Bảo Liên Đăng Hoá Bích


Khoảng thời gian trước, phần lớn binh mã của Thiên Đình đều tập trung ở Tích Lôi Sơn, Tháp Thần không có người chống lưng, Tiểu Thanh mới dám vào thẳng Lôi Phong Tháp làm bạn với Bạch Quý Tử.

Nhưng dạo gần đây, có Lôi tướng dẫn binh tuần tra hạ giới, Tiểu Thanh không thể quá phách lối, bởi vậy cũng không thường tới.

Chỉ là Tháp Thần có chỗ dựa, lúc Sĩ Lâm đến tế tháp mẹ con có thể gặp mặt một lần hay không, cũng khó mà nói được.
Các nàng gặp may, còn hai ngày nữa là đến tế tháp, binh mã của Lôi tướng rốt cuộc rời khỏi Hàng Châu.

Bạch Quý Tử bị nhốt bên trong tháp đã lâu, khó tránh khỏi trở nên tiều tuỵ, nhưng nàng sao có thể đành lòng để nhi tử lo lắng cho mình? Bởi vậy năn nỉ Tiểu Thanh ít nhất mang đến cho nàng một cái gương.

Hôm đó, lúc Tiểu Thanh mang theo gương đi vào Lôi Phong Tháp, trời còn chưa điểm canh năm.
Bạch Quý Tử mở gương, dựng lên lăng kính, rửa mặt chải đầu, vấn tóc hơi nghiêng một bên, Tiểu Thanh nhìn thấy cười nói: "Tỷ tỷ lâu không gặp người ngoài, dạng búi tóc này đã sớm không hợp thời.

Tới tới tới, Tiểu Thanh đổi giúp ngươi."
Đưa tay gỡ búi tóc, Tiểu Thanh chợt thấy ba búi tóc đen kia đã không còn mềm mại như mười tám năm trước, cúi đầu, cầm lên vài lọn tóc hai bên tóc mai, bên dưới lộ ra một sơi trắng bạc chướng mắt.
"Tỷ tỷ! Ngươi tại sao như thế......"
Bạch Quý Tử nhìn qua lăng kính, cũng nhìn thấy sợi tóc trắng kia, chỉ cười nhạt một tiếng: "Nhổ đi đi."
Tiểu Thanh vạch ra tóc trắng, nhẹ nhàng nhổ, tóc trắng rơi xuống, nằm trong lòng bàn tay nàng.
Tóc sinh ra từ máu.

Kết tóc làm phu thê, quấn tóc cũng đồng nghĩa với máu giao hòa.

Thế nhưng đôi phu thê đồng tâm kết tóc tại Tào Từ năm đó, giờ đi đâu? Một người bị giam trong Lôi Phong Tháp, đánh mất ánh quang; Một người đi xa tận chân trời, sớm đã xuống tóc.
Tiểu Thanh tựa hồ muốn rơi nước mắt, vẫn còn cười nói: "Tỷ tỷ, thành Hàng Châu người người đều nói, bên cạnh Dũng Kim Môn có một nhà bán dầu hoa quế rất tốt, ta đặc biệt đi mua đến.

Tỷ tỷ thử một chút, thơm hay không?" Tay cẩn thận dùng lược từng li từng tí tách ra sợi tóc, thỉnh thoảng bị kẹt lại, bôi lên dầu hoa quế, lược dễ dàng lướt qua.

Mùi hương ngọt ngào của dầu hoa quế xông đến nàng cay cay sống mũi, nàng ép mình nghĩ sang chút chuyện vui......!Một điệu hát dân gian bỗng quanh quẩn nơi đáy lòng, không thể gạt đi giai điệu tươi sáng mừng vui đó:
Một chải chải đến đầu, phú quý không cần sầu.
Hai chải chải đến đầu, không bệnh lại không lo.
Ba chải chải đến đầu, nhiều con lại nhiều thọ.
Lại chải chải đến đuôi, cử án lại tề mi (vợ chồng yêu thương nhau).

Hai chải chải đến đuôi, nguyện làm chim liền cánh.
Ba chải chải đến đuôi, vĩnh kết đồng tâm bội (bội: ngọc bội).
Có đầu lại có đuôi, đời này chung phú quý.
Tiểu Thanh đổi cho Bạch Quý Tử một búi tóc Bàn Long, cài lên trâm bạch ngọc, vừa muốn cắm hoa lụa, bỗng nhiên giật mình: "Ai nha, không ổn, ta tại sao lại mang hoa lụa đỏ? Đúng ra phải mang màu trắng a! Phải làm sao bây giờ? Về đổi có kịp không?"
"Thôi, hoa lụa đỏ thì hoa lụa đỏ đi." Bạch Quý Tử nhận lấy hoa lụa, nhìn vào lăng kính, ướm thử bên tóc mai, "Trông vẫn được."
Hoa lụa đỏ rực phối lên tóc đen, lại mặc một thân áo trắng, ngược lại giống tuyết lớn vừa tạnh, ép xuống nhành mai đen nhánh như mực Tùng Yên, lại ép không được nhành hoa điểm điểm hồng đầu tiên của mùa xuân.

("Đông phong đệ nhất chi", kỳ thực không biết dịch thế nào.)
Nhưng sau này, Bạch Quý Tử vuốt ve Long Tuyền bảo kiếm một mình hồi tưởng, ngày đó Tiểu Thanh vô tình mang sai hoa lụa, một màu đỏ thẫm như máu kia, lại giống như một loại ám chỉ của vận mệnh.
Đông phong đệ nhất chi có gì tốt đâu? Tỉnh quá sớm có gì tốt đâu? Đợi đến khắp nơi sắc xuân phồn thịnh, thế nhân chỉ nói càn khôn đảo ngược, khổ tận cam lai, làm sao biết có một nhánh hoa đẹp vừa lụi tàn? Đoá hoa lụi tàn kia, chính là đông phong đệ nhất chi của hôm nay a!
Bạch Quý Tử mở ra hộp phấn, vẽ lông mày, họa mắt, điểm môi, vì che giấu mặt mũi tiều tụy còn đặc biệt đánh thêm nhiều chút phấn hoa đào.

Bên trong lăng kính, vẫn như cũ tướng mạo như ngọc, mặt đẹp như hoa, nếu không phải trên cổ tay xiềng xích vang động, cứ ngỡ chưa từng rời đi gian phòng bên trong tiệm thuốc nhỏ tại Trấn Giang, mười tám năm chua xót, chẳng qua chỉ là một giấc mộng.
Trời đã sáng rỡ.

Bên ngoài quan Trạng Nguyên phân phó tuỳ tùng đứng hai bên sương phòng, bày biện hoa thơm bảo nến, cung kính trình lên một bài tế văn, chất văn rất đẹp.

Bạch Quý Tử lại soi soi kính, vuốt vuốt tóc mai, đỡ đỡ hoa lụa, lúc này mới thu hồi lăng kính, đóng lại gương.
Tháp Thần dẫn Hứa Sĩ Lâm đi vào.

Nhìn thấy mẫu thân thân bị xiềng xích, hắn rơi lệ không ngừng, quỳ xuống trên hai gối.
"Nương! Sĩ Lâm bất hiếu, nương chịu khổ ở trong Lôi Phong Tháp, Sĩ Lâm lại không có nổi biện pháp nào......"
Mười tám năm, hôm nay mới tận mắt nhìn thấy, đứa nhỏ năm đó còn trong tã lót giờ đã trưởng thành thành một thiếu niên nhanh nhẹn văn thải xuất chúng, Bạch Quý Tử ôm hắn vào lòng: "Sĩ Lâm! Con của ta!" Vốn muốn trấn an hắn, lại sớm đã nghẹn ngào khó tả, sống mũi cay xè, nước mắt sắp sửa rơi xuống, lại sợ trôi mất phấn hoa đào trên mặt, để Sĩ Lâm nhìn ra mình sắc mặt không tốt, cảm thấy đau lòng, vội vàng dùng khăn lau đi nước mắt, đứt quãng nói: "Đừng khóc......!Đừng khóc......!Gặp mẹ nên vui vẻ......!Vui vẻ một chút......"
Tiểu Thanh cũng ở bên khuyên nhủ, Hứa Sĩ Lâm mới ngừng khóc.
Hứa Sĩ Lâm ngẩng đầu nhìn Tiểu Thanh, chợt nhớ tới bên Đoạn Kiều nàng dạy mình pháp thuật, tặng mình dù che mưa, lại vội vàng quỳ xuống: "Tiểu Thanh di nương thụ Sĩ Lâm một bái!"
"Làm gì vậy? Ngươi mau đứng lên đi!"
Bạch Quý Tử ngăn cản Tiểu Thanh: "Ngươi để cho hắn cúi đầu."
"Sao lại nói vậy?" Tiểu Thanh cười khúc khích, "Ngươi bái ta như thế, ta lại không có tiền mừng tuổi cho ngươi."
Ba người lúc này mới cùng nhau bật cười.
Đang lúc hỏi han nhau đủ chuyện, bỗng nhiên từ bên ngoài thổi vào một làn gió thơm, tường vân đáp xuống, Pháp Hải từ ngoài đi vào.
Bạch Quý Tử thi lễ gọi một tiếng "đại sư".


Hứa Sĩ Lâm đã biết quá khứ, đoán ra được hắn là Pháp Hải, vội cung cung kính kính tiến lên thi lễ: "Đại sư, Hứa Sĩ Lâm mạo muội, cầu ngài niệm tình cả nhà chúng ta cốt nhục tách rời mười tám năm......!Chỉ cho Sĩ Lâm một con đường sáng, gia mẫu phải làm sao mới có thể trừ hết khó khăn đây?"
"Cái này phải xem lòng thành của Trạng Nguyên."
Tiểu Thanh nhướn mày, Pháp Hải dễ nói chuyện như vậy từ lúc nào?
Hứa Sĩ Lâm không hiểu ý: "Mời đại sư chỉ rõ."
"Ra khỏi Lôi Phong Tháp, đi sáu mươi bốn bước về phía tây, có một gốc cây sa la.

Ngươi nếu có tâm nguyện gì, liền quỳ dưới cây mặc niệm ba lần, bái ba bái —— Việc này còn phải nhìn ngươi có thành tâm hay không."
Hứa Sĩ Lâm vô cùng mừng rỡ, từ biệt Bạch Quý Tử, chạy ngay ra ngoài.

Tiểu Thanh hừ lạnh một tiếng: "Lão hòa thượng, ngươi lại muốn giở trò gì?" Chỉ sợ Sĩ Lâm lần này đi sẽ gặp chuyện, vội vàng đuổi theo hắn ra khỏi Lôi Phong Tháp, đứng cách đó không xa.
Hứa Sĩ Lâm theo lời tại dưới cây sa la bái ba bái, mặt đầy thành kính.

Ai ngờ không bao lâu, từ phương tây lại thổi tới một trận gió thơm, chuông Phật âm vang, hai vị đầu đà cưỡi tường vân đến giữa không trung: "Người đang bái bên dưới là Hứa Sĩ Lâm?"
"Chính là Sĩ Lâm."
"Ngã phật từ bi, niệm Hứa Sĩ Lâm có hiếu, đặc biệt lệnh hai ta đến thu hồi kim bát, phóng thích Bạch Quý Tử." Dứt lời, niệm động chú ngữ, kim bát bay ra Lôi Phong Tháp, rơi vào trong tay, thu vào tay áo.
Dễ dàng như vậy? Hứa Sĩ Lâm còn đang vui mừng quá đỗi khấu tạ không thôi, Tiểu Thanh lại quay đầu nhìn Lôi Phong Tháp, chỉ cảm thấy quanh tháp như thể phủ trong âm khí, cực kỳ chẳng lành.

Đúng lúc này, chợt nghe một tiếng hô đầy kinh sợ của Bạch Quý Tử vọng ra từ trong tháp: "Đại sư, các ngươi cần gì làm như vậy!"
Bạch Quý Tử xưa nay lạnh nhạt, có thể làm nàng thất thố như vậy sao có thể là chuyện nhỏ? Tiểu Thanh lập tức hoảng hốt, xông vào trong tháp: "Tỷ tỷ?!"
Bạch Quý Tử chỉ lên đỉnh đầu: "Ngươi nhìn." Hai đầu cấm chú như ẩn như hiện bên trong một mảnh hào quang đang lay động.
"Đây là cái gì?"
Pháp Hải thoáng thấy Hứa Sĩ Lâm đã đi vào theo, không chút hoang mang nói: "Trạng Nguyên Công, vừa nãy ngươi dập đầu, nhất định lòng có tạp niệm."
"Cái gì? Lòng có tạp niệm? Ta khi ấy không hề nghĩ bất cứ điều gì, chỉ muốn mẫu thân sớm thoát khỏi khó khăn......"
"Vậy nhất định là người bên cạnh ngươi lòng có tạp niệm."
Tiểu Thanh nghe xong giận tím mặt: "Lão hòa thượng, có chuyện nói thẳng, không cần quanh co lòng vòng mắng chửi người!"
"Nếu hai người các ngươi đều không có tạp niệm trong lòng, tại sao lại kích phát loại độc chú này đây?" Pháp Hải chỉ chỉ đỉnh tháp, "Nếu không nghĩ ra biện pháp, trong vòng ba ngày, Bạch Quý Tử chắc chắn hoá thành máu lỏng mà chết."
"Cái gì?!" Hứa Sĩ Lâm thất thanh hô lên một tiếng, cứng đờ ngã xuống đất, ôm chặt lấy chân Bạch Quý Tử, "Không, nương, sẽ không! Mười tám năm đều không có chuyện, tại sao vừa mới nhìn thấy Sĩ Lâm, liền......"
"Vậy phải hỏi chính ngươi." Pháp Hải lạnh nhạt cười, đầy ẩn ý liếc nhìn Tiểu Thanh, liền muốn quay người rời đi.
Hứa Sĩ Lâm nhìn theo ánh mắt của Pháp Hải, chợt nhớ tới thái độ gay gắt vừa rồi của Tiểu Thanh đối với Pháp Hải, nghi ngờ nổi lên trong lòng, hắn vội vàng đuổi theo, hai chân như mềm ra: "Đại sư! Đại sư! Cầu đại sư chỉ rõ, như thế nào mới có thể giữ được tính mạng của gia mẫu?"
Pháp Hải hừ lạnh: "Việc này cũng không khó, đáng tiếc chỉ dựa vào sức một mình Trạng Nguyên Công ngươi a......!Không làm được, không làm được."
"Cầu đại sư chỉ rõ! Cho dù thịt nát xương tan, Hứa Sĩ Lâm cũng muốn bảo vệ mẫu thân!"

"Lão hòa thượng, ngươi muốn nói thì nói, không nói thì thôi, đừng tiếp tục đùa giỡn!"
"Tiểu Thanh di nương, ngài......!Ngài tại sao lại đối đại sư như thế......!Như thế......!Vô lễ......" Thanh âm của Hứa Sĩ Lâm càng lúc càng nhỏ lại.
Tiểu Thanh nhìn trạng thái của hắn, biết ngay trong lòng hắn đã có nghi ngờ, lập tức như rơi xuống hầm băng: "Sĩ Lâm, ngươi! Ngươi làm sao có thể giống phụ thân ngươi, tin tưởng những lời ly gián của lão hòa thượng này?!" Tay nắm chặt bảo kiếm nhìn chằm chằm Pháp Hải: "Con lừa trọc! Ngươi hại tỷ tỷ ta còn chưa đủ, lại muốn hại cháu trai Sĩ Lâm của ta sao? Tốt, tốt, tốt, muốn gì cứ nhắm vào Tiểu Thanh đây này!"
"Sĩ Lâm, chuyện này không liên quan đến Tiểu Thanh di nương." Bạch Quý Tử vẫn luôn ngẩng đầu quan sát độc chú, lúc này mới mở miệng, "Độc chú này có hai bộ phận, một là yết thiếp của Phật môn, còn lại là phù chú của Xiển giáo.

Bọn chúng khóa chặt lẫn nhau, chỉ cần ta có thể rời khỏi Lôi Phong Tháp trong vòng ba ngày, sẽ không xảy ra chuyện gì." ("yết thiếp": từ điển dịch là "thông báo", nhưng theo giải nghĩa thì khá giống "truyền đơn" giai đoạn cách mạng ở Việt Nam, dịch thành thông báo hay truyền đơn đều không hay lắm nên mình quyết định giữ nguyên.)
Bạch Quý Tử xuất sư Lê Sơn Lão Mẫu, lại từng làm việc cho Phật môn, cho nên có chút hiểu biết đối với cấm chú của hai nhà Phật Đạo.

