Bảo Mẫu Của Tôi ... Lạnh Lùng Lắm !


6
Sân thượng giảng đường.
Vũ Đức buông Tú Anh ra, nhìn cô hằm hè:
- Cậu không tức giận gì hết à?
Tú Anh chỉnh lại cổ áo nhăn nhúm, nhạt nhẽo hỏi lại:
- Tại sao phải tức giận?
- Bọn kia đem chuyện của cậu ra bàn tán như một đề tài nóng hổi nhất của ngày hôm nay. Cậu không quan tâm nhưng tôi cáu lắm đấy! Chẳng lẽ cậu một chút cảm xúc cũng không có?
Vũ Đức tức giận cao giọng lên gắt Tú Anh. Thật sự khi nhìn cái vẻ thản nhiên kia của Tú Anh, cậu rất muốn hung hăng mắng cô một trận cho bõ tức!
- Đó là sự thật! - Tú Anh thắt lại cái nơ ở cổ áo, giọng vẫn đều đều không một vết gợn.
- Cậu... Hừ... ! - Vũ Đức không biết phản bác cái gì nữa, chỉ biết trừng trừng nhìn vẻ vô cảm của Tú Anh.

Liếc qua vẻ đùng đùng giận dữ của Vũ Đức, khóe môi Tú Anh nhẹ nâng lên một độ cong không dễ nhận thấy. Cậu bênh vực cô, cô rất vui... Bất giác thấy nơi đầu lưỡi có một loại vị ngọt thanh thanh, rồi vị ngọt kia dần lan tới trái tim băng giá trong lồng ngực cô. Loại mùi vị này... thật dễ chịu.
- Tức giận thì làm thế nào? - Tú Anh nhẹ giọng hỏi, chỉ là vẻ mặt vẫn lãnh đạm như trước.
- Tát rụng răng những đứa dám bàn tán chuyện đó đi!
Vũ Đức vung tay thật lực vào không khí như đang đánh kẻ thù thật. Tú Anh thấy vậy đạm cười, rất nhẹ, rất nhanh nhưng Vũ Đức vẫn kịp nhìn thấy và kịp ngẩn ngơ. Cô rất ít khi cười, dù là người trong gia đình hay là thân thiết như Vũ Đức thì số lần được thấy Tú Anh cười cũng ít đến thảm thương.
Tú Anh không phải mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành nhưng khi cười lên dù chỉ là mỉm chi nhạt nhẽo cũng khiến người khác ngây ngẩn. Nụ cười đó giống như hoa sen nở giữa hồ băng thanh tao mà thuần khiết. Lại giống như làn gió ôn hòa thoáng qua đồng cỏ, tự do không quan tâm tới ai, vô cảm mặc kệ khiến người ta thoải mái.
Vũ Đức... muốn bảo vệ nụ cười ấy...
- Tôi sẽ điều tra xem ai đầu têu ra chuyện này. Người đó chắc chắn là có rất nhiều thành kiến với cậu đấy!
Tú Anh nghe vậy cũng không nói gì chỉ nhẹ gật đầu. Cậu muốn làm gì thì làm, chỉ cần không gây phiền phức cho cô là được.
- Tú Anh. Cậu thật sự không cảm thấy tức giận à?
- Ừ.
Gió hiu hiu thổi bồng bềnh mái tóc dài của Tú Anh. Vũ Đức đột nhiên không nói gì mà chỉ chăm chú nhìn cô, muốn nhìn ra từ mặt cô chút cảm xúc gì đó nhưng hoàn toàn thất bại.
Là cô thực sự không cảm thấy gì hay là cô che dấu quá giỏi đây?
Tú Anh quá quen với hành động thất thường của Vũ Đức nên cũng không để ý, đang định hỏi còn chuyện gì nữa không để cô về lớp thì Vũ Đức đột nhiên kéo cô ôm vào lòng, nhẹ giọng thủ thỉ:
- Tôi không tin cậu không có chút cảm giác nào về chuyện này. Chẳng phải đó là nguyên do khiến cậu lạnh lùng như vậy sao? Tôi biết rất rõ chuyện của cậu nên cậu không cần che dấu cảm xúc trước tôi. Bây giờ tôi đã mười bảy tuổi, cũng đã cao hơn cậu hẳn một cái đầu, Tú Anh, cậu có thể dựa vào tôi cơ mà?
Tú Anh không phản kháng lại, có chút cảm thấy buồn cười:
- Thực sự tôi không tức giận.
- Tôi mặc kệ cậu có tức giận hay không nhưng tôi thì khó chịu lắm! Khó chịu cái thái độ thờ ơ như không liên quan gì của cậu ấy! Khó chịu cả những kẻ ngu đần bàn tán lung tung về cậu nữa. Cậu đã từng sống ở trại trẻ mồi côi thì sao? Đã từng không có bố mẹ lại như thế nào? Chẳng phải bây giờ cậu có tất cả hay sao? Chắc chắn là họ không được như cậu nên mới ghen tỵ!
Tú Anh bất giác một đợt run rẩy. Vũ Đức ôm cô là chuyện rất bình thường nhưng sao cảm giác bây giờ đột nhiên lại kì lạ như vậy? Còn những lời kia nữa. Cô vốn là không có cảm giác gì thật nhưng những gì Vũ Đức nói lại như chạm tới đáy lòng cô và làm cho cái gì đó bung ra...

Có lẽ cô thực sự cảm thấy tổn thương thật nhiều nhưng chính bản thân lại vì đau quá mà tê liệt, thế nên mới không có cảm xúc gì. Từ nhỏ đã trải qua cuộc sống lạnh lẽo khó khăn ở trại trẻ mồ côi nên cảm xúc mới sớm trai sạn. Vẫn là Vũ Đức có cảm xúc "hộ" cô thôi!
- Tú Anh. Tôi không thích cậu cái gì cũng giữ trong lòng. Nếu muốn làm gì thì cứ làm đi. Từ nhỏ luôn là cậu thu dọn hậu quả cho tôi, giờ hãy để tôi giải quyết lộn xộn cho cậu.
Những lời này cậu đã muốn nói ra từ lâu rồi, chẳng qua là không biết làm sao mở miệng.
Tú Anh đang định đưa tay ra ôm lại Vũ Đức thì nghe được lời này của cậu, đáy lòng một hồi áy náy mà chững lại. Hàng mi dài nhu hòa khẽ cụp xuống, môi anh đào hơi tái nhợt mấp máy:
- Đó chỉ là vì hợp đồng!
Nhẹ buông thõng hai tay, Tú Anh cố gắng nén chua xót trong lòng. Dù không muốn nhưng vẫn không thể phủ nhận rằng cô hết lòng bảo hộ Vũ Đức thời gian đó chỉ là vì cái hợp đồng với bà Vũ. Từ nhỏ đã túng thiếu, cô hiểu rất rõ giá trị của đồng tiền và sự khó khăn để kiếm ra tiền. Khi có bố mẹ nuôi, bố mẹ cũng không giàu có gì, cô không muốn trở thành gánh nặng cho hai người họ nên cô mới nhận hợp đồng. Vì nó mà cố gắng trở nên thật mạnh mẽ, ép bản thân phải làm những việc vô cùng phiền phức mà mình luôn muốn tránh xa và giải quyết lộn xộn mà Vũ Đức gây ra cũng nằm trong số những việc đó.
Ngày trước nhận thức của Tú Anh về cái hợp đồng kia rất đơn giản. Chỉ là toàn tâm toàn ý bảo vệ cậu bạn kia, không để cậu ta bị người ta đánh hay bắt nạt thôi. Rồi ngày qua ngày, con người lớn lên, nhận thức cũng lớn lên, hiểu rõ mọi chuyện hơn và cảm xúc cũng khó hiểu hơn.
Ngày mà Vũ Đức phát hiện ra cô đối với cậu chỉ là một cái hợp đồng, cô luôn không nghĩ ngợi gì lại cảm thấy thật sự sợ hãi. Sau đó Vũ Đức đã coi cô là người xa lạ một tháng ba tuần lẻ hai ngày, trong thời gian đó cô ngoài mặt làm như không có gì nhưng vẫn đứng từ chỗ khuất dõi theo Vũ Đức. Không phải vì hợp đồng chưa kết thúc mà bởi vì... hình như Vũ Đức không còn là "công việc" của cô nữa, cậu đã trở thành một "ai đó" quan trọng trong cuộc sống tẻ nhạt của cô...
Rồi khi Vũ Đức hết giận, một cách khó hiểu, cậu lại thản nhiên chấp nhận cái hợp đồng đó, còn bông đùa nói đó là hợp đồng osin của Tú Anh với cậu và mọi chuyện trở lại bình thường. Tú Anh khi đó đã thực sự cảm thấy rất vui!
Cho tới ngày hôm nay... khi Vũ Đức nhắc tới những gì cô đã làm cho cậu... Lòng cô lại cảm thấy một cái gì đó... thật tội lỗi... còn có... chua xót...
Nhưng mà không sao cả. Cô vì cái gì phải chua xót đâu? Chuyện hợp đồng Vũ Đức đã sớm biết mà.
- Vũ Đức. Tất cả những gì tôi làm đều là vì hợp đồng thôi. - Nhếch môi băng lãnh, Tú Anh đặt hai tay lên lồng ngực ấm áp của Vũ Đức, đẩy cậu ra.

Vũ Đức ngược lại không bị đẩy ra lại ôm Tú Anh chặt hơn, quát cô:
- Tú Anh! Cậu coi tôi là gì? Công việc à?
Tú Anh im lặng. Cô thực sự đã từng coi cậu như thế. Làm sao phủ nhận đây?
- Tôi biết cậu đã không còn nhận tiền của mẹ tôi nữa, cũng đã trả lại tất cả số tiền mà bà từng gửi vào thẻ ATM cho cậu, ngay sau khi tôi phát hiện mọi chuyện về hợp đồng. Không cần dấu. Tại sao cậu đã kết thúc hợp đồng với mẹ tôi nhưng vẫn âm thầm bảo hộ tôi, vẫn làm như tiện tay chăm sóc cho tôi? Lại nói là vì hợp đồng đi?
Tú Anh bất ngờ, bất giác ngây ngẩn. Sao Vũ Đức lại biết? Cậu... biết từ bao giờ?
- Tôi tin tưởng cậu làm như vậy không chỉ bởi vì thấy áy náy với tôi thôi đâu!
Cảm nhận cô gái nhỏ đang vùi mặt trong ngực mình chợt run nhẹ vì bị mình lật tẩy, Vũ Đức hừ lạnh. Cái con người nàysao lại khó hiểu như vậy? Đã sớm coi trọng cậu vậy mà vẫn làm như không có gì khiến cậu vất vả lắm mới hiểu rõ mọi chuyện, làm cậu thiếu chút nữa đánh mất cô. Đúng là ngốc nghếch!
Gió nhẹ lại một đợt thổi qua. Kia... thật dễ chịu...
***


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui