Khi Chu Địch mở mắt ra, giật mình phát hiện tất cả đều thay đổi, không khí vô cùng trong lành tươi mát so với khí bụi nồng nặc ở thành thị thực sự là một trời một vực. Dường như đây là một thế giới cổ đại, theo như cách ăn mặc của người qua đường thì khẳng định không phải là xu thế của Thanh triều với nửa cái đầu trọc và tóc thắt bím! Mà theo y phục nữ tử , cũng không phải trang phục lộ nửa ngực kinh điển thời Đường. Gã nhìn lại bản thân mình, không khác gì một tạo hình Tê Lợi ca ,lôi thôi lếch thếch , đích thị là tên ăn mày có tiền đồ sáng lạng. Không biết thế giới này có Cái Bang hay không, mới đến chắc cũng nên đưa tiền bảo kê a! Lúc này trong bụng cơn đói khát mang khí thế bài đảo hải cũng đang lồng lộn dâng trào, khiến Chu Địch càng kiên tâm khẳng định, chủ nhân trước đây của cỗ thân thể này trăm phần trăm là con ma đói!
Tìm khắp nơi trên người, chỉ thấy duy nhất cái sừng trâu trên lưng là có vẻ đáng giá. Cái sừng này dài chừng nửa thước, to cỡ cánh tay, màu sắc đen nhánh bóng loáng, ngoài ra trên đó còn điêu khắc tám mươi mốt bức vẽ. Tranh vẽ rất tinh xảo, có thể nói là được tạo hình vô cùng tỉ mỉ, nhưng về phần nội dung thì gã không hiểu, chỉ cảm thấy so với tám bài tập thể dục buổi sáng có vẻ cùng loại. Mặc kệ đây là cái gì nhưng chắc chắn có quan hệ rất lớn với chủ nhân trước của thân thể này, nếu không thì tại sao mà hắn thà chết đói cũng muốn giữ lại cái sừng này. Với tình cảnh hiện giờ mà nói, mình có giữ lại cái sừng này cũng không có chút ý nghĩa nào, vì thế gã quyết định đem bán cái sừng trâu này đi!
Tuy nhiên bờ mông còn chưa chuyển chỗ, trước mặt đã có hai tráng hán vẻ mặt âm lãnh tới :
"Muốn ăn cơm no không?"
"Muốn!"
"Đi theo ta ."
Chu Địch bị mang đi, lúc này trong lòng của gã chỉ muốn có lão tiền bối nào đó thấy gã cốt cách tinh kỳ nhịn không được mà muốn nhận hắn làm đồ đệ, đem sứ mệnh bảo vệ hòa bình thế giới phó thác cho mình, các thanh niên hack xuyên việt không phải đều thế hay sao! Chỉ tiếc là sự thật làm cho gã có chút vỡ mộng. Đừng hiểu lầm, hai người này không phải bọn buôn người, trái lại vẫn là người của triều đình hẳn hoi.
Hồi ức tạm thời dừng ở đây, không phải do đã hết mà là bụng gã bắt đầu đau, "Ta biết ngay mà, mì của sư mẫu có phải dễ ăn như vậy đâu!"...
Mặt trời vừa mới nhảy ra hé nở thiếu niên đã rời giường, sư phó gã đi một đêm vẫn chưa về, chuyện này xảy ra như cơm bữa nên gã cũng không bận tâm lắm, có điều gã một mực không hiểu vì sao sư mẫu dường như không hề lo lắng gì? Trị an của kinh thành khá tốt, không lo bị cướp giật giữa đường cũng hiểu được, thế nhưng không sợ thằng nhỏ của sư phó mèo mỡ sao? Không lẽ sư phó càng già càng ngoan ?
Gã ăn qua loa mấy cái màn thầu, chỉnh chu lại trang phục rồi liền đi ra ngoài. Nhìn sắc trời đã đến giờ dần, hai bên đường sớm đã bị cánh hàng rong muôn hình muôn vẻ chiếm lĩnh. Những tiếng rao bán, nói cười, cãi vã cứ rao rảo nối tiếp nhau.
Không có nghe sai, chính xác là cãi nhau. Gần gã một thái bà mua đồ ăn đang cùng người bán cò kè mặc cả, nhao nhao được hồi cuối cùng người bán phải bấm bụng bán đồ cho lão thái bà với giá cực thấp, loại bổn sự này của bà ta làm hắn thấy rất khâm phục!Thái bà này mặc dù có hơi lắm mồm nhưng được cái là người nhiệt tình, đặc biệt có một sở thích là mai mối chuyện tình duyên.
Lúc này có một thanh niên chạy tới trước mặt hắn, thanh niên này tên là Giang A Sinh, tướng mạo bình thường, là một người thực thà chất phác điển hình của khu phố, hằng ngày làm chân chạy vặt giúp mọi người để kiếm chút tiền, lão bà của hắn là Tăng Tĩnh làm nghề buôn bán cũng khá có duyên, lúc đầu thái bà vốn có ý mai mối người này cho Chu Địch , nhưng sau khi nghe xong tên của nàng gã thấy không hợp với mình nên đã từ chối nhã nhặn . Thế rồi Tăng Tĩnh được thái bà làm mai cho A Sing, cuối cùng cũng nên duyên vợ chồng, năm trước gã còn tham gia hôn lễ của bọn họ, hàng xóm láng giềng đều nói kiếp trước Giang A Sinh tu công tích đức mới cưới được lão bà Tăng Tĩnh hiền lành xinh đẹp như vậy.
"Tiểu Lăng tử, sớm như vậy đã giúp sư phụ đưa thuốc à! ta còn phải đi đây đã, hôm nào rảnh chúng ta trò chuyện nha."
"A Sinh ca chạy chậm thôi, đừng có gấp, chú ý an toàn."
"Tiểu Lăng tử thật vất vả, lần sau gặp sư phụ ngươi ta sẽ nhắc nhở lão! Suốt ngày bắt ngươi làm cái này cái nọ!"
"Không có gì đâu, ta quen rồi, cũng tốt mà! Sư phó người cũng bận bịu lắm !" Thiếu niên thuần thục cùng láng giềng chào hỏi, hiện tại gã đã không còn được gọi là Chu Địch, mà đổi tên thành Lăng Tiếu, hàng xóm cũng gọi gã tiểu Lăng tử. Về phần tại sao đổi tên, lại nói tiếp chuyện buồn bực.
Giới diện này vô cùng rộng lớn, ít nhất phải rộng hơn địa cầu gấp mấy lần, quốc gia mà hắn đang sống gọi là Đại Minh! giống hệt với triều nhà Minh trong lịch sử địa cầu. Gã mang họ Chu, lại xuất thân là ăn mày, sư phó nói đây là sự tình phạm huý kiêng kị, cho nên đổi cho hắn sang họ Lăng, lấy tên một chữ là 'Tiếu'. Cuộc sống ở đây cũng khá phức tạp, lúc đầu Lăng Tiếu cũng cho rằng mình xuyên việt đến Minh triều, nhưng sau đó nghe một ít sự tình thì hiểu ra chưa hẳn là như vậy.
Dần dần,theo từng bước chân, người qua lại trên đường cũng thưa thớt. Sư phó của Lăng Tiếu là một "Phụ khoa thánh thủ", nên hàng xóm láng giềng vẫn cho là hằng ngày gã giúp sư phụ đi đưa thuốc cho người bệnh. Cũng có người nghi ngờ thuốc ở đâu ra nhiều vậy mà đưa! Tuy vậy gã cũng chưa từng biện bạch giải thích qua chuyện này, cũng không lo láng giềng theo dõi, bởi vì chỗ gã đến kia, không phải là nơi dân chúng thấp cổ bé họng có thể đi vào .Đây là một cái cổng lớn màu đỏ thắm cao mười lăm mét,hai bên cửa có hai con sư tử đá, một đực, một cái,oai nghiêm uy vũ, tượng trưng cho ý chí đế vương, thống nhất thiên hạ, bá nghiệp muôn đời. Đại môn cao quý như vậy nên tự nhiên cũng không phải chỗ Lăng Tiếu có thể đi, gã nhẹ nhàng bước chân đi vào cửa bên hông. Hai hàng thị vệ quần áo chỉnh tề uy vũ thủ trước cửa, thấy Lăng Tiếu đến,chúng cũng mở cửa cho vào, nhưng ánh mắt và động tác thì tỏ ra vô cùng khinh thường, làm cho gã chỉ đành cười khổ một hồi, nghĩ thầm:"Thật không biết còn phải đợi bao lâu nữa? Loại cảm giác bị người khinh bỉ thật khó chịu a!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...