Bảo Kỳ Vương
Anh nhìn Tô Nhã Linh, trên mặt nở nụ cười dịu dàng ấm áp.
Nhìn thấy Trần Bảo Kỳ, Tô Nhã Linh bật cười, cười mãi cười mãi, nước mắt cứ thế tuôn rơi.
Trần Bảo Kỳ đi tới trước mặt cô, giơ tay khẽ lau nước mắt nóng hổi.
“Đừng khóc, anh không sao!”
Trần Bảo Kỳ vừa vui vẻ vừa đau lòng, Tô Nhã Linh vẫn giống như khi trước, đơn thuần và lương thiện.
Trong xã hội ngày nay, tính cách như vậy rất dễ bị người ta ức hiếp.
Trần Bảo Kỳ tự hứa với bản thân nhất định phải bảo vệ cô thật tốt!
Tô Đan Đan nghi hoặc nhìn Trần Sơn: “Anh Trần Sơn, anh ta… không phải đã chết rồi sao?”
Đối diện với lời chất vấn này, Trần Sơn nhíu chặt mày.
“Hắc Bạch Song Sát đâu?”
Trần Sơn đi thẳng vào vấn đề.
“Chết rồi!”
Trần Bảo Kỳ lạnh lùng trả lời.
Cái gì?
Tất cả mọi người đều sững sờ, nhìn Trần Bảo Kỳ với vẻ phức tạp.
Từ trong ánh mắt bình tĩnh của Trần Bảo Kỳ, bọn họ không hề cảm thấy Trần Bảo Kỳ đang nói dối.
Suy cho cùng, anh cũng từng ngồi tù, ở bên trong nhà giam, loại người tàn độc nào cũng có.
Mấy người Tô Đan Đan vô thức lùi ra sau vài bước, giữ khoảng cách với Trần Bảo Kỳ.
Còn Trần Sơn lạnh lùng nhìn Trần Bảo Kỳ: “Tao thật sự không hiểu sao mấy kẻ từng ngồi tù như chúng mày đều bạo lực như thế! Bạo lực có thể giải quyết vấn đề sao?”
“Chưa nói đến chuyện mày giết người, pháp luật sẽ trừng trị mày, chúng ta chỉ nói tới đại ca của Hắc Bạch Song Sát thôi, anh ta sẽ bỏ qua cho mày sao?”
Nghe thấy lời này, Tần Nhược Hà tỏ ra kinh hoảng: “Hỏng rồi, hỏng rồi, đại ca của Hắc Bạch Song Sát là Đàm Minh Đạt đấy!”
“Nghe nói Đàm Minh Đạt là một kẻ thích làm liều, nếu như cậu ta biết được Hắc Bạch Song Sát đã chết thì nhất định sẽ tới báo thù!”
Khoé miệng Trần Sơn nhếch lên, tán đồng gật đầu: “Đàm Minh Đạt không chỉ tới báo thù mà có thể sẽ còn thậm tệ hơn thế”.
“Cũng có thể nói rằng cả nhà mấy người đều sẽ phải trả giá vì sự thô bạo của Trần Bảo Kỳ”.
Tô Đan Đan và Triệu Hải Yến không nhịn được đưa mắt nhìn nhau, trên mặt nở nụ cười đắc ý.
Theo bọn họ thấy, đắc tội với Đàm Minh Đạt thì chỉ còn một con đường chết.
Tô Nhã Linh cũng hơi lo sợ: “Bảo Kỳ, chúng ta nên làm thế nào đây?”
Trần Bảo Kỳ cười nhạt, khẽ lắc đầu: “Không cần phải lo lắng, không khoa trương đến mức như bọn họ nói đâu, Đàm Minh Đạt không dám đến gây sự với chúng ta”.
Trần Bảo Kỳ vừa nói dứt lời, Tần Nhược Hà đã hoàn toàn mất bình tĩnh.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...