Tác giả: Lưu Li Tâm Khiết
"Tứ tỷ?!" Thốn Tâm vừa quay đầu đã thấy người mỉm cười, áo hồng giáp vàng, còn không phải là Đông Hải Tứ Công Chúa Ngao Thính Tâm?! Chỉ là, vì sao hôm nay tứ tỷ cười sao sao ấy nhở? Thốn Tâm vui vẻ trong lòng, không có thời gian tự hỏi, nhào về phía Thính Tâm, ôm chặt lấy nàng ấy, vui vẻ nói: "Tứ tỷ! Sao tỷ lại tới đây?"
Thính Tâm vội ổn định thân thể, ôm lấy Thốn Tâm, "Sao vẫn nôn nóng vậy chứ! Cẩn thận chút!" Khóe mắt lại lơ đãng nhìn Tiểu Kim Ô đang ngồi trên bàn, trăm năm không gặp, hắn mảnh khảnh hơn không ít.
"Ha ha, người ta vui mà!" Thốn Tâm ôm Thính Tâm, làm nũng.
"Muội đó!" Thính Tâm nhanh chóng thu hồi tâm tư, sủng nịch vuốt mũi Thính Tâm, lại nhìn về phía Dương Tiễn, "Xem Dương Tiễn nhà muội khẩn trương chưa kìa!"
Thốn Tâm lúc này mới quay đầu nhìn Dương Tiễn, thấy Dương Tiễn hơi nhíu mày, nàng chột dạ le lưỡi cười nói, "Lần sau sẽ chú ý!"
Hao Thiên Khuyển vẫn luôn im lặng, thấy chủ nhân nhà mình còn nhăn mày, cọ đến bên cạnh Dương Tiễn, khuyên nhủ, "Chủ nhân, ngài đừng nóng giận! Phu nhân cũng không phải lần đầu như thế! Ngài đừng so đo với ngài ấy!"
Lời vừa dứt, mọi người đều bật cười, Thốn Tâm thì lại buồn bực.
Nàng nghiến răng nghiến lợi nhả ra ba chữ, "Hao Thiên Khuyển!"
Hao Thiên Khuyển sờ đầu, vô tội nhìn Dương Tiễn, "Chủ nhân, ta lại làm sai gì sao?"
"Không.
Ngươi chỉ nói thật mà thôi." Dương Tiễn sờ bộ lông xõa tung của Hao Thiên Khuyển, nhìn về phía Thốn Tâm, không nói câu nào.
Nhưng ai cũng có thể đọc được mấy chữ lớn 'Ngao Thốn Tâm không thể tin' trên mặt hắn! Thốn Tâm trừng Hao Thiên Khuyển một cái, dù không phục nhưng chỉ có thể dùng giọng siêu nhỏ đảm bảo Dương Tiễn có thể nghe thấy được, âm thầm nói: "Còn vài trăm năm nữa mới sinh, chẳng lẽ mấy trăm năm nay ta đều phải bất động? Có bản lĩnh chàng dùng Định Thân Thuật với ta đi!"
"Ý kiến này không tệ!" Dương Tiễn tự mình rót một ly, tựa như suy tư đáp lại.
"Cái gì?" Thốn Tâm cả kinh, "Sao được chứ! Dương Tiễn, chàng không thể làm thế được!"
Dương Tiễn cười, không tiếp lời, "Tứ Công Chúa, mời ngồi!"
Thính Tâm bị Thốn Tâm kéo lại gần, nhìn thoáng qua Tiểu Kim Ô đang bình ổn ngồi đó uống trà, bất giác thấy tức giận, dù ta không phải người trong lòng ngươi thì cũng nên chào nhau cái chứ! Hà tất một bộ cự người ngàn dặm thế làm gì, chẳng lẽ Ngao Thính Tâm ta còn ăn vạ ngươi chắc! Nàng lập tức dùng lễ nghĩa nên có của Đông Hải Công Chúa, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: "Đại Thánh, Thập điện hạ! Đông Hải Ngao Thính Tâm có lễ!"
"Tứ Công Chúa! Yêm lão Tôn cũng có lễ!" con khỉ chắp tay, hi hi ha ha nói, "Quen biết lâu rồi, sao lại phải làm đại lễ thế!"
Tiểu Kim Ô nhìn Thính Tâm trấn định lại xa cách, lòng phiền muộn, nàng đã quên rồi sao?! Khuôn mặt lại một mực bình tĩnh, nhàn nhạt gọi một tiếng, "Tứ Công Chúa!"
Dương Tiễn cúi đầu uống ngụm trà, trong lòng lại nghiền ngẫm biểu cảm của Tiểu Kim Ô và Thính Tâm, cũng đã hiểu rõ, lại ngẩng đầu, đã thấy Thính Tâm bị Thốn Tâm xếp ngồi cạnh Tiểu Kim Ô, Thốn Tâm đang bô bô nhiệt tình đẩy mạnh tiêu thụ Thính Tâm với Tiểu Kim Ô, mà hai đương sự lại điệu thấp dùng trà.
Dương Tiễn cười, xem ra nha đầu này cũng nhìn ra gì rồi!
"Dương Tiểu Thánh! Ngươi cười gì thế?! Có phải lại đang có ý xấu gì không?" Tôn Hầu Tử im lặng hồi lâu lại mở miệng, cười xấu xa nhìn Dương Tiễn.
Dương Tiễn nhìn về phía Tôn Hầu Tử, nghiêm trang nói, "Ta đang nghĩ xem nên tính kế ngươi thế nào!"
"Phụt!" Tiếng ngụm trà bị phun ra, Tiểu Kim Ô, Thính Tâm, Thốn Tâm, Tôn Hầu Tử đồng loạt phun trà trong miệng ra, tính kế người ta còn đúng lý hợp tình vậy á hả?! Dương Tiễn này quả nhiên không thể dùng lẽ thường để phán đoán!
"Đến đến! Dương Tiểu Thánh, yêm lão Tôn cũng phục ngươi rồi! Nói đi, lại muốn lão Tôn làm cái gì?" Lau vệt trà bên môi, Tôn Hầu Tử thở dài bất đắc dĩ.
"Ơ? Con khỉ, sao hôm nay ngươi dễ nói chuyện thế?" Thốn Tâm hiếu kỳ hỏi, giờ nàng rất nghi ngờ con khỉ này đổi tính rồi hay sao ấy!
Tôn Hầu Tử đang định trả lời đã thấy Dương Tiễn nheo mắt nhìn về phía Nam, không khỏi quay đầu nhìn lại, "Ồ, Tam Thánh Mẫu tới! Không biết đồ đệ tiện nghi của yêm và tức phụ của nó đâu? Sao lại không theo cùng tới?"
Thốn Tâm nghe Dương Thiền tới, nhìn về phía Thính Tâm, Tiểu Kim Ô, lòng thầm than, [Giờ đúng là náo nhiệt!]
Tiểu Kim Ô nghe tên Dương Thiền, lòng run lên, không khỏi thầm nhìn qua Thính Tâm, không ngờ Thính Tâm cũng âm thầm nhìn mình, hai người đối mắt, xấu hổ vô cùng, cuống quýt nhìn đi chỗ khác.
Nhưng tất cả lại rơi hết vào mắt Dương Tiễn, Dương Tiễn cười mỉm, chậm rãi uống trà.
Trong giây lát, Dương Thiền đã đến, mọi người chào hỏi nhau một hồi.
"Tam muội muội!" Thính Tâm nắm lấy tay Dương Thiền đã ngồi xuống bên cạnh mình, đánh giá từ trên xuống dưới, "Muội gầy đi nhiều." Thính Tâm cũng biết chuyện giữa Dương Thiền và Lưu Ngạn Xương, nhưng đến giờ Thính Tâm vẫn không đi gặp Dương Thiền.
Một là vì nàng nguyên khí đại thương cần tĩnh dưỡng, hơn nữa Đông Hải bị tục vật quấn thân, không thể đi xa.
Hai là nàng thật sự không muốn đi! Với Dương Thiền, Thính Tâm coi nàng ấy như muội muội ruột, nàng không thể thấy Dương Thiền đau lòng khổ sở, đây là lý do vì sao lúc trước Tiểu Kim Ô nói người trong lòng hắn là Dương Thiền, nàng lại cam nguyện rời đi.
Hôm nay, ngẫu nhiên gặp mặt, cảm xúc đau lòng bất giác bộc lộ ra ngoài.
Dương Thiền biết Thính Tâm thật sự đau lòng mình, cũng rất cảm động, mỉm cười dịu dàng nói, "Tỷ tỷ mới gầy đi rất nhiều! Có phải vì Đông Hải có quá nhiều chuyện không? Tỷ tỷ nên chăm sóc bản thân nhiều hơn mới phải!"
"Ta thấy hai người chẳng ai gầy cả!" Thốn Tâm ở bên đứng dậy tiếp lời, "Là đẹp lên! Tam muội, muội ngồi trước, ta đi làm bánh hoa hồng muội thích ăn nhất!"
"Ấy, tẩu tử! Tẩu ngồi xuống đi!" Dương Thiền vội ngăn Thốn Tâm lại, "Ta biết tẩu tẩu thương ta.
Nhưng giờ tẩu không làm gì ta còn vui hơn cả được ăn!"
"Sao muội lại giống y như Nhị ca muội thế~" Thốn Tâm không tình nguyện bị Dương Thiền đè về chỗ, tức giận trừng Dương Tiễn một cái.
"Vì sao hải sản muội muội không thể động vậy?" Tôn Hầu Tử giật giật Dương Tiễn, "Có phải hải sản muội muội bị bệnh không? Bệnh gì thế?"
Dương Tiễn chán ghét liếc qua chỗ y phục bị con khỉ chạm vào, không trả lời.
Hao Thiên Khuyển ở bên lại kêu lên, "Ngươi mới bệnh ấy! Phu nhân nhà ta có hỷ!"
"Ơ?" Thính Tâm, Tiểu Kim Ô, Tôn Ngộ Không đều lắp bắp kinh hãi.
Họ đều biết chuyện Dương Tiễn và Thốn Tâm ngàn năm không con, đột nhiên nghe được tin này, họ đều cảm thấy vui cho hai người.
"Thốn Tâm! Thật vậy à? Sao muội không nói cho ta?" Thính Tâm kích động nắm tay Thốn Tâm, "Thật sự tốt quá rồi!"
"Ha ha, lần trước ở Tây Hải ta đã định nói, nhưng mà nhiều rồng quá." Hai tỷ muội Thốn Tâm và Thính Tâm ngồi tự tại một bên nói chuyện.
"Dương Tiễn, chúc mừng!" Tiểu Kim Ô trầm tư hồi lâu, lấy một cái vòng vàng ra, đưa qua.
"Đây là cái gì? Nhi tử của Ngọc Đế, ngươi bao tuổi rồi?! Sao còn mang đồ vật của tiểu hài tử thế?!" Tôn Ngộ Không chế nhạo.
Dương Thiền ở bên thấy Dương Tiễn không nhận đồ, biết Nhị ca mình vẫn ghi hận những chuyện năm đó, âm thầm thở dài, cũng không tiện để Tiểu Kim Ô cầm mãi, giả vờ không để tâm nhận vòng vàng trong tay Tiểu Kim Ô qua, giải thích, "Đại Thánh không biết rồi.
Đây là Kim Ô Tử! Ngưng tụ Kim Ô Thần lực, mang theo mình thì thần ma bất xâm! Tiểu biểu ca, lễ này của huynh lớn quá!"
"Nên như vậy." Tiểu Kim Ô gật đầu, "Không chê là tốt rồi."
"Thứ này tốt vậy à?" Thốn Tâm nghe Dương Thiền giải thích, cũng quay đầu qua, nhưng thấy Dương Tiễn vẫn đang uống trà, biết hắn tích tụ trong lòng, không dám tự tiện tiếp nhận, chỉ phải nói, "Vậy quá quý rồi!"
"Đều là người trong nhà các ngươi thì quý với không quý cái gì! Bảo bối đưa ra còn không phải vẫn vòng vèo trong nhà mình à!" Tôn Ngộ Không ở bên tự quyết định, đột nhiên cảm thấy chân đau, vừa ngẩng đầu đã thấy Thốn Tâm ở bên làm mặt quỷ với mình, lập tức nhận ra mình lại nói sai.
Vội vàng ngậm miệng lại.
"Tiểu Kim Ô, lần này ngươi đến có việc gì?" Dương Tiễn đột nhiên đặt chén trà xuống, ném một câu qua, phá vỡ không khí xấu hổ.
"À.
Dương Tiễn, ngươi có từng nghe nói đến Hắc Y Vương không?"
Dương Tiễn giương mắt, ý bảo Tiểu Kim Ô tiếp tục.
"Hắc Y Vương, cũng là sự kết hợp giữa tiên và phàm.
4000 năm trước dẫn theo chúng yêu đánh lên Thiên Đình, bị Dao...!Dao Cơ cô cô bắt.
Hắn bị tù đày dưới Hoa Sơn, vì một rìu của Trầm Hương, hắn trốn thoát."
"Bảo ta bắt hắn giúp ngươi?" Dương Tiễn lắc lắc quạt đen, như đang suy tư.
"À, ta có chuyện muốn nói trước! Dương Tiễn, trước khi ngươi quyết định có giúp Thập điện hạ hay không thì phiền ngươi mang vị Phật gì đó kia đi giùm cái!" Thính Tâm bỗng nhớ tới nhiệm vụ lần này của mình, chặn ngang, "Ngươi không biết Tứ hải long tộc bị hắn chỉnh thảm đến mức nào đâu!"
"Là ai vậy? Không phải là hòa thượng à...!Ơ! Đó là ai thế? Dương Tiễn, nhà các ngươi hôm nay náo nhiệt ghê!" Tôn Hầu Tử cảm khái..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...