"Thợ ngọc Đặng, ngài thấy chúng ta nên làm gì với khối ngọc này?"
Người đốc công mang giang hoa ngọc về nhà mình ở thành Hoa Âm, bàn bạc biện pháp mài giũa với thợ ngọc tốt nhất nơi này.
Thợ ngọc Đặng quan sát chất ngọc mất cả ngày vẫn chưa đề ra được ý tưởng nào thật sự ổn thoả, giữa lúc do dự, hai người chợt nghe có tiếng gõ cửa: "Cha, cha! Mẹ gọi cha về nhanh, trong nhà xảy ra chuyện rồi!"
"Xảy ra chuyện?" Thợ ngọc Đặng nhận ra tiếng đứa con Hổ Tử bảy tuổi của mình, vội vã cáo từ, "Đốc công lão gia, thứ cho học sinh thất lễ, mai ta sẽ quay lại!"
Còn cách nhà một quãng, thợ ngọc Đặng đã thấy trong nhà có một đội quan sai vác đao cầm côn, giương oai diễu võ.
Đặng nương tử nhìn thấy chồng về, vội vàng ra đón, kéo tay hắn thấp giọng nói: "Quan sai nói cối xay nhà mình là một khối đá hiếm, muốn khiêng đi làm lễ vật chúc thọ thái sư, còn muốn phá cả cửa nhà!"
"Cái gì? Cối xay cũng có thể là đá hiếm? Quá sức tưởng tượng!" Thợ ngọc Đặng vung tay, toan đi vào nhà.
"Ngươi lại muốn tranh luận với người ta? Thôi đi! Kẻo lại như lần trước bị người ta đánh gãy cánh tay, ba tháng không thể rèn ngọc.
Bỏ đi, bỏ đi, dân không đấu được với quan.
Ngươi ngồi ở đây để bọn hắn thấy trong nhà có đàn ông.
Ta đi lấy chút tiền, đuổi bọn hắn đi là được rồi."
Đặng nương tử mở tráp lấy ra chút bạc vụn, rạng rỡ cười tiễn đi bọn quan sai.
Đóng cửa cài then, thợ ngọc Đặng thở dài, nhẹ nhàng trấn an thê tử rồi dỗ dành đứa con gái nhỏ Đông Muội ngủ say, sau đó kêu Hổ Tử đến, kiểm tra bài luyện chữ của hôm nay của nó.
Tỉ mỉ kiểm tra xong một lượt thì đã đến giờ lên đèn.
Hổ Tử được cha khen ngợi, tâm tình rất vui vẻ, nháy nháy mắt nói: "Cha, hôm nay con nhìn thấy Ngọc Nương tỷ tỷ ở sát vách không còn để tang, tỷ ấy cầm một đoá hồng lớn, đứng dựa cửa cả ngày.
Có phải nhà bọn họ xảy ra chuyện gì không?"
Những lời của đứa con trai khiến nét mặt thợ ngọc Đặng hơi cứng lại, hắn bảo Hổ Tử đi chỗ khác chơi, cầm theo đèn đi gõ cửa sau nhà hàng xóm họ Lý của mình.
Cuộc sống của Lý gia đại tẩu rất khó khăn.
Chồng bị bắt đi lính, cha chồng lên núi hái thuốc bị hổ cắn chết, mẹ chồng bệnh nằm liệt giường, không lâu sau đó cũng qua đời.
Hai lần đám tang, thêm khoảng thời gian phải mời thầy bốc thuốc ở giữa, nhà họ Lý giờ chỉ còn bốn bức tường, không có cách xoay xở, bà con họ hàng cũng không chịu lui tới.
Toàn bộ áo cơm của ba mẹ con đều đặt hết lên xưởng dệt của Lý đại tẩu.
Thế nhưng triều đình vô đạo, đòi thu thuế đinh một lần tận ba năm.
Quan sai thúc thuế không chịu chờ, thấy Lý gia không có tiền để nộp, lập tức đòi bán đứa bé gái mười một tuổi Ngọc Nương cho quan gia để bù vào thuế.
Lý đại tẩu đau khổ nài xin, chí ít giữ lại được con gái, gia hạn thêm mấy ngày.
Người đàn bà yếu đuối một thân một mình lên núi hái thuốc, ba ngày ba đêm vẫn chưa trở về, chỉ sợ dữ nhiều lành ít.
Ngọc Nương......!Chẳng lẽ con bé muốn đi con đường kia?
Người ra mở cửa chính là Ngọc Nương, cô gái nhỏ gầy trơ xương, mặt mày xanh tái, trời đã vào cuối thu mà nó vẫn mặc một lớp áo mỏng đầy mảnh vá.
"Ngọc Nương, đệ đệ của cháu đâu?"
"Nó ngủ rồi ạ."
"Hôm nay cháu......!Cháu không mặc tang phục, còn đứng dựa cửa, cháu định làm gì?"
"Cháu......!Cháu......" Ngọc Nương cúi đầu, giọng nghẹn lại.
"Có phải cháu......!Ngọc Nương, cháu rõ ràng vẫn là con gái, không thể làm loại chuyện đó được!"
Đã bao nhiêu ngày rốt cuộc mới có người quan tâm đến mình, Ngọc Nương không nhịn được, trào nước mắt: "Nhưng bây giờ cháu không có cách nào khác! Đã ba ngày rồi mẹ còn chưa quay về.
Ngày mai quan sai đến, cháu không có tiền nộp thuế thì phải làm sao? Nếu bị bọn chúng bán cho nhà quan, cháu cũng không giữ mình trong sạch được nữa, để đệ đệ lại một mình phải sống thế nào?"
"Ngọc Nương ngoan, đừng khóc." Thợ ngọc Đặng đưa khăn tay cho con bé lau nước mắt, "Hôm qua là đại hôn của công tử nhà Lưu viên ngoại, cháu không đến xin tiền mừng sao?"
"Có đi, nhưng bọn khất cái kia đều có bè đảng, cháu không dám tranh với bọn hắn......!Cháu không sợ bị bọn hắn đánh, nhưng chẳng lẽ lại bắt đệ đệ phải chăm sóc cháu? Không xin được bao nhiêu tiền mừng, sau đó còn bị đám người cho vay bắt gặp, trả bảy tám lần, số tiền ấy cũng cạn sạch.
Cháu chỉ có......!Chỉ có thân thể này......"
"Ngọc Nương, cháu tuyệt đối không được nghĩ như vậy! Cháu mới mười một tuổi, nếu làm loại chuyện này, về sau cháu làm sao ngẩng đầu đối diện với người khác!" Thợ ngọc Đặng lấy ra chút bạc vụn từ trong tay áo, "Cháu cầm lấy chút tiền —— Nhưng nhất định không được để bọn cho vay trông thấy lần nữa.
Trước tiên nộp thuế, còn dư thì đi đong chút cám lúa mạch, ăn được một thời gian.
Mẹ cháu là người tốt, có Thánh Mẫu Nương Nương phù hộ nàng, nàng sẽ trở lại."
Vừa quay vào trong nhà, hắn đã nhìn thấy Đặng nương tử sắc mặt không vui: "Ngươi cho bọn họ bao nhiêu tiền?"
"Đèn mờ nhìn không rõ, ta lấy bừa, khoảng hai ba lượng."
"Hai ba lượng?" Đặng nương tử cằn nhằn, "Nhà chúng ta giàu lắm sao? Đông Muội còn phải mặc đồ cũ của Hổ Tử! Bây giờ con bé còn nhỏ, ta còn có thể gạt nó, đợi đến lúc nó lớn lên thì phải thế nào? Để khi Đông Muội hỏi xin ta mua hoa cài tóc, ta sẽ nói tiền mua hoa đều được cha con đem tặng người khác! Bát gạo ân, thăng gạo thù (*).
Sau này lỡ như lại gặp khó, bọn họ chắc chắn sẽ tìm đến ngươi trước tiên —— Ngươi không giúp, bọn họ còn oán ngươi vô tình! Ngươi như thế khác gì đã mất bạc còn phải bồi thường tình nghĩa!" ((*): Ý nói nếu lúc người ta gặp khó khăn, mình giúp đỡ một cái gì đó, người ta sẽ rất cảm kích.
Nhưng nếu mình liên tục giúp đỡ, đến một lúc không giúp nữa, người ta sẽ quay sang thù hận mình.)
Thợ ngọc Đặng cười trừ: "Lần sau nếu ta còn muốn cho tiền ai, nhất định sẽ bàn với nương tử trước.
Nương tử không đồng ý, ta tuyệt đối không cho, như thế được rồi chứ? Nương tử, ngươi cũng không cần đau lòng hai ba lượng bạc kia.
Ta vừa nhận một việc, chẳng mấy chốc sẽ kiếm lại được tiền."
Sắc mặt Đặng nương tử hơi dịu lại: "Việc gì?"
"Hoa Sơn Thánh Mẫu Cung, có người mời ta giúp rèn ngọc."
"Rèn cái gì? Vật liệu lấy ở đâu?"
"Vật liệu có sẵn, là một khối giang hoa ngọc Lam Điền thượng hạng.
Rèn cái gì thì chưa quyết định được.
Ta còn phải nghĩ kỹ lại......"
Đêm khuya tĩnh mịch, thợ ngọc Đặng khoác áo, ngồi một mình dưới ánh trăng.
Hắn dùng tay mô phỏng hình dạng của khối giang hoa ngọc, suy nghĩ lại trôi dạt khắp nơi, một hồi nghĩ đến quan sai như lang như hổ, một hồi nghĩ đến thiếu nữ chịu đủ ức hiếp, một hồi nghĩ đến ác cái lấn yếu sợ mạnh......!Ai cũng nói trời đất công bằng, tại sao kẻ ác lại được hưởng hết tôn vinh? Ai cũng nói thần phật từ bi, tại sao người tốt nhìn đâu cũng thấy ngõ cụt?
Huyện lệnh Hoa Âm tham công giấu hoạ, không báo chuyện Hoa Sơn nứt đất với triều đình, chỉ báo trên trời xuất hiện mây ngũ sắc.
Nhà cửa bách tính chịu hư hại, tiền lại dồn vào việc trùng tu Thánh Mẫu Cung.
Hạng người ngồi không ăn bám giống như hắn cũng sẽ được Thánh Mẫu Nương Nương chúc phúc sao? Nghe nói, Hoa Sơn Thánh Mẫu cầm trong tay Bảo Liên Đăng, biểu trưng cho đại ái và nhân từ.
Thế nhưng thiên hạ lớn đến thế, người chịu khổ nhiều như vậy, một chiếc Bảo Liên Đăng thì có soi tỏ được bao nhiêu?
Một ý nghĩ bỗng loé lên trong đầu thợ ngọc Đặng, hắn vỗ bàn đá, hất ra áo khoác: "Có rồi!"
Ngày hôm sau, thợ ngọc Đặng hớn hở mang giang hoa ngọc về đến nhà.
Đặt khối ngọc bích thô lên mâm tròn bằng sắt, thợ ngọc Đặng lấy chậu nước đựng cát giải ngọc, đạp bàn đạp, mâm sắt quay tròn, hắn dùng cát giải ngọc bắt đầu mài giũa.
Hổ Tử ngồi một bên quan sát: "Cha, cha muốn làm gì vậy?"
"Bảo Liên Đăng."
"Bảo Liên Đăng là cái gì?"
"Là pháp khí của Thánh Mẫu Nương Nương.
Thánh Mẫu Nương Nương cầm Bảo Liên đăng bảo hộ chúng ta, có nó ở đây, chúng ta không có gì phải sợ."
"Cha đang làm Bảo Liên Đăng thật sao?"
"Không phải, cha muốn rèn ngọc thành hình Bảo Liên Đăng, đặt trong tay của tượng Thánh Mẫu."
"Không phải Bảo Liên Đăng thật, vậy nó có thể bảo hộ chúng ta sao?"
"Chúng ta chế tác ngọc thành Bảo Liên Đăng dâng lên cho Thánh Mẫu Nương Nương, Thánh Mẫu Nương Nương sẽ nghe được nguyện vọng của chúng ta."
"Tại sao có ngọc thì Thánh Mẫu Nương Nương sẽ nghe được nguyện vọng của chúng ta? Ngọc này là người thân hay bạn bè của Thánh Mẫu Nương Nương?"
"Đó là vì ngọc có hồn." Nói đến đây, thợ ngọc Đặng say mê mỉm cười, "Có hồn ngọc nơi này, thần tiên sẽ nghe được tiếng nói của chúng ta."
"Cha, ngọc có hồn, vậy ngọc này có tên sao?"
"Hổ Tử đặt cho nó một cái đi?"
"Đặt tên? A......" Hổ Tử nghiêng đầu nghĩ ngợi một hồi, nói, "Giang hoa ngọc có màu xanh, vậy gọi ngươi là Thanh Ca Nhi đi!"
Sau một lát, Hổ Tử chạy vào buồng trong kéo ra một cái ghế, leo lên ngồi, vói đầu, phồng má thổi nhẹ vào mâm sắt.
Thợ ngọc Đặng hơi ngạc nhiên: "Hổ Tử, con làm gì vậy?"
Hổ Tử ngừng lại, ngẩng đầu nhìn thợ ngọc Đặng: "Cha, ngài nói ngọc có hồn, thế nhưng ngọc này bị ngài dùng cát giải ngọc mài, nó có cảm thấy đau không?"
"Con nghĩ vậy sao?".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Đẻ Thuê Cho Anh
2.
Tổng Tài “Ngang Hơn Cua”
3.
Tình Thương Nhất Sinh
4.
Trái Tim Yến Yến Thanh Lọc Triệt
=====================================
"Ngọc không thể nói chuyện, dù có đau cũng không ai biết.
Thanh Ca Nhi, ngươi có đau hay không? Hổ Tử thổi thổi giúp ngươi, giống như mẹ hay làm với Hổ Tử, như thế sẽ không còn đau nữa."
Thợ ngọc Đặng nhìn xem đứa con ngây thơ của mình, cười cười, cũng không ngăn lại.
Mâm sắt chuyển động, thợ ngọc Đặng vốc lấy cát giải ngọc từ trong nước, vừa nghiền vừa mài, chuyển tất cả cầu khấn và tâm nguyện vào khối giang hoa ngọc xanh biêng biếc.
Hổ Tử ngồi bên cạnh, nhẹ nhàng thổi lấy vết mài dưới cát giải ngọc tựa như quan tâm một người đồng bạn.
Thanh Ca Nhi, ngươi có đau hay không?
Ngọc Đỉnh rốt cuộc cũng đến Xá Thân Nhai.
Khi hắn đi vào, mồ hôi trộm trên người Dương Tiễn còn chưa khô.
Ngọc Đỉnh dìu hắn ngồi dậy, giúp hắn lau sạch mồ hôi.
Ngọc Đỉnh đặt tay lên vai Dương Tiễn ——Phải trút bỏ áo giáp cùng pháp bào mới biết được, bả vai đã từng vác núi kia không hề rộng lớn đến thế.
Vào buổi ban ngày cháy rực ba ngàn năm trước, Dao Cơ liều chết Nguyên Thần xuất khiếu đỡ lấy cự thạch thay hắn trong khoảnh khắc, đó là lần cuối cùng có người cùng hắn chia sẻ trách nhiệm, chia sẻ đau nhức, chia sẻ mỏi mệt.
Từ đó về sau, một mình hắn gánh núi đuổi trời, một mình hắn nghênh chiến ngàn quân.
Quản lý Nhược Thủy, chiến trận Phong Thần, mặc dù có người đồng hành, phần lớn thời gian vẫn là hắn đứng ra phụ trách, đứng ra quyết định, đứng ra che chở người khác.
Một đời gập ghềnh khúc khuỷu, chỉ có lác đác mấy người có thể vì hắn chống đỡ gió mưa, mà có thể kề vai sát cánh bên cạnh hắn lại không có một người.
Kể cả người làm sư phụ như mình, chẳng phải cũng chưa từng thật sự bảo vệ được hắn sao?
Việc Ngọc Đỉnh làm được, chỉ có đưa cho Dương Tiễn một con đường.
Lần trước hắn chỉ đường, lợi cho chúng sinh tam giới, hại cho một mình Dương Tiễn.
Lần này hắn chỉ đường, không biết kết quả sẽ thế nào đây?
Thành thật mà nói, Ngọc Đỉnh cũng không nắm chắc.
Điều hắn không nắm chắc được cũng không phải tam giới, mà là Dương Tiễn.
Dương Tiễn nhìn hắn, nhẹ nhàng cười: "Sư phụ chắc là có chủ ý?"
Ngọc Đỉnh hơi hơi gật đầu, từ trong túi lấy ra một cán Thiên Bình cùng bốn quả cân.
Hắn đặt Thiên Bình lên mặt đất, treo lên mỗi bên cánh của cán cân hai quả cân.
Quả cân bên phải nằm gần ngoài rìa, quả cân bên trái dịch sát vào trong, Thiên Bình nghiêng sang phải.
"Đồ đệ ngươi xem, Thiên Bình này cũng giống như lòng người trong tam giới.
Bên phải đại biểu quyền uy, tinh anh, pháp tắc, bảo thủ, bên trái đại biểu bình dân, đại chúng, đạo đức, biến đổi." Ngọc Đỉnh vừa chỉ vào bốn quả cân vừa giải thích, "Nhân tâm khác biệt, khuynh hướng bất đồng.
Trong một khoảng thời gian khá dài trước đây, Thiên Bình có xu hướng thiên về bên phải, nhất là những người làm quan trên Thiên Đình, thói quen khó sửa, tâm của bọn hắn đều nằm bên phải, cho nên dù Ngọc Đế ngang ngược đến mức độ kia, chúng tiên vẫn không mấy phản kháng."
"Mà việc ngươi đã làm là gì?" Ngọc Đỉnh đẩy toàn bộ cân bên trái ra ngoài, dời một trong hai quả bên phải vào trong, Thiên Bình ngã lật sang trái, "Ngươi mạnh bạo đẩy mọi người sang phía trái đối lập, lại phân hoá lòng người bên phải, thậm chí đẩy một vài người từ phải qua trái.
Ngươi xem, Thiên Bình lật, đây chính là trận chiến phá núi cứu mẹ tại Dao Trì."
"Vậy việc mà Vương Mẫu Nương Nương đang làm hiện tại là gì?" Ngọc Đỉnh lại dịch một trong hai quả cân phía trái vào trong, đoạn kéo cân phía phải ra tận rìa, Thiên Bình lần nữa ngã sang phải, "Vật cực tất phản, nàng muốn kéo phe bên phải trở về."
"Nhưng đại chúng đã nếm qua quả ngọt, sẽ không chấp nhận để quyền uy vĩnh viễn là quyền uy." Ngọc Đỉnh cũng chuyển quả cân bên trái ra rìa, "Đây, hiện tại những quả cân này nằm ở hai đầu, chỉ cần một chút nhiễu loạn nho nhỏ ——" Ngọc Đỉnh nhẹ nhàng gõ lên cánh trái Thiên Bình, Thiên Bình ngã sang trái, lại gõ lên bên phải, Thiên Bình lần nữa nghiêng về phía phải, "Thiên Bình rồi sẽ lật úp.
Tam giới sắp bước vào trạng thái cực kỳ bất ổn, một sự kiện nhỏ cũng có thể dẫn đến rung chuyển lớn."
"Tuy nhiên, nếu nhiễu loạn phát sinh ở đây, nhiều nhất khiến Thiên Bình mất ổn định một lúc, nhưng sẽ không bị đổ." Ngọc Đỉnh đỡ lấy Thiên Bình, nhẹ nhàng gõ gõ phía trong hai cánh tay, Thiên Bình chỉ lắc lư mấy cái rồi khôi phục ổn định, "Tại sao nhiễu loạn không thể phát sinh ở những vị trí này? Bởi vì cả bốn quả cân đều mang tính cực đoan —— Ngươi xem, nhân tâm đã cực đoan, cách bọn hắn phản ứng trước bất kỳ việc nhỏ nào đều không thoát khỏi cực đoan."
"Vậy làm sao để tối đa hoá khả năng nhiễu loạn phát sinh bên trong? Kéo lòng người về phía trong." Ngọc Đỉnh cầm lấy một quả cân từ mỗi bên, dời vào bên trong, "Thứ tam giới cần nhất hiện tại, là một chữ "hoà" (和).
Không cần biết là bên trái hay bên phải, chỉ cần đại đa số đều lựa chọn ôn hòa thay vì cấp tiến, tam giới sẽ không rơi vào hỗn loạn."
Bốn quả cân, ổn định một cán Thiên Bình.
"Sư phụ muốn nói, bây giờ chúng ta cần kéo người ở cả hai đầu về giữa."
Ngọc Đỉnh nhẹ gật đầu: "Quyền uy cùng bình dân, tinh anh cùng đại chúng, pháp tắc cùng đạo đức, bảo thủ cùng biến đổi, không phải ngươi chết ta sống mà cần chế ước lẫn nhau, chuyển đổi lẫn nhau, tương khắc cộng sinh."
"Sư phụ vẫn suy nghĩ chu toàn như mọi khi."
"Tam Thủ Giao nói ngươi cũng nghĩ đến một cách, nói ra sư phụ nghe thử xem."
"Không huyệt lai phong, hữu thuật vô đạo (*), không nói cũng được." ((*): "Không huyệt lai phong": không có căn cứ; "Hữu thuật vô đạo": xuất pháp từ Đạo Đức Kinh, nghĩa là có biện pháp mà không có Đạo, tức không có quy luật, đạo lý, bản nguyên, ý nói có biện pháp mà không hiểu quy luật thì cũng như không.)
"Ngươi cứ nói! Suy nghĩ lâu vậy rồi không nói ra rất đáng tiếc!"
"Phật môn có một câu, ngươi vĩnh viễn không thể không nghĩ đến một Càn Thát Bà." Dương Tiễn thở dài một tiếng, dung chúng đã không có lý trí thì đành phải vậy, "Phủ định khuôn khổ chính là gợi lên khuôn khổ, lặp lại khái niệm chính là cường hóa khái niệm.
Biểu đạt yêu cầu không sai, nhưng biểu đạt yêu cầu cũng phải có khuôn mẫu, một cái khuôn không cần lý trí, chỉ cần lờ mờ nhớ đến cũng sẽ có tác dụng.
Tựa như người ở nơi sông nước đã quen dùng kiểu dây thừng trên thuyền, khi buộc dây thừng vào xe đẩy cũng sẽ dùng loại nút buộc mình luôn quen thuộc.
Bện ra một cái võng khái niệm, dệt lên đó 'độ' (giới hạn, chuẩn mực) của biểu đạt yêu cầu, mỗi lần ngươi sử dụng khái niệm ta đề ra chính là đang một lần nữa cường hóa võng khái niệm này.
Tuân theo 'độ' đó, cũng có thể tạo nên những việc không cần lý trí vẫn có thể hoàn thành." ("Khuôn khổ" đại khái nói về những quy tắc ăn vào tiềm thức, hình thành nên thói quen.)
"Quá sâu sắc! Quả cân treo ở trong hay ngoài, khác nhau chính ở 'độ'!" Ngọc Đỉnh gỡ xuống bút cắm trên búi tóc, lấy giấy trong ống tay áo ra, chép xuống mấy câu nói đó.
"Sư phụ, ta thật ra có vài nhận định khá rõ về bên phải.
Quyền uy không ngang bằng tập quyền (quyền lực tập trung), pháp tắc không ngang với lời vua, bảo thủ không giống làm việc theo quy củ lỗi thời, chỉ cần phân biệt rõ những khái niệm này để chúng tiên không đến mức ủng hộ quân quyền bành trướng là được.
Về phần ai có khả năng làm chuyện này, ngài có thể trở về Ngọc Hư Cung tìm sư tổ và Quảng Thành sư bá.
Nhưng còn bên trái......!Ta thực sự không biết cách phân biệt những khái niệm của bọn hắn.
Hơn nữa, trong này còn dính líu đến Phật môn, bọn hắn là chuyên gia dùng khái niệm, có thể để yên cho ngươi nói này nói kia với 'chúng sinh' của bọn hắn sao?"
"Trong nội bộ của Phật môn cũng có kẻ theo phái ôn hoà, tỉ như Quan Âm Bồ Tát, Địa Tạng Vương Bồ Tát, còn có Chiên Đàn Công Đức Phật."
"Chiên Đàn Công Đức Phật tuy ôn hòa, cũng không ngăn cản Đấu Chiến Thắng Phật đánh lên Thiên Đình.
Quan Âm Bồ Tát tuy ôn hòa, vẫn chọn tuân theo pháp chỉ đến 'giải vây'.
Nội bộ Phật môn mặc dù không phải bền chắc như thép, nhưng thái độ đối ngoại hầu như thống nhất.
Chúng ta còn chưa chắc chắn phân hoá được Phật môn, sao có thể giao hết phân nửa lòng người phía bên trái này vào tay bọn hắn? Chưa kể, ngài nghĩ Phật môn hiện tại có ý định giữ chừng mực sao? Ta nghe nói việc phân quyền Địa Phủ còn chưa giải quyết xong đã có người muốn tụ hợp quần chúng gây náo loạn —— Bọn hắn còn chưa ăn đủ quả ngọt từ dung chúng đâu!"
"Nói cũng đúng......!Trước mắt có thể ghi lại ý này, không chừng về sau sẽ có tác dụng." Ngọc Đỉnh chắp tay sau lưng, đi qua đi lại, đau đầu chìm vào suy nghĩ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...