Tác giả: Thu Nguyệt Dao
Vương Mẫu nương nương nhìn bộ dáng ngoan ngoãn của Dương Tiễn, trong lòng khẽ động, ôn nhu nói: "Sớm như vậy không phải tốt hơn sao? Cần gì phải đi cứu vị mẫu thân phạm trọng tội kia của ngươi? Còn có, Xiển giáo suy thoái người người đều biết, chỉ có Thiên Đình mới có thể cho ngươi những thứ ngươi muốn, đây không phải mới là lựa chọn tốt hơn hẳn sao?"
Dương Tiễn không chút thay đổi, vẫn là bộ dáng phục tùng, nhưng thân thể lại run rẩy một cách không thể kiềm chế được, giống như muốn phản bác lại Vương Mẫu, càng muốn thoát khỏi thứ tình cảm không xuất phát từ tâm này.
Sắc mặt Vương Mẫu tối đi một tầng, đôi môi đỏ thẫm ghé sát bên tai Dương Tiễn.
"Thánh chỉ viết rõ, những gì bệ hạ đáp ứng, Thiên Đình sẽ không nuốt lời.
Ngọc Đỉnh chân nhân bị hủy tu vi, bổn cung đều có cách thay ngươi giải quyết, nhưng ngươi cần phải nhận mẫu thân mình sai.
Là Dao Cơ đã chết quan trọng, hay ân sư của ngươi quan trọng hơn, Tiễn nhi phải suy nghĩ cho thật kĩ."
Dương Tiễn dần dần an tĩnh lại, hàng mi rũ xuống một nửa.
Vương Mẫu thấy thế liền cười đắc ý.
"Có đôi khi, một người có quá nhiều ràng buộc, có quá nhiều nhược điểm thì không tốt chút nào.
Nếu không, làm thế nào mà Tiễn nhi lại dễ dàng rơi vào trong lòng bàn tay của bổn cung nhỉ? Ngươi thấy có đúng không nào, Dương Tiễn?"
Tay trái bà nâng cằm Dương Tiễn, tay phải lướt qua bàn thủy tinh, cầm lên một quả nho đã lột vỏ trong suốt như phỉ thúy, đưa đến bên miệng hắn.
Thấy Dương Tiễn có chút do dự, bèn thúc giục: "Sao không ăn?"
Dương Tiễn há miệng, ngón tay thon dài như ngọc xẹt qua cánh môi hắn, thuận tay lau đi chất lỏng nơi khóe miệng.
Hắn cả kinh bật dậy, lui về sau mấy bước.
"Nương nương........"
"Hửm?" Vương Mẫu ngân dài giọng.
"Cữu mẫu, Dương Tiễn cáo lui trước." Dương Tiễn gần như không dám nhìn vào mắt Vương Mẫu.
"Cũng tốt, chắc ngươi mệt rồi.
Ba ngày sau đến Lăng Tiêu Điện, bệ hạ và bổn cung sẽ tự giao đại ấn Tư Pháp Thiên Thần tận tay ngươi.
Đừng quên mặc triều phục." Vương Mẫu dứt lời liền phất tay gọi một cung nữ.
"Nương nương muốn dặn dò điều gì ạ?"
"Ngươi đưa Tư Pháp Thiên Thần về Chân Quân Thần Điện."
Cung nữ vâng dạ, tay mời miệng nói: "Đại nhân, mời theo ta."
"Chủ nhân!"
Hao Thiên Khuyển bị Thiên binh ngăn lại ở bên ngoài Dao Trì, thấy Dương Tiễn cuối cùng cũng đi ra liền hô một tiếng.
Nhưng Dương Tiễn lại không trả lời nó, vì thế Hao Thiên Khuyển chỉ đành gục đầu theo sau chủ nhân.
Ánh mắt của Dương Tiễn dừng ở đường chân trời, đôi mắt hoàn toàn trống rỗng.
Hao Thiên giương mắt nhìn hắn mà lòng đầy lo lắng, không nhịn được kéo vạt áo của hắn: "Chủ nhân, ngài không sao chứ?"
Dương Tiễn rốt cuộc cũng nhìn đến Hao Thiên Khuyển, lại quay đầu đi, thấp giọng nói một câu: "Ta không sao."
Nương nương, bà đúng là tự tin thật đó.
Một cái chú thuật, một con yêu thú căm hận Dương Tiễn, một đạo thánh chỉ.
Nếu đổi lại là người tu đạo tầm thường khác tất nhiên sẽ có hiệu quả, đáng tiếc——
Bà vốn dĩ không hiểu thế nào là Cửu Chuyển Huyền Công.
——— Tiểu kịch trường———
1.
"Chủ nhân, ngài thật sự không sao chứ?"
"Không sao."
"Ngài có sao!"
Nội tâm Dương Tiễn: Ta thật sự không sao hết!
2.
Ngọc Đế: Nương nương không sợ pháp chú vô dụng?
Vương Mẫu: Vô dụng thì đã không dùng, bổn cung bị rảnh hay sao?
3.
Cực cực khổ khổ diễn một màn kịch, bán đứng hình tượng thì cũng thôi đi, mấu chốt là lăn lê bò lết bẩn mất mấy bộ y phục, thật là đau lòng khôn xiết.
Diễn xuất của ta tốt như vậy, không thưởng một cái đùi gà là không được.
Editor: Tui sẽ không nói những lời trên là của Nhị ca đâu.
ԅ(≖‿≖ԅ)
4.
Bọ cạp tinh: Vậy ta chết uổng phí rồi sao?
Dương Tiễn: Đóng máy sớm không tốt sao? Bổn quân còn phải diễn thêm tám trăm năm nữa đây này! Hừ hừ
Lời tác giả: —— Tuy là chương này ngắn, nhưng lượng thông tin nhiều nha, chương sau chắc là sư phụ sẽ xuất hiện.
Nói thêm, tuy chú đoạt tình của nương nương không có tác dụng, nhưng sư phụ thì lại khác, đều tu Cửu Chuyển Huyền Công, há há há há ~ ( 。ò ∀ ó。)
———— W.a.t.t.p.a.d ————.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...