Bảo Kỳ Vương


Tần Nhược Hà tức giận nhìn Trần Bảo Kỳ: “Làm thế nào đây? Cậu nói tôi nghe xem tiếp theo phải làm gì?”
Trần Bảo Kỳ vẫn chưa lên tiếng, Tô Nhã Linh đã nói: “Mẹ, vẫn chưa biết tình hình thế nào mà, chúng ta cứ vào xem thử rồi tính tiếp!”
Dứt lời, Tô Nhã Linh sóng vai đi vào trong với Trần Bảo Kỳ.

Sau khi vào nhà nhìn thấy tình hình bên trong, Tô Nhã Linh nhíu mày, vẻ mặt khá phức tạp.

Mọi thứ trong nhà đều ngổn ngang, lộn xộn.

Chắc chắn không phải là trộm mà có người cố ý làm vậy.

Trong phòng khách có hai thanh niên đang ngồi trên ghế sô pha, vừa nhìn đã biết hai người này là anh em sinh đôi.

Một người mặc áo trắng, người còn lại mặc áo đen.

Bọn chúng còn đang cầm đồ lót và các loại quần tất vừa lục ra được từ trong tủ đồ của Tô Nhã Linh.


Sau khi nhìn thấy Tô Nhã Linh, mắt hai người sáng quắc như đèn pha ô tô, sau đó vội vã vẫy tay với cô.

“Lại đây chơi cùng bọn anh nào”.

Người đàn ông mặc áo đen ném một chiếc quần tất màu đen đến trước mặt cô: “Mặc cái này vào đi”.

Người còn lại càng táo tợn bật cười, vẻ mặt hưởng thụ ngửi đồ lót màu đỏ mà hắn đang cầm trong tay.

“Mau qua đây để tôi ngửi thử”.

Đối mặt với mấy lời sỉ nhục này, Tô Nhã Linh sa sầm mặt mày nói: “Các anh là ai? Các anh muốn làm gì?”
“Ồ, không ngờ cũng đanh đá phết đấy, bọn tôi là Hắc Bạch Song Sát, chắc là cô từng nghe nói đến rồi chứ?”
Hắc Bạch Song Sát!
Nghe đến cái tên này, Tô Nhã Linh và Tần Nhược Hà đều khiếp sợ.

Hầu như tất cả người Lâm Thành đều đã từng nghe đến tên này.


Chúng là tay sai đắc lực của Đàm Minh Đạt – đại ca thế giới ngầm ở Lâm Thành.

Cực kỳ độc ác, nham hiểm, không ai có thể đối địch lại được.

“Hai vị đại ca, chúng ta không thù không oán, có phải các cậu tìm nhầm người rồi không?”
Tần Nhược Hà cười gượng, lấy hết can đảm hỏi.

“Đây là nhà của Tô Nhã Linh phải không?”
Hắc Sát hỏi.

“Phải… phải!”
“Tên này là Trần Bảo Kỳ à?”
“Đúng thế!”
Hắc Sát thèm khát liếc nhìn Tô Nhã Linh rồi nhún vai nói: “Người tôi tìm là các người đấy”.

“Đại ca của tôi muốn độc chiếm các nhà máy gạch ở Lâm Thành, hy vọng các người ngoan ngoãn chuyển nhượng nhà máy gạch lại cho đại ca của chúng tôi”.

Nói đến đây, Hắc Sát đảo mắt nhìn Trần Bảo Kỳ: “Có người nhờ đại ca chúng tôi xử lý một việc, mua lại hai tay và hai chân của tên này, bọn tôi đến đây để lấy hàng”.

Nghe thế, Tô Nhã Linh vô thức đứng chặn trước mặt Trần Bảo Kỳ, kích động nói: “Tôi cảnh cáo các anh, lập tức ra khỏi đây ngay nếu không tôi báo cảnh sát đấy!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui