Tác giả: Lưu Ly Tâm Khiết
"Bệ hạ, nương nương giá lâm!" Thiên Nô hô lớn.
Đám người Ngọc Đế và Vương Mẫu thanh thế hiện thân, đứng rất xa, chờ Dương Tiễn phản ứng.
Đương nhiên chờ Dương Tiễn tiếp giá là không có hy vọng gì rồi, nhưng dù sao cũng phải tỏ vẻ chút đi chứ? Thế mà một thần một rồng một chó dường như bị kết giới cách ly.
Dương Tiễn tiếp tục phẩm trà, ý cười nhàn nhạt nhìn Thốn Tâm đang nấu trà.
Dưới chân là một con chó đen mượt đang ngủ ngon lành.
Tất cả đều đang nói cho Ngọc Đế một sự thật sắt đá: Người ta căn bản không để Ngọc Đế và Vương Mẫu gì đó vào mắt!
"Khụ!" Ngọc Đế vờ ho một tiếng, ai biểu mình đang có việc cần cầu người ta, "Nhị Lang Chân Quân thật có nhã hứng."
"À, thì ra là Ngọc Đế......!Bệ hạ à." Dương Tiễn một bộ vừa phát hiện, nhưng vẫn không có ý đứng dậy.
Thốn Tâm thầm trợn trắng mắt, [Chàng giả vờ giỏi lắm!] Nhưng trên mặt lại cực kỳ phối hợp giả bộ tươi cười, "Bệ hạ, nương nương vạn phúc."
"A! Thốn Tâm cũng ở đây à! Tới bên bổn cung, bổn cung nhiều năm không gặp ngươi, thật là có chút nhớ!" Vương Mẫu một bộ thân thiết, mắt thấy sắc mặt Dương Tiễn không tốt, nghĩ thầm có thể xuống tay từ Thốn Tâm.
"Thốn Tâm đang pha trà cho Dương Tiễn, không tiện rời đi.
Nếu nương nương muốn ôn chuyện với Thốn Tâm thì nói ở đây luôn đi." Không đợi Thốn Tâm tiếp lời, Dương Tiễn đã đáp trước.
Đùa à, Vương Mẫu ngươi có ý gì, Dương Tiễn ta còn không biết sao?
"Nhị Lang Chân Quân không cần khách khí.
Chúng ta vốn là người một nhà mà." Ngọc Đế thấy Dương Tiễn không có ý mời mình, cho lui mọi người, tự tìm một bậc thang cho mình.
"Người một nhà?" Dương Tiễn thấy buồn cười, lão dám xưng người một nhà với hắn, lạnh lùng nhìn Ngọc Đế và Vương Mẫu đã ngồi xuống bàn, "Làm sao dám chứ.
Dương Tiễn chính là trọng phạm Thiên Đình."
"Haha, haha.
Nhị Lang Chân Quân thật là...!Trẫm lập tức hạ chỉ đặc xá ngươi!" Ngọc Đế khoa trương vung tay áo.
"Hừ! Bệ hạ thật hào phóng, nhưng Dương Tiễn lại tự cảm thấy không thể cho qua." Dương Tiễn đập mạnh chén trà xuống, làm Ngọc Đế Vương Mẫu giật mình run lên.
Dương Tiễn này sẽ không đột nhiên làm khó dễ chứ?!
"Dương Tiễn, chuyện này chúng ta tạm để qua một bên đi.
Giờ ta đến là có chuyện khác quan trọng hơn muốn nói.
Cộng Công và Côn Luân Thập Nhị Kim Tiên đại náo Thiên Đình, hẳn là ngươi đã biết rồi đúng không?!"
"Có liên quan gì đến Dương Tiễn?" Mắt Dương Tiễn nhếch lên, lạnh lùng nói.
"Này...! Bảo vệ tam giới là trách nhiệm của mỗi sinh linh.
Nhị Lang Chân Quân hẳn sẽ không bỏ mặc chứ?" Ngọc Đế híp mắt, cẩn thận đáp lời, "Huống chi Côn Luân Thập Nhị Kim Tiên là trưởng bối trong sư môn của Nhị Lang Chân Quân, nếu bị thương chỉ sợ không tốt đâu."
"Nhưng Cộng Công này có vẻ chỉ hứng thú với Thiên Đình thôi thì phải?" Một nụ cười lạnh bò lên khóe môi, "Còn bên sư phụ, trong tam giới, Dương Tiễn tin là không có ai có thể tổn thương họ!"
"Bệ hạ, nương nương!" Thường Nga đột nhiên hiện thân, áo trắng bay bay.
"Thường Nga, sao lại đột nhiên tới?" Mắt đẹp của Vương Mẫu xoay chuyển, khóe môi mang ý cười, Thường Nga, ngươi đừng làm ta thất vọng!
"Thường Nga lần này đến là mời Nhị Lang Chân Quân đến hàng phục Cộng Công." Thường Nga nhìn Dương Tiễn, nghiêm mặt nói, "Chân Quân, quá khứ có lẽ có rất nhiều hiểu lầm, nhưng Thường Nga cho rằng, giờ Chân Quân hẳn nên buông bỏ quá khứ, cứu vớt chúng sinh tam giới càng quan trọng hơn!"
"Dương Tiễn tự có chừng mực, không phiền Tiên Tử nhọc lòng." Giọng Dương Tiễn lạnh băng, có hơi bực.
Vất vả lắm mới ép được Ngọc Đế Vương Mẫu tới đây, Thường Nga này xen vào, lại cho Ngọc Đế Vương Mẫu cơ hội thở ra.
Thốn Tâm cả kinh, Dương Tiễn vậy mà lại nói chuyện với Thường Nga như thế? Nhìn trộm Thường Nga, thấy nàng ta ngơ ngác đứng đó.
Có hơi không đành lòng, muốn tiến lên an ủi, chỉ là vừa định đứng dậy, lại cảm thấy bàn tay ấm áp, là Dương Tiễn cầm tay Thốn Tâm.
Dương Tiễn cho Thốn Tâm một ánh mắt ý bảo nàng đừng hành động thiếu suy nghĩ, Thốn Tâm hiểu ý, cúi đầu từ tốn nấu trà.
"Ấy, Chân Quân đừng tức giận.
Thường Nga cũng là suy nghĩ cho chúng sinh tam giới." Ngọc Đế vừa mới hồi thần, việc lạ năm nay nhiều thật đó nha, Dương Tiễn không nghe Thường Nga?
Nghe Dương Tiễn nói, Thường Nga ngẩn ra, chưa bao giờ ngờ sẽ có một ngày như vậy.
Nhìn Dương Tiễn nắm chặt tay Thốn Tâm dưới bàn trà, trong lòng đau khổ, cố nén nước mắt nhìn Dương Tiễn, [Chẳng lẽ ta đã tổn thương ngươi sâu như vậy? Hay là tất cả chỉ là một phần trong kế hoạch ngàn năm kia của ngươi, vì bảo vệ thê tử của ngươi? Vậy Thường Nga tính là gì?]
"Thường Nga, đừng để ý quá, hẳn Chân Quân cũng không có ác ý." Vương Mẫu hơi trầm ngâm, "Quảng Hàn Cung bị hủy, ngươi vẫn nên về xem trước đi."
"Vâng.
Bệ hạ, nương nương, tiểu tiên cáo lui." Thường Nga cố lên tinh thần, cúi đầu một cái rồi xoay người rời đi, thanh lệ rơi xuống, nếu tất cả là ngươi cố ý, vậy Thường Nga sẽ coi nó là một giấc mộng.
[Quảng Hàn Cung bị hủy? Bên sư phụ nháo quá rồi?!] Dương Tiễn nghĩ đến nhóm sư phụ, sư thúc bá chỉ sợ thiên hạ không loạn kia thì lại đau đầu, xem ra không thể lãng phí thêm thời gian, nếu không đừng nói là Thiên Đình bị đập, chỉ sợ tam giới có bị hủy, Dương Tiễn cũng không thấy kỳ quái.
Trong lòng ngàn trăn vạn chuyển, mặt ngoài lại vẫn gợn sóng bất kinh, nhàn nhạt phẩm trà, "Lúc ta cần trợ giúp, không ai giúp ta, mà lúc người khác cần trợ giúp, ta lại đi giúp."
Ngọc Đế Vương Mẫu liên tục gật đầu, âm thầm kinh ngạc, [Dương Tiễn này đổi tính à?]
Dương Tiễn cười tà mị, "Trừ khi có kỳ tích xảy ra."
"A?"
Thốn Tâm lại cúi đầu, nàng đã sớm đoán được Dương Tiễn sẽ không nói gì hay mà, nhưng mà nhìn biểu tình kinh ngạc của Ngọc Đế và Vương Mẫu, nàng lại thấy buồn cười quá!
Dương Tiễn nhìn Thốn Tâm một cái, nhéo nhéo tay mềm của nàng, mặt không đổi sắc nói với Ngọc Đế, "Nhưng mà, có lẽ bệ hạ có thể tạo ra kỳ tích."
"Hả?" Ngọc Đế ngạc nhiên, Dương Tiễn này lại muốn làm gì?
Vương Mẫu dùng sức gõ Ngọc Đế, Ngọc Đế mau chóng hồi thần, "Ngươi muốn cái gì?"
Dương Tiễn nhìn Ngọc Đế thật sâu, "Một lời hứa và một thánh chỉ."
"Ta hiểu." Ngọc Đế hiểu ý gật đầu, "Ta sẽ làm ngươi vừa lòng."
"Cái gì?" Vương Mẫu nhìn hai người đang đánh đố, chẳng hiểu mô tê gì.
Dương Tiễn lại chẳng để ý, đứng dậy, "Hao Thiên Khuyển!"
"Vâng! Chủ nhân!" Hao Thiên Khuyển vội hóa hình người.
"Lục soát tìm Côn Luân Thập Nhị Kim Tiên và Cộng Công cho ta!"
"Vâng! Thiên địa vô cực, vạn dặm truy tung!" Hao Thiên Khuyển ngửi khắp nơi một lúc, "Cộng Công ở Dao Trì! Các Chân Nhân phân tán rải rác, đông tây nam bắc đều có!"
"Bệ hạ nương nương ngồi nghỉ lát.
Dương Tiễn sẽ về ngay." Dương Tiễn khẽ gật đầu với Ngọc Đế và Vương Mẫu.
"Thốn Tâm, đi thôi." Dương Tiễn kéo Thốn Tâm mặt đầy ngạc nhiên vào lòng, cười nói: "Không phải nàng nói chán sao? Dẫn nàng đi chơi!"
Lóe người, chỉ còn dư âm phiêu đãng.
"Thật giống." Ngọc Đế thấy Dương Tiễn đi rồi, đột nhiên nói một câu.
"Hở?" Vương Mẫu kỳ quái nhìn qua, "Giống cái gì?"
"Khụ.
Không có gì." Ngọc Đế đứng dậy nhìn xung quanh, sau đó lại lâm vào trầm tư..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...