Bảo Kỳ Vương


Bà ta xông tới kéo Tô Nhã Linh lại, đanh mặt phẫn nộ liếc xéo Trần Bảo Kỳ: “Tôi nói này, cậu có thể giữ lại chút thể diện không hả? Đã là lúc nào rồi mà vẫn còn chém gió?”
“Cậu cho rằng cậu là ai? Đàm Minh Đạt đường đường là đại ca của Lâm Thành mà lại không dám gây sự với cậu sao?”
Vừa dứt lời, Tần Nhược Hà đã quay người nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt Tô Nhã Linh: “Nhã Linh, lần này dù thế nào thì con cũng phải nghe theo lời mẹ, nhân lúc Đàm Minh Đạt vẫn còn chưa tìm tới cửa, mau chóng ly hôn với tên này đi!”
“Chỉ cần lấy được giấy chứng nhận ly hôn, cả nhà chúng ta sẽ không còn bất cứ quan hệ gì với tên này nữa”.

“Tới lúc đó Đàm Minh Đạt cũng sẽ không ra tay với chúng ta đâu”.

Tô Nhã Linh quả quyết lắc đầu: “Mẹ, mẹ đừng nghĩ đến vấn đề này nữa, con sẽ không ly hôn với Bảo Kỳ đâu”.

Nghe thấy lời này, Tần Nhược Hà nhíu chặt lông mày: “Con bé này sao lại không hiểu chuyện như vậy cơ chứ? Con đang muốn hại chết chúng ta hay sao?”
“Mẹ, không phải con không hiểu chuyện, con chỉ biết rằng Trần Bảo Kỳ vì muốn bảo vệ cho chúng ta rời đi nên mới ra tay”.


“Nếu như không có Trần Bảo Kỳ, chúng ta có thể bình an vô sự đứng ở nơi này hay sao?”
“Chúng ta nên cảm ơn anh ấy chứ không phải tránh xa anh ấy!”
Tô Nhã Linh nói với vẻ thẳng thắn cương trực.

Tần Nhược Hà giận dữ thở dốc, lắc đầu mạnh, giơ tay chỉ vào mũi Tô Nhã Linh.

Nhìn thấy bọn họ tranh cãi tới mức đỏ mặt tía tai, trong lòng Tô Đan Đan cực kỳ vui sướng.

Cô ta cũng không quên tiến lên trước góp vui: “Thím ba bớt giận, thím không cần phải lo lắng như thế!”
“Chuyện này vốn dĩ không có quan hệ gì với thím và chú ba mà!”
“Cháu nói thế là có ý gì?”
Tần Nhược Hà không hiểu nhìn Tô Đan Đan.


“Thím ba, Tô Nhã Linh không phải con ruột của hai người, cô ta chỉ là một đứa con rơi bị bỏ rơi mà thôi!”
Tô Đan Đan vừa nói vừa nở nụ cười xấu xa nhìn về phía Tô Nhã Linh, trong ánh mắt đầy vẻ khiêu khích.

Tô Nhã Linh bị cô ta gọi là đứa con rơi, trong lòng không vui chút nào.

Có điều cô chỉ liếc nhìn Tô Đan Đan rồi kiên định lên tiếng: “Đan Đan, chị không cần phải ở đây khiêu khích để ly gián, mẹ em không phải loại người như chị nghĩ đâu”.

Tô Nhã Linh vừa nói dứt lời, tiếng bước chân gấp rút bất chợt vang lên bên ngoài hành lang.

Ánh mắt của tất cả mọi người đều vô thức nhìn ra phía cửa, rất tò mò muốn biết là ai tới.

Một giây sau, một người đàn ông mặc đồ đại cán màu đen sải bước tiến vào.

Hắn chính là đại ca của Lâm Thành – Đàm Minh Đạt.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui