Bảo Kỳ Vương


“Bảo Kỳ Vương, đây là món quà mà đích thân quốc vương nước Ninh gửi tặng, là quyền sở hữu mười tám mỏ khai thác vàng trong nước Ninh”.

"Đây là món quà của quốc Vương nước Mã cử đặc sứ đưa tới, là thỏa thuận chuyển nhượng quyền kinh doanh trên cảng ở eo biển nước Mã”.

“...”
Trong phòng chờ sân bay quân dụng biên giới phía Tây, Hắc Vũ mặc quân phục, đeo quân hàm cấp Thượng tướng, cung kính đứng sau lưng Bảo Kỳ Vương, báo cáo những món quà hậu hĩnh được gửi tới từ khắp các nước trên thế giới cho Bảo Kỳ Vương.

"Nhận hết đi, thay tôi gửi lời cảm ơn bọn họ”.

Trần Bảo Kỳ đứng trước mặt Hắc Vũ, chậm rãi xoay người, bình tĩnh lên tiếng.

"Bảo Kỳ Vương, anh muốn trở về thật sao?"
Hắc Vũ mạnh dạn hỏi.

"Đương nhiên, bạn gái tôi đã đợi tôi bảy năm, chịu đựng bao nhiêu khổ cực, nhận lấy bao nhiêu ấm ức, bây giờ cô ấy còn một mình lo liệu lễ đính hôn để chờ tôi quay về, tôi nợ cô ấy quá nhiều rồi”.

Lúc Trần Bảo Kỳ nói ra câu này, trên gương mặt thoáng qua nét dịu dàng.

Đúng lúc này, một chiếc máy bay chuyên dụng hạ cánh an toàn trên sân bay.

Hắc Vũ đứng nghiêm ngay ngắn, cung kính cúi chào: “Cung tiễn Bảo Kỳ Vương”.

Trần Bảo Kỳ gật đầu, rồi bước lên máy bay, máy bay chiến đấu bay thẳng đến Lâm Thành.

Trên máy bay, Trần Bảo Kỳ dịu dàng nhìn con heo đất trong tay, anh nhớ về mùa đông lạnh giá nhiều năm trước, năm đó anh còn nhỏ đã bị nhà họ Trần ở Yên Kinh đuổi ra khỏi nhà, trong lúc đói bụng và rét cóng, có một cô bé mặc chiếc váy công chúa đã tặng cho anh con heo đất được nhét đầy tiền lẻ.

Cũng nhờ số tiền lẻ này đã giúp Trần Bảo Kỳ vượt qua khó khăn.


Lúc đó, anh không biết cô bé tốt bụng đó tên là gì, anh chỉ nhớ rằng cô bé đeo một sợi dây chuyền bằng ngọc trai, trên sợi dây chuyền còn khắc một số hình vẽ hoa văn phức tạp.

Sau đó, Trần Bảo Kỳ đã tìm thấy cô gái tốt bụng đeo sợi dây chuyền ngọc trai, cô ta chính là Tô Đan Đan.

Sau một thời gian Trần Bảo Kỳ chủ động theo đuổi, bọn họ đã trở thành người yêu, anh hết lòng yêu thương Tô Đan Đan.

Tiếp đó, em trai của Tô Đan Đan là Tô Nhân Lượng lái xe tông chết người trong lúc say rượu rồi bỏ trốn.

Khi đó lại đang là lúc Tô Nhân Lượng tham gia kỳ thi tuyển sinh tiến sĩ quan trọng, Tô Đan Đan hy vọng Trần Bảo Kỳ sẽ giúp đỡ nhận tội thay, hơn nữa cô ta còn hứa với Trần Bảo Kỳ rằng chỉ cần anh được ra tù, hai bọn họ sẽ kết hôn và mãi mãi ở bên nhau.

Trần Bảo Kỳ không hề nghĩ nhiều mà đồng ý luôn.

Đối với anh mà nói, anh làm vậy là để báo đáp ơn cứu mạng của Tô Đan Đan.

Trần Bảo Kỳ bị kết án bảy năm tù vì tội danh này, sau khi vào tù, anh được chọn vào quân đội và được bí mật đưa đến tiền tuyến phía Tây.

Suốt bảy năm nay, anh đã dũng cảm chiến đấu, không hề sợ hãi, đánh lui vô số kẻ thù, giữ gìn bình yên cho vùng biên giới phía Tây.

Với chiến công hiển hách của mình, anh đã phá lệ và được phong làm chỉ huy, đứng đầu trong quân đội!
Bảy năm sau, Trần Bảo Kỳ nhận được cuộc gọi từ Tô Đan Đan, nói muốn đính hôn với anh.

Lần này quay trở lại, anh muốn nói với tất cả mọi người trong nhà họ Tô, việc Tô Đan Đan chờ anh suốt bảy năm có ý nghĩa đến mức nào.

Đến Lâm Thành, anh ngay lập tức đi thẳng đến căn nhà cũ của nhà họ Tô.

Lúc anh bước đến cửa căn nhà cũ với món quà được lựa chọn cẩn thận, vừa liếc mắt đã nhìn thấy Tô Đan Đan đang mặc một chiếc sườn xám.

Đã bảy năm không gặp, cô ta vẫn rất đoan trang và xinh đẹp.


Nhưng lúc này, có vẻ như cô ta đang rất tức giận, chỉ tay vào một cô gái, hậm hực nói: "Cô cố ý phải không? Cô cố tình hất chiếc bánh xuống đất để lễ đính hôn của tôi không có bánh đúng không?"
“Nhà tôi không thiết tha gì thứ con hoang, suốt ngày ghen ăn tức ở với tôi như cô đâu”.

"Chị Đan Đan, em không cố ý, chị nghe em giải thích...”
Bốp!
Tô Đan Đan tát mạnh một bạt tai vào mặt cô gái: “Chẳng cần giải thích gì nữa cả! Cút ngay đi cho khuất mắt tôi!"
Cô gái không hề phòng bị nên bị đánh tới mức loạng choạng vài bước, suýt nữa ngã xuống đất.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Trần Bảo Kỳ không khỏi nhíu mày.

Trần Bảo Kỳ biết cô gái bị Tô Đan Đan đánh tên là Tô Nhã Linh, là con gái nuôi của ông ba nhà họ Tô.

Đôi mắt cô ấy trong veo, vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành.

Trần Bảo Kỳ không thể khoanh tay đứng nhìn tiếp được nữa nên vội bước đến trước mặt Tô Đan Đan.

"Đan Đan, em bớt giận, anh biết em đã chuẩn bị cho lễ đính hôn của chúng ta từ rất lâu, cho dù Nhã Linh làm sai thì cũng không đến mức đánh cô ấy như vậy chứ!”
Trần Bảo Kỳ vừa nói vừa vươn tay ôm lấy bả vai Tô Đan Đan một cách rất tự nhiên.

Bốp!
Tô Đan Đan hất tay Trần Bảo Kỳ, rồi giáng một bạt tai vào mặt anh.

"Đồ khốn, anh làm gì vậy hả?"
Tô Đan Đan giận dữ hỏi với vẻ mặt đầy hoảng sợ.

Trần Bảo Kỳ sửng sốt trước phản ứng thái quá của Tô Đan Đan.


"Trần Bảo Kỳ? Giữ khoảng cách chút đi, đừng tùy ý động vào con gái tao, con gái của tao không phải là người mà mày có thể đụng vào đâu!"
Trần Bảo Kỳ còn chưa kịp lên tiếng thì mẹ của Tô Đan Đan là Triệu Hải Yến đã đanh đá mắng nhiếc.

“Cô à, hôm nay Đan Đan sẽ đính hôn với cháu, ngày vui như vậy đừng tức giận ạ!”, Trần Bảo Kỳ kiên nhẫn giải thích.

"Anh đính hôn với chị gái tôi sao? Đồ rác rưởi đã từng ngồi tù như anh vẫn còn mặt mũi nói vậy hả? Chị gái tôi sao có thể thích một tên tội phạm có tiền án như anh chứ?"
"Chồng của chị tôi là cậu hai nhà họ Hà! Hôm nay gọi anh đến là để anh biết rõ sự thật và đừng quấy rầy chị tôi nữa, anh không xứng!"
Em trai của Tô Đan Đan là Tô Nhân Lượng chua ngoa nói.

Đối mặt với sự ghét bỏ đầy nhục nhã, Trần Bảo Kỳ khẽ cau mày.

"Tại sao tôi ngồi tù, chẳng lẽ trong lòng mấy người không hiểu rõ sao?”
"Tất nhiên rất rõ, là anh lái xe tông chết người trong lúc say rượu, hơn nữa còn bỏ trốn”.

Em trai của Tô Đan Đan là Tô Nhân Lượng thẳng thừng nói, trên khuôn mặt hắn không có bất kỳ cảm giác tội lỗi hay áy náy nào.

"Anh nên cảm ơn chị gái tôi đàng hoàng, nếu không phải chị tôi khuyên anh đi đầu thú thì chắc chắn anh không chỉ ngồi tù bảy năm thôi đâu”.

Hắn vừa dứt lời, tất cả mọi người có mặt ở đó bỗng xôn xao, bọn họ đều nhìn Trần Bảo Kỳ với ánh mắt ghê tởm và khinh bỉ.

"Hóa ra là một kẻ cặn bã!"
"Loại người cặn bã như vậy thật quá xui xẻo, cút đi!”
Bỗng chốc trở thành tâm điểm của mọi người, Trần Bảo Kỳ không thể không liếc nhìn Tô Nhân Lượng và Triệu Hải Yến đang cười trên sự đau khổ của anh.

Anh không ngờ được rằng, cảnh tượng khi trở về sau bảy năm chờ đợi lại như vậy.

Đúng lúc này, một người đàn ông mặc vest, đi giày da ngạo nghễ bước tới trước mặt Tô Đan Đan, quỳ một gối, lấy từ trong túi ra một chiếc hộp tinh xảo, trong đó có một sợi dây chuyền: “Em yêu bớt giận, đây là món quà anh tặng em, em xem có thích không?"
Nhìn thấy sợi dây chuyền vàng sáng lấp lánh, Tô Đan Đan hết sức phấn khích, gật đầu lia lịa: “Em thích, em thích, đẹp quá! Cảm ơn anh yêu nhé”.

Tô Đan Đan nói xong, còn chủ động hôn Hà Siêu Quần.

Nhìn thấy hành động của Tô Đan Đan, Trần Bảo Kỳ không dám tin đó là sự thật.


"Người đính hôn với em không phải là anh sao? Bảy năm trước, em đã từng nói đợi sau khi anh trở về, hai chúng ta sẽ ở bên nhau mãi mãi mà”.

Nghe thấy vậy, Tô Đan Đan đang mải mê ngắm nghía sợi dây chuyền vàng bỗng trừng mắt liếc xéo Trần Bảo Kỳ, trên khuôn mặt đầy sự ghét bỏ.

"Trần Bảo Kỳ, anh ngồi tù đến mức bị ngu luôn rồi hả? Ai nói với anh rằng tôi sẽ đính hôn với anh? Bảy năm trước tôi nói vu vơ vài câu mà anh cũng tin là thật à?”
"Tôi ở bên cạnh người có hai bàn tay trắng như anh làm gì chứ? Để hít khí trời mà sống hả à?”
Tô Đan Đan thân mật nắm lấy cánh tay Hà Siêu Quần: “Đây là chồng tôi, cậu hai nhà họ Hà! Từ nay về sau anh đừng bám theo tôi nữa, đừng làm ảnh hưởng đến cuộc sống của chúng tôi”.

Nghe những lời cay nghiệt chua chát này, Trần Bảo Kỳ không dám tin, sao một cô gái hiền lành lương thiện trước kia lại có thể biến thành một người thực dụng và ham mê vật chất đến như vậy!
"Đan Đan, anh đã mong nhớ em suốt bảy năm, ngay cả nằm mơ cũng muốn để em trở thành cô gái hạnh phúc nhất trên thế giới này, vậy mà em lại đối xử với anh như thế sao?"
Nghe Trần Bảo Kỳ nói vậy, Tô Đan Đan cười khẩy, khinh khỉnh nói: “Anh ngồi tù bảy năm thì lấy cái gì để cho tôi hạnh phúc? Anh có tiền hay có quyền thế?"
Lúc Tô Đan Đan thẳng thừng lên tiếng, Hà Siêu Quần khẽ xua tay, tỏ vẻ đã nhìn thấu mọi chuyện.

"Đan Đan, thằng ranh này mặt dày quấn lấy em như vậy chẳng qua là vì không có tiền!”
"Hay là thế này đi, bảo hắn đến công ty chúng ta dọn nhà vệ sinh, lương tháng hai nghìn tệ!"
Nghe thấy vậy, Tô Đan Đan nhìn Trần Bảo Kỳ bằng ánh mắt xem thường, lắc đầu nói: "Chồng à, anh ta không đủ tư cách đến công ty chúng ta dọn nhà vệ sinh, anh ta cũng không có năng lực, hơn nữa lương tháng hai nghìn tệ là quá nhiều đấy!”
"Một tên phạm nhân từng có tiền án, có cơm để ăn, không bị đói đã là tốt lắm rồi”.

"Chị Đan Đan, chị lấy oán trả ơn như vậy hơi quá đáng rồi đó!”
Lúc này, Tô Nhã Linh đang ôm má, thấy hơi tức giận nên nói giúp cho Trần Bảo Kỳ.

"Cô nói tôi lấy oán trả ơn sao?”
Tô Đan Đan nổi giận đùng đùng, nhìn chằm chằm vào Tô Nhã Linh: “Loại con hoang như cô thì có ích lợi gì, chỉ có cái thói ăn nói thì không ai bằng!”
"Chuyện giữa tôi và anh ta thì liên quan gì đến cô?"
Ngay sau đó, cô ta tháo sợi dây chuyền ngọc trai trên cổ ra rồi ném cho Tô Nhã Linh một cách chán ghét: “Lúc trước cô tặng cho tôi sợi dây chuyền này, đã từng nói nó là của tổ tiên nhà cô truyền lại phải không? Loại dây chuyền cũ nát này không xứng với tôi, trả lại cho cô này”.

"Tôi đường đường là vợ của cậu hai nhà họ Hà, không có thứ bạn bè rác rưởi như cô, chúng ta cắt đứt quan hệ”.

Nghe đến đây, khuôn mặt Trần Bảo Kỳ bỗng biến sắc, anh nhìn Tô Nhã Linh đầy ngờ vực, hỏi: “Sợi dây chuyền ngọc trai này là của em sao?"
“Đúng thế, sao vậy?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui