Bảo Kỳ Vương
Tần Nhược Hà tiến lên trước, định bảo Châu Tư Nhã và Lý Hạo đứng dậy.
Nhưng bọn họ nào dám đứng dậy!
Bọn họ không ngờ là đến cả nhà Tô Nhã Linh cũng không biết thân phận thực sự của Trần Bảo Kỳ!
"Đi đi!"
Trần Bảo Kỳ liếc nhìn bọn họ một cái rồi lạnh lùng nói.
Đối với Lý Hạo và Châu Tư Nhã, lời nói của Trần Bảo Kỳ còn hơn cả thánh chỉ.
Bọn họ gật đầu lia lịa, nhanh chóng đứng dậy rời đi.
Tần Nhược Hà nhướng mày nhìn Trần Bảo Kỳ, nói: "Sao nào? Mạo danh Bảo Kỳ Vương vui lắm à?"
Trần Bảo Kỳ còn chưa kịp giải thích, Tần Nhược Hà đã lạnh giọng nói: "Cậu đến đây làm gì? Chẳng phải tôi đã nói với cậu là không kéo được khách hàng về nhà máy thì đừng có về đây sao?"
"Con đã kiếm được khách hàng, còn ký hợp đồng xong xuôi cả rồi!"
Trần Bảo Kỳ đáp.
Hả?
Vừa nghe xong, Tần Nhược Hà cảm thấy vô cùng bất ngờ.
Trong tình hình như hiện tại mà lại có người sẵn lòng hợp tác với nhà máy gạch của nhà họ sao?
Nghe vậy, trong lòng Tô Nhã Linh rất vui.
"Mẹ à, con đã nói rồi mà, Bảo Kỳ không phải kiểu người như mẹ nghĩ đâu!"
Nói xong, Tô Nhã Linh vẫy tay với Trần Bảo Kỳ, ý bảo anh vào nhà đi.
Tần Nhược Hà lại không thèm ngó ngàng đến Tô Nhã Linh, đi đến trước mặt Trần Bảo Kỳ, giật lấy hợp đồng rồi xem.
Đọc xong bản hợp đồng, Tần Nhược Hà vẫn đứng chặn trước mặt Trần Bảo Kỳ rồi cười khẩy.
"Vị khách này là cậu kéo về sao?"
Tần Nhược Hà lạnh lùng hỏi.
"Mẹ, sao mẹ lại hỏi vậy? Bảo Kỳ đã mang cả hợp đồng đến thì còn ai kéo khách về ngoài anh ấy nữa chứ?"
Tô Nhã Linh vốn đang im lặng bỗng lên tiếng nói đỡ cho Trần Bảo Kỳ.
Tần Nhược Hà lấy hợp đồng đưa cho Tô Nhã Linh, nói: "Con phải xem khách hàng của nhà ta là ai trước đã!"
"Tập đoàn Bảo Kỳ! Chủ tập đoàn chính là Bảo Kỳ Vương!"
Nói xong, Tần Nhược Hà nhìn thẳng vào Tô Nhã Linh, nói: "Con thấy chuyện này có liên quan đến Trần Bảo Kỳ không?"
"Nếu không phải vì nể mặt con thì con nghĩ Bảo Kỳ Vương có hợp tác với nhà máy gạch của nhà mình không?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...