“Khuyên thôi học?” Diệp Nam tròn mắt kinh ngạc.
“Những nữ sinh ngưỡng mộ anh ta ở dưới kia chẳng lẽ không biết chuyện xưa của anh ta ư?” Doãn Á tự nhủ.
Lúc này, Nhậm Dịch đã lên sân khấu.
Thanh âm trầm thấp của Nhậm Dịch truyền qua micro càng trở nên rõ ràng.
Diệp Nam quay đầu nhìn bóng lưng cách đó ba bước.
Trên sân khấu Nhậm Dịch nói rất ngắn gọn.
Về cơ bản, các chủ đề đã được giảng viên duyệt từ trước, anh chỉ cần trả lời sơ lược ngắn gọn thôi.
Thấy Diệp Nam không mấy quan tâm tới lời mình nói, Doãn Á đành phải ghé sát vào tai Diệp Nam một lần nữa, nói thẳng: “Nhậm Dịch là gay, toàn bộ giảng viên sinh viên trong trường khi ấy đều biết chuyện này.”
Diệp Nam sững sờ.
Cùng lúc đó, Nhậm Dịch cách đó không xa cũng ngừng lại.
Diệp Nam có cảm giác Nhậm Dịch đã nghe được cuộc đối thoại sau hội trường của bọn họ vậy.
Lúc Nhậm Dịch quay đầu lại nhìn, Diệp Nam bất thình lình kéo Doãn Á một cái, hai người biến mất sau tấm màn sân khấu.
“Chuyện này không rõ thực hư thế nào, cậu đừng nên kể ra ngoài.” Diệp Nam nghiêm túc.
Doãn Á hơi chột dạ, có lẽ ban nãy cái ngoái đầu của Nhậm Dịch làm cô thấy kinh hãi, bấy giờ chỉ có thể mơ màng gật đầu liên tục.
“Hơn nữa, tôi nghĩ tin đồn mà cậu biết là giả.” Diệp Nam nói một cách tự tin.
Ngài Nhậm đã kết hôn và có một đứa con trai rồi, đây là sự thật mà cậu không thể chắc chắn hơn.
Người như Nhậm tiên sinh, nếu thực sự là gay thì chắc chắn sẽ không lựa chọn kết hôn.
Tin đồn này hoàn toàn sai sự thật.
“Diệp Nam, sao sắc mặt cậu kém vậy, cậu bị dọa sợ bởi chuyện tớ kể sao?” Thời điểm kết thúc lễ tốt nghiệp, Doãn Á quan sát sắc mặt Diệp Nam, không nhịn được hỏi.
Diệp Nam nhìn Doãn Á một cái, yên lặng tắt micro.
“Nghe nói năm đó khi mọi người biết được chuyện này cũng có phản ứng giống cậu vậy. Có điều chuyện này dù có là thật hay giả thì cậu cũng không cần quá để tâm, dù sao cậu với Nhậm Dịch cũng không quen nhau mà.” Để bầu không khí bớt căng thẳng, Doãn Á cố gắng xoa dịu Diệp Nam.
“Cậu đừng nói nữa.” Diệp Nam nói nhỏ.
“Ừ ừ.” Doãn Á lập tức ngậm miệng.
Diệp Nam sửa soạn lại đồ đạc.
Sau khi thay trang phục lại thành quần áo của mình, cậu khoác ba lô lên lưng rồi đi ra khỏi hội trường.
Cậu vừa bước ra tới cổng hội trường đã dừng lại.
Một bóng hình cao lớn đang đứng dưới cầu thang cách đó không xa.
Mặc dù Nhậm Dịch ăn mặc khá thoải mái,nhưng khí chất rên người anh không phai nhạt chút nào.
Lúc giảng viên đại học Hạ nói chuyện với anh, không hiểu sao trông họ có hơi căng thẳng, cảm giác câu nệ thể hiện trên từng lời nói.
Nhậm Dịch chỉ lắng nghe, rất ít nói chuyện, anh luôn rũ mắt quan sát biểu cảm trên mặt giảng viên, thỉnh thoảng mới đáp lại một hai câu.
Cách Nhậm Dịch chừng ba đến năm bước có vài nữ sinh mặc đồ cử nhân năm cuối vẫn đứng đó, hẳn là đang đợi Nhậm Dịch xong chuyện rồi sẽ tới nói gì đó với anh.
Diệp Nam đứng nhìn một lúc, trong lòng bỗng hơi hoang mang.
Khi còn ở đại học Hạ, Nhậm Dịch đã suýt thôi học thật sao? Mọi chuyện hẳn là không giống lời đồn, nhưng chuyện suýt nữa bị đuổi học có thật không nhỉ?
Lời đồn nào cũng đều có nguyên do, dù không hoàn toàn là sự thật nhưng hẳn là những điều đã xảy ra đều có liên quan tới tin đồn chứ.
Nó là gì được nhỉ?
Nhậm Dịch nói gì đó với giảng viên, trông như vừa chào tạm biệt.
Anh đội mũ lên đầu một lần nữa rồi định rời đi.
Diệp Nam trông thấy Nhậm Dịch thoáng ngừng bước, quay lại nhìn cậu rồi nói gì đó với cậu.
Diệp Nam bước vài bước xuống cầu thang.
Nhậm Dịch lặp lại lần nữa, lần này cậu mới nghe rõ.
“Bây giờ về luôn không?” Nhậm Dịch hỏi.
“À, tôi định đi về bây giờ.” Diệp Nam đáp.
“Vậy đi cùng đi.” Nhậm Dịch chỉ nói vậy rồi quay đi.
Diệp Nam vốn không định phiền Nhậm Dịch đưa mình về, nhưng rõ là Nhậm Dịch không định để cậu lựa chọn.
Cậu đành nắm lấy quai ba lô của mình, lon ton chạy theo Nhậm Dịch.
Ôn Bình đã lái xe ra khỏi bãi đỗ.
Nhậm Dịch đứng cạnh xe, để Diệp Nam ngồi vào ghế sau trước rồi mới vòng sang mở cửa bên kia, ngồi vào.
Nếu không phải Nhậm Dịch hạ vành mũ xuống không trao đổi ánh mắt với Diệp Nam, cũng không mở cửa xe giúp Diệp Nam thì trông rất giống như anh đang đứng chờ sẵn để mời cậu lên xe.
Diệp Nam lắc lắc đầu, nhỏ giọng cảm ơn.
“Cậu định về đâu?” Nhậm Dịch khẽ hỏi.
“Về nhà tôi.” Diệp Nam nói.
Nhận ra không khí xung quanh như giảm đi vài độ, Diệp Nam lại nói tiếp: “Ngày mai tôi phải làm chút chuyện, có thể báo cáo vào buổi chiều.
Sau này tôi sẽ không xin nghỉ nữa, tôi hứa.”
“Còn phải làm việc gì?” Nhận Dịch thản nhiên hỏi.
“Việc riêng tư.” Diệp Nam không dễ khuất phục trước sự uy nghiêm của anh.
Nhậm Dịch không hỏi thêm nữa.
Diệp Nam khẽ thở phào, chợt nhận ra bầu không khí trên đường đi vô cùng tĩnh lặng.
Một khi Nhậm Dịch đã không nói gì, thì đến cả Ôn Bình ngồi trên ghế lái cũng trở nên giống một người máy.
Diệp Nam bắt đầu tìm chuyện để gợi ra:
“Hôm nay ngài Nhậm cố ý tới tham gia lễ tốt nghiệp…”
Cậu vẫn chưa soạn sẵn ý trong đầu, bèn liếc mắt nhìn cách ăn mặc của Nhậm Dịch, lời nói ra đến miệng lại chệch hướng: “Nên mới mặc thế này à?”
Câu hỏi này không ổn rồi, hơn nữa còn chẳng ăn nhập gì.
Nếu Nhậm Dịch thực sự đến đại học Hạ để tham gia lễ tốt nghiệp thì chắc chắn sẽ không ăn mặc thoải mái như vậy.
Cậu tưởng tượng ra mọi khi Nhậm Dịch vẫn luôn mặc vest, hiển nhiên là phù hợp với buổi lễ tốt nghiệp hơn, có khi còn thu hút được nhiều sự hâm mộ hơn nữa.
?
Thế quái nào mà nửa câu sau lại bật ra được chứ?
Diệp Nam lại vội vàng lắc lắc đầu.
“Không phải là cố ý tham gia lễ tốt nghiệp.” Bấy giờ Nhậm Dịch mới lên tiếng.
Quả nhiên là vậy.
Diệp Nam hỏi: “Vậy là có chuyện khác phải làm sao?”
“Không phải là đưa cậu đến trường à?” Nhậm Dịch thản nhiên đáp.
Diệp Nam thoáng sững sờ.
Lời giải thích này thật là kỳ cục.
Nhậm Dịch chắc chắn không thể tiện đường tham gia lễ tốt nghiệp là vì muốn đặc biệt đưa cậu tới trường được.
Nhưng mà câu trả lời này của Nhậm Dịch nghe cứ như thật vậy.
Diệp Nam vừa tự thuyết phục mình không được tin, lại vừa không nhịn được thấy hơi vui vẻ.
Có lẽ người như Nhậm Dịch ấy, chỉ cần anh tỏ ra quan tâm một chút thì đều được người ta khắc sâu trong trí nhớ.
“Thì ra ngày trước ngài Nhậm cũng là sinh viên đại học Hạ à.” Diệp Nam nói.
Nhậm Dịch không nói gì, dường như đang quay qua nhìn cậu.
Diệp Nam ngẩng đầu va phải ánh mắt Nhậm Dịch.
Không biết Nhậm Dịch đã bỏ mũ xuống từ lúc nào, tóc mềm mại xoã trên trán, ánh mắt bớt đi phần sắc bén, ngay cả giọng nói cũng trở nên biếng nhác.
“Không phải cậu đã biết rồi hả?” Nhậm Dịch hỏi.
Lại nữa rồi.
Diệp Nam vốn đang chột dạ, lúc này càng thấp thỏm hơn.
Chắc chắn Nhậm Dịch đã nghe được cuộc trò chuyện của cậu với Doãn Á phía sau sân khấu rồi phải không? Bây giờ lại như đang cố ý dẫn dụ cậu vào tròng, khiến tự cậu giải thích rõ ràng.
Quá là giảo hoạt.
Chỉ có điều chắc chắn Diệp Nam sẽ không bị mắc lừa.
“Tôi không biết.” Diệp Nam nói dối một cách sứt sẹo.
“Giảng viên Triệu của trường các cậu đã giới thiệu một lần trước buổi lễ, trên bản thảo của MC cũng có một đoạn.” Nhậm Dịch chậm rãi nói.
Diệp Nam đột nhiên mở to mắt.
Đúng là có một đoạn đó.
Chỉ có điều lúc giảng viên Triệu lên tiếng, cậu đang ngây người bởi câu nói của Doãn Á nên cũng chẳng rảnh để nghe những lý do đó.
“Tôi tới phòng học trước đây của tôi.” Trong lúc Diệp Nam không hỏi nữa, Nhậm Dịch khẽ chớp mắt thấp giọng nói, “Tiếc là toà nhà đó đã được sửa sang lại nên không còn tìm thấy dấu vết ngày xưa nữa.”
Theo lời Nhậm Dịch thì hẳn là toà nhà cũ của khoa Kỹ thuật điện tử.
Cấu trúc bên ngoài của toà đó không có thay đổi gì, nhưng đầu năm nay nó đã được cải tạo lại.
Diệp Nam biết rõ điều này vốn cũng vì trùng hợp là Ký Tương học khoa Kỹ thuật điện tử, trong thời gian sửa chữa bọn họ có đến học nhờ phòng ở khoa Luật.
“Lúc trước khi sửa sang lại, một người bạn của tôi đã chụp khá nhiều ảnh hành lang và lớp học ban đầu, nếu anh cần thì tôi có thể nhờ bạn tôi lấy cho.” Diệp Nam bất chợt nói.
Nhậm Dịch vốn đang khép hờ hai mắt dựa lưng vào ghế nghỉ ngơi, bấy giờ khoé miệng bỗng hơi cong lên, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn.”
Lúc Diệp Nam xuống xe, cậu cũng nói cảm ơn.
Chờ chiếc Maybach kia đi xa rồi cậu mới quay người bước vào nhà.
Lúc mở cổng nhà ra, Diệp Nam liếc thấy cửa phòng mình mở rộng, Ký Tương thì đang đứng trên ban công cầm gì đó trong tay, nhìn ra phía bên ngoài.
Diệp Nam tới gần mới biết trong tay Ký Tương đang cầm cuốn tạp chí.
Cậu ta cuộn quyển tạp chí lại, giơ lên tạo thành cái ống nhòm.
Diệp Nam: ……
“Tao thấy có chiếc Maybach đưa mày về.
Có phải là chiếc tao nghĩ không?” Ký Tương hỏi.
“Chính là chiếc mà mày đang nghĩ đó.” Diệp Nam lặng thinh đáp.
“Hẳn là mày đã gặp được khách mời bí mật nhỉ.” Ký Tương đặt tay lên vai Diệp Nam.
Diệp Nam hơi gật đầu: “Gặp rồi.”
“Tao cũng vừa mới nhận ra, khách mời bí mật với ông chủ của mày hình như cùng là một người.” Ký Tương nói.
“Càng không thể ngờ được, con người tài năng tao sùng bái đã lâu nay lại trở thành ông chủ của mày.” Ký Tương nói tiếp.
Diệp Nam nghe cậu ta nói thế thì mang máng nhớ ra.
Ngày trước Ký Tương có một mục tiêu phấn đấu to lớn, là ít nhất phải phát triển một hệ thống xử lý thông tin tử tế trước khi tốt nghiệp.
Nghe nói, lý do là bởi vì ngày xưa khoa Kỹ thuật điện tử của đại học Hạ đã từng xuất hiện một thiên tài.
Anh ta đã giành được năm tấm bằng sáng chế và phát triển một hệ thống điện tử khiến hơn hai mươi công ty tranh nhau đổ xô đi mua.
Lúc này, Nhậm Dịch được ví như một thiên tài.
Sự hiểu biết thiếu hụt của Diệp Nam về Nhậm Dịch cũng dần được bổ sung.
Thiên tài như vậy, trong thời gian học đại học hẳn là không thể bị khuyên thôi học đâu nhỉ.
Tin đồn quả nhiên là bịa đặt.
Diệp Nam gật đầu với sự kiên định trong lòng.
Nhưng sau khi Ký Tương cảm khái xong, cậu ta bỗng quàng lấy cổ Diệp Nam.
“Tao nói về điểm nổi bật của anh ta mới chỉ là trong lĩnh vực chuyên môn, còn về chuyện riêng của anh ta ấy, tao cũng nghe được khá nhiều.” Ký Tương thì thầm vào tai cậu, “Tiểu Nam, tao thấy hay là mày đừng làm tiếp công việc đó nữa.”
Diệp Nam thắc mắc nhìn cậu ta.
“Chắc là mày không biết.” Ký Tương chỉ chỉ Diệp Nam, “Mày với anh ta là đồng loại.
Ở chung với nhau lâu ngày không ai đảm bảo được sẽ xảy ra chuyện gì đâu.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...