Tác giả: Thu Nguyệt Dao
"Hôm nay ngươi không ở cùng Dương Thiền, đến chỗ vi sư làm gì? Dù sao ngươi bận rộn không về cũng chẳng phải một năm hai năm, cần gì phải trời lạnh đạp tuyết lên Ngọc Tuyền sơn?"
"Đồ nhi...."
Dương Tiễn nghe Ngọc Đỉnh chân nhân như đang nói đùa, bỗng chốc nhớ đến quả thật đã vì mấy việc xảy ra vừa qua mà quên về Côn Luân, thời gian cũng lâu rồi.
Dương Thiền cần hắn, bá tánh Thục trung cần hắn, nhưng hắn rõ ràng có thời gian cùng các huynh đệ uống rượu săn thú, sao lại tới mức không rảnh trở về một chuyến? Lần này về Côn Luân, thật ra Dương Tiễn không chỉ là về thăm Ngọc Đỉnh chân nhân, nhưng thoáng nhìn tóc sư phụ bạc trắng hai màu, những lời hắn định nói lại nói không nên lời.
"Sao không nói gì? Chẳng lẽ cả cổ họng cũng bị đông lạnh?" Ngọc Đỉnh chân nhân buông sách xuống, đứng dậy kéo tay Dương Tiễn ủ vào trong tay áo, "Đừng tưởng mình tu vi tiến bộ là không thèm để ý tới thân thể, tay lạnh thế này."
"Sư phụ, người buông tay, đồ nhi một lát nữa sẽ ấm lên thôi." Dương Tiễn không thích tiếp xúc quá gần với người khác, nên không được tự nhiên.
"Lúc trước ngươi còn gần gũi với vi sư hơn cả bây giờ." Ngọc Đỉnh chân nhân không buông ra, chỉ hờ hững đáp.
Nhất thời Dương Tiễn không biết làm sao cho phải, hơn nữa hắn nhớ tới lý do mình đến Ngọc Tuyền sơn, trong lòng cảm xúc phức tạp lại cuồn cuộn.
Cây đèn bên cạnh bỗng hơi tối đi, kéo suy nghĩ của Dương Tiễn trở về.
Hắn vội vàng rút tay ra, cầm lấy cây kéo cắt bớt bấc đèn quá dài đi.
"Người thật là, bỏ vài viên dạ minh châu trong động giống sư thúc sư bá không tốt sao? Ngọn nến dùng không được tiện cho lắm."
"Ánh sáng của dạ minh châu quá mờ, vi sư không thấy rõ chữ." Ngọc Đỉnh chân nhân bình tĩnh trả lời, không có vẻ gì là không cam lòng hay oán giận, lại vô duyên vô cớ khiến tim Dương Tiễn co rút.
Sao hắn quên được chứ? Ngoại trừ thân thể trường sinh tiên cốt với chút pháp lực nhỏ bé đến mức không thể cảm nhận bên ngoài, Ngọc Đỉnh chân nhân không còn gì cả, mà những cái này đều là do đồ đệ bất hiếu là hắn mang lại.
Dương Tiễn muốn nói xin lỗi, nhưng hai chữ kia nằm mãi trên đầu lưỡi vẫn không thốt ra được—— so với những gì Ngọc Đỉnh chân nhân làm cho hắn, những lời này quá ít ỏi, cũng quá xa cách.
Hình như Ngọc Đỉnh chân nhân nhìn thấu nội tâm của hắn, một tay ôm Dương Tiễn vào trong lòng, tay còn lại vỗ về dọc sống lưng hắn.
Dương Tiễn cảm nhận được bàn tay ấm áp trên lưng lướt qua xương sống, bản năng của võ giả làm hắn cứng đờ.
"Không cần áy náy, ngươi là đồ đệ duy nhất của bần đạo."
Nghe những lời này, trong lòng Dương Tiễn chua xót, đôi mắt hắn rũ xuống đau thương, cố gắng thả lỏng thân thể cứng còng, hoàn toàn tùy ý dựa vào lòng sư phụ.
Dương Tiễn thầm than có chút may mắn, Ngọc Đỉnh chân nhân không nhìn thấy vẻ mặt của hắn, nếu không có lẽ sẽ khiến sư phụ đau lòng? Nhưng tương tự, hắn cũng không thể nhìn thấy tròng mắt hơi tối của Ngọc Đỉnh chân nhân, cùng khóe môi thấp thoáng ý cười.
Vòng tay ấm áp, Dương Tiễn thậm chí cảm thấy cả người hắn nhờ vậy mà không còn lạnh nữa.
Mệt mỏi nhiều ngày không ngủ khiến hắn có chút ủ rũ.
Là Ngọc Đỉnh chân thu tay trước, Dương Tiễn vì độ ấm đột nhiên mất đi mà thấy hơi mờ mịt.
"Đã bao lớn rồi, còn làm nũng?" Ngọc Đỉnh chân nhân cười nhạt, "Nói đi, tới làm gì?"
Trong chớp mắt, Dương Tiễn đã thu hồi toàn bộ vẻ mềm mại trên người, như một con trai khép lớp vỏ cứng lại giấu đi cơ thể bên trong.
Hắn run rẩy giấu tay trái ở phía sau, ngón tay để lại bốn vết hằn trong lòng bàn tay.
"Sư phụ, đồ nhi tới xin người bế quan."
"Nếu vi sư nói không thì sao?" Ngọc Đỉnh chân nhân không vì Dương Tiễn đột nhiên thay đổi thái độ mà lộ ra chút dị sắc nào, trong mắt đầy yêu chiều nhìn đồ đệ.
"Chuyện này không thể do sư phụ quyết." Dương Tiễn như bị ánh mắt kia làm bỏng, dời mắt đi.
"Cầm đi đi."
Ngọc Đỉnh chân nhân nhét vào tay Dương Tiễn một cái hộp nhỏ.
"Đây là....."
"Vi sư luôn muốn tặng ngươi một vật gì đó, nhưng thấy ngươi hình như cái gì cũng không thiếu, cho nên tự tay làm một cái phiến trụy (1), vốn định đợi ngươi về sẽ đưa cho ngươi......"
(1.
Phiến trụy: là một đồ vật trang trí quạt, chế tác bằng ngọc thạch)
"Sư phụ, đồ nhi đi đây." Dương Tiễn ngắt lời Ngọc Đỉnh chân nhân, xoay người sang chỗ khác, đi vài bước lại dừng lại.
"Sư phụ, sau này dù xảy ra chuyện gì, người vẫn sẽ tin tưởng đồ nhi chứ?"
Ngọc Đỉnh chân nhân không hỏi hắn muốn đi đâu, muốn làm gì, chỉ nói: "Đương nhiên, ngươi một thân một mình ở bên ngoài, phải bảo trọng."
Dương Tiễn ngẩng đầu nhìn sắc trời, hòa mình vào đêm tháng giêng không sao.
______________
Editor: Bên đó tui gặp một cái bình luận như thế này:
"Nhị ca khí phách vậy sao, rõ ràng là đang ức hiếp sư phụ bị hao tổn tu vi.
Hừ!
(ノ=Д=)ノ┻━┻"
Đúng là thế mà để tui xem được bao lâu, kkkkk =)))))
———— W.a.t.t.p.a.d ————.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...