Tuy rằng Kinh Hàn Chương chưa từng thị tẩm bất kỳ nữ nhân nào, nhưng vẫn có hiểu biết nhất định với một số chuyện.
Hơn nữa những năm này hắn luôn ở Kinh đô hoành hành ngang ngược, biết được không ít ô ngôn uế ngữ*.
*ô ngôn uế ngữ: Từ ngữ ô uế.
Trước đây hắn cảm thấy kiến thức bản thân vô cùng phong phú, so với nai con dốt đặc cán mai này tốt hơn nhiều, nhưng không ngờ đến, Yến Hành Dục chỉ cần tùy tiện nói một câu thì còn lợi hại hơn những lời lang hổ mấy năm nay hắn nghe được.
Kinh Hàn Chương cương cứng nửa ngày, có chút hoài nghi có phải y lại lừa mình không.
Hắn cẩn thận ngẫm nghĩ, Yến Hành Dục năm sau liền mười bảy, y hồi kinh lâu như vậy chẳng lẽ không biết những lời này có ý nghĩa khác hả?
Rốt cuộc là do Yến Hành Dục cố ý, hay là thật sự cái gì cũng không hiểu?
Kinh Hàn Chương sắp không xong rồi, hắn mạnh mẽ rút bàn tay đang nắm chặt eo mình của y xuống, giống như một tiểu cô nương vừa mới bị khinh bạc, mặt mũi đỏ bừng lùi về sau mấy bước.
Yến Hành Dục không thể cọ "Đế khí", hơi chần chờ một chút hỏi: "Điện hạ, làm sao vậy?"
Kinh Hàn Chương không còn bừa bãi giống ngày thường nữa, hắn trực tiếp ngã lưng xuống ghế dựa, xoa giữa lông mày, miệng lẩm bẩm nói: "Để điện hạ ngươi bình tĩnh một lúc."
Yến Hành Dục rất ngoan liền chờ Kinh Hàn Chương bình tĩnh.
Đợi đến khi hắn bình tĩnh lại, y đã ngồi bên chân, tư thế nghiêm chỉnh ngồi ôm đầu gối ngẩng mặt nhìn Kinh Hàn Chương.
Đối diện với tầm mắt của Yến Hành Dục, mặt hắn không chút biểu tình nói: "Ngươi đang làm gì?"
"Cọ chút Đế khí." Yến Hành Dục ngoan ngoãn trả lời.
Kinh Hàn Chương: "..."
Kinh Hàn Chương tự đào hố cho mình, lại không thể thu hồi lời nói nên hối hận vô cùng.
Yến Hành Dục ngồi trên mặt đất, hắn nhìn thân thể đơn bạc của y, sợ Yến Hành Dục bị cảm lạnh, vươn tay muốn kéo y đứng dậy: "Đứng dậy, mặt đất lạnh lẽo, ngồi bên cạnh.."
Ngồi bên cạnh ta..
Hắn còn chưa dứt lời, Yến Hành Dục đã nương theo lòng bàn tay ấm áp mượn lực đứng lên, kế tiếp..
Không chút do dự ngồi trên đùi Kinh Hàn Chương, thân thể tựa vào lồng ngực hắn.
Kinh Hàn Chương: "..."
Kinh Hàn Chương giống như muốn hét lên: "Yến Hành Dục --"
Y thấy bộ dáng hắn phản ứng lớn như vậy, vội vàng đứng lên: "Ta đè nặng Điện hạ sao?"
Kinh Hàn Chương: "..."
Kinh Hàn Chương đã hoàn toàn chịu thua, hữu khí vô lực chỉ vào vị trí kế bên: "Ngươi ngồi ở nơi này, ta cho ngươi nắm tay, cọ chút Đế khí."
Yến Hành Dục "À" một tiếng rồi ngồi trên ghế, đặt tay lên bàn, đôi mắt trông mong nhìn hắn, ý bảo "Tay".
Kinh Hàn Chương đành phải đưa tay cho y, để Yến Hành Dục dùng hai tay nắm lấy.
Y thật sự nghiêm túc cọ Đế khí trên người hắn, tay Yến Hành Dục nhỏ hơn tay hắn.
Năm ngón tay tinh tế thon dài, một ngón tay cầm ngón cái hắn, một tay khác nắm ngón út và ngón áp út, vuốt ve tới lui.
Kinh Hàn Chương vừa bị y ngồi trên đùi làm cho sợ hãi, bàn tay bị sờ soạng cũng không khó chấp nhận quá.
Hắn bình tĩnh nhìn Yến Hành Dục đang sờ tay mình, cảm thấy dù bây giờ trời có sấm chớp, hắn cũng sẽ không bất ngờ.
Trong nháy mắt tiếp theo, dường như y tìm được vị trí thoải mái, hai bàn tay chọc vào tay Kinh Hàn Chương.
Thân thể nhướng lên ngồi xích lên trước bàn, sau đó dưới ánh mắt trợn to của hắn, khuôn mặt từng chút hạ xuống dán vào lòng bàn tay Kinh Hàn Chương - giống như một con mèo nhỏ tìm được vị trí thoải mái, thích ý nằm xuống.
Kinh Hàn Chương: "..."
Kinh Hàn Chương cảm thấy giống như bị thiên lôi đánh trúng, một cảm giác tê dại lan rộng toàn thân, khiến hắn không thể cử động.
Sườn mặt Yến Hành Dục dán vào lòng bàn tay Kinh Hàn Chương, hàm hồ nói: "Tay Điện hạ nóng quá."
Hắn gian nan ổn định cơ thể, không để bộc lộ gì bất thường, mặt hắn vô biểu cảm: "Nóng, nóng thì ngươi có thể trực tiếp để mặt vào lòng bàn tay ta sao?"
Yến Hành Dục cọ thêm một chút, vẫn duy trì tư thế cũ nhìn Kinh Hàn Chương, nghi hoặc nói: "Như vậy thì có thể cọ Đế khí."
Kinh Hàn Chương: "..."
Cọ cọ cọ, cọ cái quỷ!
Kinh Hàn Chương hoàn toàn không nhịn được nữa, giãy giụa thu tay về, vẻ mặt trấn định nói: "Chúng ta nói chính sự."
Yến Hành Dục không có tay để cọ, nên có chút thất vọng: "Được."
Kinh Hàn Chương ra vẻ trấn định, thật sự bắt đầu nói chính sự.
"Phụ hoàng dốc sức cai trị nhiều năm, thân thể nay không bằng xưa.
Nếu không ngoài ý muốn, vài năm nữa sẽ lập trữ quân."
Yến Hành Dục "À" một tiếng, nghi hoặc hỏi: "Là Nhị hoàng tử hả?"
Kinh Hàn Chương gật đầu.
Lông mày Yến Hành Dục khẽ nhăn, nói: "Điện hạ, lời nói của ta từ trước đến giờ vẫn không đổi, nếu Thụy Vương có tâm, ta sẽ.."
"Đừng nói cái này." Lần này Kinh Hàn Chương không giống lần trước cắt lời y, ngược lại giọng nói vô cùng ôn hòa.
Yến Hành Dục không rõ nguyên do.
Kinh Hàn Chương thở dài một hơi: "Ngươi luôn cùng ta lẫn lộn một chỗ, e là Nhị hoàng tử đã coi ngươi là người của ta và đại ca.
Nếu Nhị hoàng tử đăng cơ, toàn bộ tướng phủ tính luôn cả ngươi, chỉ sợ ngày tháng trải qua sẽ không tốt lắm."
Yến Hành Dục lắc đầu: "Ta không thèm để ý mấy cái này, dù sao cũng không nhất định có thể sống được đến lúc hắn ta đăng cơ."
Kinh Hàn Chương: "..."
Kinh Hàn Chương trừng mắt nhìn y một cái, duỗi tay gõ lên bàn: "Nói bậy bạ gì thế?"
Yến Hành Dục lập tức ngừng nói, giơ tay che miệng, không dám nói lung tung.
Hắn nhìn khuôn mặt nhỏ hơi trắng bệch của y, giống như vừa nghĩ tới chuyện gì, nhíu mày hỏi: "Đã ăn sáng chưa?"
Yến Hành Dục lắc đầu, thuốc uống trước khi dùng bữa hoặc là sau khi ăn xong.
Y sốt ruột tới gặp Kinh Hàn Chương, nên chỉ uống thuốc lập tức chạy thật nhanh tiến cung.
Kinh Hàn Chương thấy quả nhiên là thế liền gọi cung nhân tới, sai người vào phòng bếp nấu xong thuốc bưng lên.
"Uống thuốc trước đã." Kinh Hàn Chương đưa y một chén canh, nói: "Ta cố ý hỏi qua Ngư Tức, thuốc này đối với ngươi có ích, cầm."
Yến Hành Dục nhếch môi cười, tiếp nhận chén thuốc đến bên miệng nhỏ.
Kinh Hàn Chương: "Đúng rồi, vừa nói đến chuyện gì thế?"
Yến Hành Dục nhắc nhở hắn: "..
Ta không thèm để ý điều này."
"Ồ." Kinh Hàn Chương nói tiếp: "Ngươi không thèm để ý chuyện này, vậy Tướng phủ thì sao? Còn có tên đệ đệ ngu ngốc kia?"
Yến Hành Dục nghiêng đầu nghi hoặc nói: "Ta và Điện hạ rất tốt, cũng không cho thấy mối quan hệ Tướng phủ với Đại điện hạ tốt, Nhị hoàng tử nếu là vì loại chuyện này dám phát tác lên người Yến thừa tướng, chỉ sợ ngôi vị Hoàng đế này hắn ngồi không vững đâu."
Kinh Hàn Chương cổ quái nhìn y: "Ngươi đúng là không sợ?"
Yến Hành Dục không sợ, y cầm đũa chọn miếng nấm Khẩu Bắc, giống như tính lén ném đi.
Kinh Hàn Chương chậm rãi phủi ống tay áo, nói: "Ăn."
Chiếc đũa trong tay Yến Hành Dục cứng đờ, không tình nguyện ăn.
Đợi đến khi Yến Hành Dục uống xong chén canh, Kinh Hàn Chương hơi lắc chân, nói tiếp chuyện vừa nãy: "Loại chuyện như ngôi vị Hoàng đế này vốn chính là dùng để đoạt, đại ca ta toàn tài đức vẹn toàn, so với Nhị hoàng tử suốt ngày ra vẻ đạo mạo kia tốt hơn nhiều."
Những lời này không khác gì nói thẳng chuyện Thụy vương chuyện muốn tranh ngôi vị Hoàng vị, trong lúc nói Yến Hành Dục lại bị hắn nhét một chén canh, đang nhăn mày cau có ăn, nghe vậy không chút để ý lên tiếng: "Ừm, Đại điện hạ tốt hơn nhiều."
Kinh Hàn Chương thấy dáng vẻ y không thèm để ý, xém chút nữa cười ra tiếng, hắn bất đắc dĩ nói: "Không hỏi ta vì sao lại nói như vậy hả?"
Yến Hành Dục đành phải hỏi: "Điện hạ vì sao muốn nói như vậy?"
Kinh Hàn Chương ánh nhìn sâu thẳm liếc nhìn y, nhẹ nhàng phun một câu: "Ta muốn giúp đại ca đoạt ngôi vị Hoàng đế."
Hắn vốn dĩ cảm thấy khi mình nói những lời này sẽ khiến Yến Hành Dục chấn động, không ngờ đến y chỉ gật đầu qua loa, khuôn mặt không có chút biến sắc nào.
Ngay cả lúc nhìn đến canh nấm Khẩu Bắc, Yến Hành Dục còn phản ứng lớn hơn nhiều.
Yến Hành Dục uống một ngụm, thuận miệng nói: "Có cần ta giúp Điện hạ không?"
Kinh Hàn Chương: "..."
Kinh Hàn Chương trừng mắt nhìn y: "Không cần ngươi giúp.
Ta muốn nói cho ngươi, ngàn vạn lần đừng cuốn vào chuyện này, chỉ cần ngoan ngoãn ăn chay niệm Phật, đã nhớ kỹ chưa?"
Yến Hành Dục có chút khó xử: "Nhưng nếu như Điện hạ xảy ra chuyện thì làm sao?"
"Xảy ra chuyện gì ngươi cũng đừng quan tâm." Kinh Hàn Chương nhíu này nói: "Hiện tại Kinh thành không phải chỉ có ta và thế lực của Nhị hoàng tử mà vẫn còn một bên âm thầm trộn lẫn.
Tuy rằng bây giờ không biết là địch hay là bạn, nhưng có thể xác định bọn họ không có ý tốt."
Yến Hành Dục ôm chén canh, đôi mắt trừng lớn, có hơi khẩn trương nói: "Vậy không phải Điện hạ càng nguy hiểm hơn sao?"
Kinh Hàn Chương giận muốn chết, duỗi tay nhéo khuôn mặt y, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta và ngươi nói những chuyện này là để ngươi biết Kinh thành là một hồ nước đục ăn thịt người.
Ai đến gần đều sẽ bị rớt một tầng da, không cần đi theo chịu khổ, đã hiểu chưa?"
Yến Hành Dục hàm hồ nói: "Hiểu, đã hiểu."
Trên thực tế tình hình ở Kinh thành hiện giờ không đáng sợ giống như Kinh Hàn Chương nói, hắn chỉ muốn dọa Yến Hành Dục, đỡ cho y phải vì mình dính líu đến chuyện này.
Yến Hành Dục tiếp tục ăn canh, thuận miệng hỏi: "Thế lực âm thầm theo dõi là người phương nào?"
Kinh Hàn Chương thấy y vẫn còn tâm trạng truy hỏi, tức giận đến mức đập bàn, Yến Hành Dục lập tức chôn mặt vào chén ăn, không nói chuyện.
Kinh Hàn Chương: "..."
Kinh Hàn Chương xém chút nữa bị y chọc cho bật cười, hắn giận nói: "Là Kinh Trập Vệ mà Nhiếp chính vương để lại, thân thủ so với Kinh Trập Vệ hiện tại tốt hơn nhiều, một người có thể chống cự trăm người."
Yến Hành Dục lén ngẩng đầu nhìn lên, nhỏ giọng nói: "Nhưng ta nghe nói không phải Phong Trần Chu đã đem cái tên..
trộm Huyền Ngọc lệnh bắt đi rồi hả?"
"Bắt thì có ích lợi gì?" Kinh Hàn Chương hầm hừ nói: "Hắn ta vừa đến đại lao Hình bộ liền tự sát, Huyền Ngọc lệnh cũng vỡ nát, không biết nó là thật hay giả."
Yến Hành Dục như suy tư điều gì đó.
Kinh Hàn Chương lại gõ cái bàn: "Đừng nói với ta ngươi muốn dính líu đến chuyện này?"
"Không có." Yến Hành Dục lắc đầu.
Y uống một ngụm canh rồi cuối cùng nhát gan đề nghị: "Điện hạ, ta không thích ăn nấm, lần sau có thể đừng bỏ vào không?"
Kinh Hàn Chương hầm hừ nói: "Còn có lần sau?"
Yến Hành Dục hơi sửng sốt rồi mới ý thức được đây là hoàng cung, không phải là nơi y có thể tùy ý ra vào liền lập tức có chút mất mát.
Yến Hành Dục rũ khóe mắt, khuôn mặt ảm đạm.
Kinh Hàn Chương chỉ muộn chọc y, thấy bộ dáng Yến Hành Dục khổ sở, chân tay lập tức luống cuống giải thích: "Ý của ta là..
Ta muốn nói, còn có lần sau! Còn có lần sau ta sẽ dặn phòng bếp không bỏ nấm, được không?"
Lúc này y mới vui vẻ.
Kinh Hàn Chương không để lại chút sơ hở mà thở dài nhẹ nhõm một hơi, ho khan nói: "Qua một năm nữa ta có thể xuất cung xây phủ đệ, đến khi đó ngươi cứ tùy ý ra vào."
Đôi mắt Yến Hành Dục sáng lên: "Được, được, được."
Ở hoàng cung có rất nhiều nơi không thích hợp nói chuyện.
Hôm nay không phải đi học, Kinh Hàn Chương lại muốn lúc nào cũng nghe ngóng được tin tức từ tẩm điện của Hoàng đế, vậy nên giờ trưa vội vàng đến tẩm điện một chuyến, cả buổi vẫn chưa trở về.
Hiếm khi cùng Kinh Hàn Chương ở chung một mình, Yến Hành Dục không muốn hồi phủ sớm như vậy, vào lúc hắn muốn rời đi liền mượn bàn để chép kinh Phật.
Cho đến sau giờ ngọ Kinh Hàn Chương trở về, y đã chép kinh Phật xong.
Hắn cau mày, nhìn thấy dáng vẻ Yến Hành Dục ngoan ngoãn ngồi vào vị trí thường ngày của mình để chép sách, không biết vì sao cảm giác buồn bực trong chớp mắt liền biến mất.
Kinh Hàn Chương hít sâu một hơi, đi tới: "Ăn chưa?"
Yến Hành Dục gật đầu, đưa kinh Phật đã chép xong cho A Mãn, xoa xoa cánh tay nhức mỏi.
Thấy y có chút uể oải, hắn bước đến sờ trán, biết y không phát sốt mới thở phào.
"Đi nghỉ ngơi đi."
Yến Hành Dục lắc đầu, vào lúc Thất hoàng tử nghỉ ngơi, y chắc chắn sẽ bị đưa vào Thiên điện ngủ.
Đại khái Kinh Hàn Chương nhìn ra được một chuyện, có chút ngại ngùng mà nói thêm một câu: "..
Lên, lên trên giường bổn Điện hạ ngủ."
Yến Hành Dục vừa nghe xong, lập tức gật đầu.
Kinh Hàn Chương: "..."
Yến Hành Dục còn hỏi: "Điện hạ có muốn ngủ trưa cùng ta không?"
Kinh Hàn Chương nghiến răng, gằn từng chữ một: "Ngươi, nói thử xem?"
Yến Hành Dục: "..."
Yến Hành Dục đành phải thu hồi tất cả những mong đợi, bị Kinh Hàn Chương đẩy vào nội điện, không tình nguyện bò lên trên giường ngủ.
Trên giường đều ngập tràn hơi thở của Kinh Hàn Chương, khiến cho y có đủ cảm giác an toàn, chẳng sợ không có Kinh Hàn Chương bên người, y cũng mơ màng chậm rãi rơi vào giấc ngủ
Trong lúc hoảng hốt, đệm chăn giống như bị lõm xuống một chỗ.
Yến Hành Dục nghi hoặc quay đầu lại, phát hiện Kinh Hàn Chương không biết từ lúc nào đã nằm xuống, quay lưng về phía mình, dè dặt nằm sát mép giường, chỉ cần có chút động tác mạnh liền có thể lập tức rớt xuống.
Yến Hành Dục: "..."
Nằm trên giường mình, vì sao lại muốn ủy khuất bản thân?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...