Chơi vào ngày 18 tháng sau, đến lúc đó Tinh Du cũng sẽ tham gia, chúng ta có tham gia không? - Hoán Hải? Con mắt Trần Lâm dần dần nheo lại.
Anh cũng không quên, lúc trước đối phương thiếu chút nữa hại mình bị ép đổi nghề, không có cách nào tiếp tục lăn lộn trong ngành trò chơi này.
Mà chuyện này.
Chỉ vì đối phương là một người đại biểu cấp bậc quản lý, muốn thu mua trò chơi của anh mà thành.
Cũng là nguyên nhân làm anh muốn hoàn toàn thay đổi nghề nghiệp trò chơi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...