Nhưng nàng dù sao không phải đệ tử Xiển giáo, ở Phật môn cũng không phải thành phần cốt cán, bất kể là phù chú Xiển giáo, hay là yết thiếp Phật môn, nàng đều chỉ biết nó là gì mà không biết rõ công dụng, cho nên nhìn không ra cơ chế bên trong, cũng không biết hai đầu cấm chú này có tác dụng thế nào.
Pháp Hải nghe nàng nói, lại ngẩng đầu nhìn kỹ cấm chú, quả nhiên yết thiếp bị kháng trụ, không khỏi thầm kinh hãi —— Không hổ là Tư Pháp Thiên Thần Hiển Thánh Chân Quân, tính toán vô cùng kỹ lưỡng, quả nhiên danh bất hư truyền! Độc chú bên trên yết thiếp vốn hạ lên người Bạch Quý Tử, chỉ cần rời đi kim bát, trong vòng ba ngày nàng chắc chắn hóa thành vũng máu mà chết.

Dương Tiễn không cùng yết thiếp cứng đối cứng, lại dùng phù chú kháng cự và khoá chặt, ngươi không động được ta, ta cũng không động được ngươi, hết thảy phụ thuộc vào việc Bạch Quý Tử có thể ra khỏi tháp trong vòng ba ngày hay không.

Thoạt nhìn có vẻ nguy hiểm, kỳ thật đã để Bạch Quý Tử hoàn toàn thoát ly sự khống chế của Phật môn!
Đây rõ ràng là muốn bảo vệ nàng, cứu nàng —— Trong ba ngày tất có người đến phá tháp!
Bạch Quý Tử a Bạch Quý Tử, ngươi tích được bao nhiêu công đức mới được thế này?—— Áo bông rách mà vào bụi gai, lại vẫn còn đường thoát thân!
Thôi, chuyện đến nước này, cũng chỉ có thể làm theo kế hoạch ban đầu.
Nơi này chỉ có Hứa Sĩ Lâm nghĩ không ra nhiều như vậy, còn đang vui mừng quá đỗi: "Quá tốt rồi! Nương, ngài mau rời Lôi Phong Tháp đi!"
Bạch Quý Tử lắc đầu: "Làm gì dễ dàng như vậy? Cấm chú của Lôi Phong Tháp là do Thiên Đình hạ, vi nương cũng không có cách mở ra."
"Vậy làm sao bây giờ?" Hứa Sĩ Lâm nghĩ nghĩ, "Tiểu Thanh di nương, ngài có thể mang ta lên trời, cầu bọn hắn thả mẹ ta sao?"
Tiểu Thanh hừ một tiếng: "Hiện tại biết cầu Tiểu Thanh di nương? Thiên Đình không phải như vậy......!Thiên Đình?!" Mặt biến sắc, nàng bắt lấy tay Bạch Quý Tử: "Tỷ tỷ, không tốt rồi! Thiên Đình, Xiển giáo —— Là Dương Tiễn! Nhất định là hắn lật lọng! Hắn không chỉ không muốn thả ngươi, còn muốn hại chết ngươi!"
Từ khi Hạo Thiên Khuyển chạy đi, Tiểu Thanh lo lắng nhất là Dương Tiễn đổi ý —— Hiện tại nàng không nắm trong tay bất cứ thẻ cược nào, nếu Dương Tiễn đổi ý, nàng căn bản không thể làm gì.

Những ngày này, sắc trời hơi biến nàng liền hoài nghi tiên quan đưa xuống thánh chỉ, đồn đãi hơi ồn ào hơn mọi khi nàng lại lo lắng đại sự không yên, lo sợ bất an, phiền muộn kinh khiếp, lúc này còn gặp phải chuyện này, nàng càng nghĩ càng thấy, nhất định đã phát sinh tình huống xấu nhất.
Pháp Hải nghe nàng nói vậy, thầm cười lạnh trong lòng —— Còn mắng người khác châm ngòi ly gián, bây giờ người chuyên châm ngòi là hắn một câu cũng không nói, đã từ bỏ kế hoạch, con rắn xanh này lại tự ngờ vực vô căn cứ sao? Lại liếc xem Bạch Quý Tử có phản ứng gì.
Bạch Quý Tử ngớ ra một hồi, mới hồi phục tinh thần: "Cũng chưa chắc.

Nơi này đã có yết thiếp của Phật môn, lại có phù chú Xiển giáo.

Nhưng trước giờ ta không có thù oán gì với Hiển Thánh Chân Quân, hắn dù không chịu thả ta, cũng có lý do gì muốn hại chết ta đâu?"
Pháp Hải nghe xong ngầm đưa ngón cái.

Bạch Quý Tử cũng không phải thông minh xuất chúng, chỉ là nàng luôn luôn lạnh nhạt, ở trong tháp mười tám năm càng trở nên bình tĩnh, không dễ dàng bị thành kiến che mắt, tự nhiên có thể nhìn thấy vài thứ người khác không nhìn thấy được.
"Vậy hắn lại có lý do gì nhất định phải đẩy cháu ruột của mình vào chỗ chết? Có lẽ ta dùng Hao Thiên Khuyển áp chế hắn, hắn ghi hận trong lòng, hoặc là Hạo Thiên Khuyển trở về châm ngòi —— Gần đây còn có tin đồn, nói Tư Pháp Thiên Thần muốn thỉnh chỉ hạ xuống thiên kiếp, diệt trừ mấy tên Yêu Vương, tuy tỷ tỷ không nằm trong số đó, thế nhưng ai mà biết được? Tỷ tỷ ngươi cũng từng nói, thiện không làm quan, kẻ làm quan tính toán điều gì trong bụng ta làm sao rõ!"
"Thôi, vận mệnh đã như vậy." Bạch Quý Tử chậm rãi nhắm mắt lại, "Ngươi đã muốn đầu cơ, cũng đừng trách người khác dùng thủ đoạn đối phó kẻ đầu cơ đối phó ngươi."
Tiểu Thanh giậm chân thở dài, cực kỳ hối hận: "Đều do ta dễ tin vào lời ngon tiếng ngọt của hắn! Ta sao có thể giao sinh tử vinh nhục của tỷ tỷ cho người khác! Sớm biết như vậy ta nên bắt hắn lên Thiên Đình, tỷ tỷ cũng không rơi vào......!Rơi vào......!Tỷ tỷ, là Tiểu Thanh hại ngươi!" Nói đoạn, Tiểu Thanh nước mắt rơi như mưa, leng keng một tiếng rút ra Long Tuyền bảo kiếm: "Kim bát đã trừ, chỉ có Lôi Phong Tháp......!Tỷ tỷ, ta có một biện pháp!"
"Thanh muội?" Bạch Quý Tử khẽ giật mình, lập tức hiểu ra ngay biện pháp đó là cái gì, bị dọa đến mặt mày tái mét, ôm chặt lấy nàng, "Thanh muội ngươi tỉnh táo một chút! Ngươi suy nghĩ lại đi, Hiển Thánh Chân Quân đáp ứng ngươi, sẽ thả ta ra.


Hiện tại cấm chú không phải đã giải được một đầu sao? Không chừng sẽ sớm có người tới giải đầu thứ hai.

Chờ thêm một đoạn, chờ thêm hai ngày, được không?"
"Tỷ tỷ, ngươi quá thiện tâm, quá dễ tin!"
"Kỳ thật, Phật môn tự có diệu pháp không cho độc chú phát tác, Bạch Quý Tử cũng có thể giữ được tính mạng......" Pháp Hải biết rõ, cái gọi là diệu pháp hiện tại đã không thể tác động đến độc chú, chỉ cần trong vòng ba ngày có người đến phá tháp, chân tướng sẽ có thể rõ ràng.

Có điều Tiểu Thanh đã không biết chân tướng, còn đang nghi ngờ suy đoán lung tung, ngại gì lại lừa nàng một lần? Dù sao cũng tốt hơn dừng tay lúc này a! Pháp Hải thấy Tiểu Thanh chằm chằm dò xét hắn, ngăn bản thân chột dạ, không chút hoang mang nói: "Tiểu Thanh cô nương, sao hai ta không bàn bạc kỹ hơn......"
"Ta có gì có thế bàn bạc với lão hoà thượng ngươi?" Tiểu Thanh nhìn Pháp Hải bằng ánh mắt sắc lẻm, như thể muốn nhìn thẳng vào đáy lòng của hắn, "Ở đây đúng là có phù chú của Xiển giáo, thế nhưng cũng có yết thiếp của Phật môn a —— Không biết cái nào ác hơn ác nào đây! Sinh tử vinh nhục giao cho người khác, ta phạm sai lầm một lần còn chưa đủ, còn muốn phạm lần thứ hai? Ta sẽ dùng chính cách của mình cứu tỷ tỷ ra, không cần ngươi làm thay!"
"Thanh muội, không thể xúc động! Ngươi nếu khăng khăng làm chuyện điên rồ, tỷ tỷ tình nguyện ngay lúc này đập đầu vào tâm trụ mà chết!"
Tác giả có lời muốn nói:
1.

Hứa Tiên dù sao cũng xuất gia, dứt khoát để hắn làm tăng khổ hạnh đi xa thiên nhai, ta cũng bớt được chút chuyện phải viết.

Huống hồ sắp đến chính là màn tưới máu Lôi Phong tháp, ta cũng không nghĩ ra được nếu Hứa Tiên ở đây nên viết thế nào mới không đen hắn, nên quyết định để hắn đừng về tốt hơn.
2.

Trong này có cái ngạnh.

Kỳ thật trước đây trong hí khúc trên đầu Bạch nương tử đều cài bạch nhung cầu, về sau có một lần Mai Lan Phương diễn 《 Bạch Xà truyện 》, y tương sư phó (*) mang sai đồ trang sức, không mang nhung cầu trắng chỉ mang nhung cầu đỏ, cũng không kịp đổi, đành phải dùng nhung cầu đỏ.

Kết quả người xem cảm thấy đỏ phối với trắng trông càng đẹp hơn toàn thân màu trắng, lúc ấy bình luận viên còn khen Mai Lan Phương sáng tạo cái mới, thế là về sau đâm lao phải theo lao, Bạch nương tử đều dùng nhung cầu đỏ.

((*): "Y tương sư phó" là một vai trò trong lĩnh vực Kinh Kịch của Trung Quốc, dùng để gọi những người có nhiệm vụ phụ trách phục trang, việc sắp đặt, thiết kế sân khấu, quản lý từ đạo cụ đến bày trí.

Trang phục, trang điểm, tóc tai của diễn viên cũng phải qua tay y tương sư phó xử lý.)
3.

"Đợi đến khắp nơi sắc xuân phồn thịnh, thế nhân chỉ nói càn khôn đảo ngược, khổ tận cam lai, làm sao biết có một nhánh hoa đẹp vừa lụi tàn? Đoá hoa lụi tàn kia, chính là đông phong đệ nhất chi của hôm nay a!" Trong sáu mươi bốn quẻ, Thiên Địa Phủ (còn gọi Thiên Địa Bĩ), Địa Thiên Thái, cho nên càn khôn đảo ngược đương nhiên là khổ tận cam lai.

Cùng câu nói này thật ra biến đổi từ Kịch Hoàng Mai 《 Phong trần nữ họa gia · Hốt thính tỳ bà tố u oán 》: "Nhĩ chích đạo xuân đáo giang nam đào lý diễm, hựu chẩm tri mãn thụ hảo hoa nhất chi tàn." (Ngươi chỉ nói xuân đến Giang Nam đào mận đẹp, làm sao biết khắp cây hoa đẹp một nhánh tàn.)
4.

Trong Xuyên kịch, nguyên nhân Tiểu Thanh tưới máu Lôi Phong Tháp chính là nếu như trong vòng ba ngày không cứu ra Bạch Quý Tử nàng sẽ hóa thành máu lỏng mà chết, nhưng Xuyên kịch thiếu mất nguyên nhân cốt lõi, vì sao mười tám năm đều yên ổn, Hứa Sĩ Lâm đến tế tháp một lần liền xảy ra chuyện? Nơi này xem như giải thích một chút đi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui