Sau khi Kinh Hàn Chương đưa cho Yến Hành Dục một viên đường, hắn cảm thấy hình như không có việc gì nữa nên liền nghênh ngang mà rời đi.
Yến Hành Dục ăn đường đến nỗi hai bên tai đều đỏ lên, trong lúc nhất thời cũng quên mất đang có chuyện gì, tùy ý để Kinh Hàn Chương rời đi.
Khi Kinh Trập Vệ đang canh giữ phủ Thừa tướng nhìn thấy hắn đi ra, lập tức đi lên đón.
"Điện hạ." Kinh Trập Vệ nhìn thật cẩn thận mới mở miệng nói: "Ngài lấy được đồ bị rơi rồi sao?"
Kinh Hàn Chương nhìn hắn ta, đồ rơi xuống?
Ồ, Yến Hành Dục chính là tùy ý tìm một lý do để xuất cung.
"Lấy được rồi." Kinh Hàn Chương quơ quơ hộp đường gỗ trong tay: "Đường của ta."
Kinh Trập Vệ: "..."
Kinh Trập Vệ chửi thầm hắn trong lòng: "Thất Điện hạ này sao lại giống hệt một đứa trẻ vậy, lớn như thế rồi còn vì một hộp đường nhỏ nhoi mà tùy ý xuất cung để lấy về?"
Kinh Hàn Chương cũng lười quản người khác nhìn mình như thế nào, trực tiếp đoạt lấy ngựa của Kinh Trập Vệ, phóng trở về cung.
Chỉ là không biết vì sao hôm nay mũi chân lại đau như vậy?
Ở Tướng phủ, A Mãn đỡ Yến Hành Dục lên giường, cậu ta nhanh nhảu nói: "A Mãn còn lo lắng, nếu như ngày mốt Ngư thần y trở về mà hai người còn chưa tráo đổi thì phải làm sao? Càng xa càng tốt.."
Yến Hành Dục không đành lòng nhai viên đường trong miệng, khi nghe được ba chữ "Ngư thần y" này, cả người hơi cương cứng lại một chút, đại khái là nghĩ mọi chuyện sẽ cực kỳ đáng sợ.
A Mãn ở một bên thêm dầu vào lửa: "Ngư thần y vất vả lắm mới chữa trị cho chân của công tử khỏi bệnh, người lại vì để khi hồi kinh không bị người khác nhìn ra manh mối liền dùng châm phong bế kinh mạch.
Ngư thần y sau khi trở về mà phát hiện, người khẳng định không thể ăn ngon ngủ yên nữa."
Yến Hành Dục rùng mình một cái, giống như cực kỳ sợ hãi, y nhỏ giọng nói: "Ta đêm nay liền rút châm ra, ngươi, ngươi đừng nói với hắn ta biết."
A Mãn thật ngoan, gật đầu nói được.
Nhưng nếu Ngư thần y y thuật thông thiên, tự hắn nhìn ra được, vậy cậu ta cũng không còn cách nào.
Yến Hành Dục chau mày, thay thân áo trong rộng thùng thình, giơ tay chậm rãi thăm dò đầu gối của mình.
A Mãn giơ đèn lên, có chút không đành lòng: "Công tử, đau không?"
Ngón tay của Yến Hành Dục chạm vào một cây kim nhỏ mà trước kia y cố ý để lại, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, khẽ đưa lưỡi động vào viên đường kia một chút và nói: "Ta đã quen với cơn đau."
Vừa nói, tay y vừa động, đem cây kim châm rút ra từng chút một.
Đem cả hai cây kim châm đều rút ra, cơ thể đơn bạc như tờ giấy của Yến Hành Dục lắc lư một hồi, trực tiếp ôm ngực nằm ở mép giường mãnh liệt mà thở gấp, những sợi dây trang trí bằng lông quạ không được buộc chặt cùng những sợi tóc đen nằm ngổn ngang, chất đống trên mặt đất.
Bàn tay tái nhợt của y khẽ rũ xuống, kim châm màu bạc vô hình rơi xuống đất phát ra âm thanh nhàn nhạt, mỏng manh.
A Mãn nôn nóng mà đỡ lấy y: "Công tử!"
Đầu tóc của Yến Hành Dục rối bù, trên trán lấm tấm mồ hôi, y thở gấp gáp, giọng nói run rẩy: "Ta đau quen rồi, ta, ta không đau."
Không biết là y đang nói với A Mãn, hay đang tự nói với chính mình nữa.
Y lẩm bẩm nói không đau, những cả người vẫn cứ run rẩy, gục đầu lên cánh tay, không nói gì một lúc lâu.
Đã quen đau, nhưng vẫn rất đau.
Bởi vì vô duyên vô cớ nà rút kim châm ra nên Yến Hành Dục ở trong viện nằm cả ngày trời, ngay cả đi đến Quốc sư phủ cũng là A Mãn đi thay.
A Mãn sau khi trở về, thấy Yến Hành Dục giương tay cầm không nổi chén thuốc.
Cậu ta liền đi tới và cầm lấy chén thuốc rồi từng muỗng một mà đút cho y uống.
"Quốc sư nói ngài ấy đã tra qua rất nhiều sách cổ nhưng cũng không tìm thấy bất kỳ ghi chép nào về phương pháp hoán đổi linh hồn.
Lúc sáng Kinh Hàn Chương có đến đó một lúc, cũng là vì lý do đó."
A Mãn đút được hai muỗng thì Yến Hành Dục liền nghiêng đầu né tránh muỗng thuốc, bất đắc dĩ nói: "A Mãn, người cảm thấy chém đầu và lăn trì thì cái nào dễ chịu hơn?"
A Mãn không rõ nguyên do mà nói: "Có lẽ là chém đầu."
Yến Hành Dục ôn nhu nói: "Nếu ta chỉ uống một muỗng thuốc thì đó là chém đầu một cách dễ chịu.
Nhưng ngươi một muỗng một muỗng mà đút ta thì có thể so với lăn trì, đã hiểu chưa?"
A Mãn: "..."
A Mãn lúc này mới ý thức được khổ dược* không thể uống từng ngụm một, vội đem chén thuốc trả lại cho Yến Hành Dục.
*khổ dược: Thuốc đắng.
Yến Hành Dục uống một hơi cạn sạch: "Chém đầu."
Đưa lại chén thuốc chi A Mãn, Yến Hành Dục dựa vào gối mềm mà di chuyển Phật châu: "Vậy Quốc sư có nói sẽ còn tráo đổi nữa không?"
"Nói rồi." A Mãn đáp: "Nói là có khả năng còn sẽ lại đổi.
Kinh Hàn Chương vừa nghe lời này, mặt đều tái nhợt, lập tức phất tay áo rời đi.
Hắn đại khái là tức giận đến tàn nhẫn rồi, còn để lại một câu.."
[Trị không hết cho bổn Điện hạ, các ngươi đều phải bồi táng*.
"..]
*bồi táng: Chết cùng, chôn cùng.
Thất điện hạ này, rất có tiềm năng trở thành Vua.
Yến Hành Dục nghỉ ngơi suốt cả một ngày, ban đêm còn đứng dậy đi qua lại hai bước ở trong phòng.
Từ nhỏ hai chân của Yến Hành Dục đã bị thương, Ngư Tức vì y mà đã bôn ba bao năm cuối cùng mới tìm được phương pháp chữa khỏi hai chân.
Nếu như biết được y vì chuyến hồi kinh mà cố tình dày vò đôi chân vừa mới chữa trị xong, Ngư thần y không chừng đem hắn lột sống.
Yến Hành Dục cảm thấy hai chân cũng không có thay đổi bất thường nào, Ngư thần y hẳn là sẽ không nhìn ra, lúc này mới yên lòng.
Ngày thứ hai, Yến Hành Dục đã sớm rời giường để chờ Ngư thần y, nhưng không ngờ người đến lại là Yến Vi Minh.
Sắc mặt của Yến Vi Minh đầy hồng hào, hai mắt tỏa sáng mà chạy tới:" Ca! Ca ca! "
Yến Hành Dục:"...!"
Y vẫn không quen được việc cùng đệ đệ thân mật như vậy.
Yến Hành Dục khẽ gật đầu, xem như chào hỏi.
Yến Vi Minh vui sướng mà đi đến phía sau xe lăn, trực tiếp đẩy xe lăn ra ngoài.
Yến Hành Dục sửng sốt:" Ngươi làm gì vậy? "
Yến Vi Minh vui vẻ mà nói:" Ra ngoài đó, hôm nay ca ca có thể chất bọn họ không còn manh giáp đúng không? Đúng không ca, đúng không? "
Yến Hành Dục:"? "
Cái gì mà không còn manh giáp? Hắn ta đang nói bậy cái gì vậy?
Đệ đệ y là đang bị choáng váng sao?
Yến Hành Dục giơ tay bẻ gãy xà ngang của chiếc xe lăn bằng gỗ, buộc xe dừng lại.
Yến Vi Minh:" Ca, sao vậy? "
Yến Hành Dục hít sâu một hơi, cảm thấy nhất định là việc do Kinh Hàn Chương làm ra mấy ngày trước, y tận lực giữ mình bình tĩnh rồi nói:" Chúng ta hôm nay phải đi đâu? "
Yến Vi Minh lớn tiếng nói:" Thưởng Phong Lâu! Đi ném tên vào bình rượu! "
Yến Hành Dục ngơ ngươi, Thưởng Phong Lâu này là cái gì chứ?
Đây là nơi nào?
Thưởng cái gì phong?
Ném cái gì tên?
Yến Hành Dục gian nan mà ổn định Yến Vi Minh lại rồi nói:" Ngươi, ngươi trước hết đi chuẩn bị xe ngựa đi, ta còn muốn ở lại thu dọn một chút.
"
Yến Vi Minh mê man hỏi:" Hả? Thu dọn cái gì vậy? "
Yến Hành Dục:" Ngươi trước hết đừng quản chuyện này nữa, đợi lát nữa hẳn đến tìm ta.
"
Yến Vi Minh rất nghe lời, nghe vậy liền nhảy nhót chạy đi.
Yến Hành Dục lập tức gọi A Mãn ra, cậu ta lúc này mới hậu tri hậu giác*:" Hả, công tử người vẫn chưa biết sao? "
*hậu tri hậu giác: Suy xét.
A Mãn một năm một mười đem việc Yến Vi Minh bị lừa như thế nào, Kinh Hàn Chương muốn ra mặt giúp hắn ta như thế nào kể ra.
Yến Hành Dục:"...!"
Yến Hành Dục lâm vào trầm tư.
A Mãn nói:" Ném tên vào bình rượu sao, công tử bắn nỏ có thể dễ dàng bách phát bách trúng như vậy, huống chi là loại trò chơi này.
"
Yến Hành Dục nhẹ giọng nói:" Cây to đón gió, ta không muốn quá nổi bật.
"
A Mãn:" Vậy không đi.
"
Yến Hành Dục trầm tư suy nghĩ, theo tính khí của Yến Vi Minh, nhất định có thể tự hào tung ra lời tâng bốc tận trời.
Sau khi biết được năng lực của Kinh Hàn Chương bách phát bách trúng liền cảm thấy bản thân thắng chắc rồi, chắc chắn sẽ cùng đám bằng hữu kia diễu võ dương oai*.
*Diễu võ dương oai: Khoe khoang.
Nếu y không đi, chỉ sợ Yến Vi Minh sẽ hoàn toàn trở thành trò cười của toàn bộ thành Kinh đô.
Yến Hành Dục xoa xoa giữa mày, xương cổ tay của y gầy ốm, phảng phất nhẹ nhàng gập lại liền có thể gãy mất, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài:" Vậy đi thôi.
"
A Mãn thấy y giống như có chút lo lắng, khuyên nhủ:" Tám mươi phần trăm những người có thể chơi với tiểu công tử đều là những tên ngu xuẩn không biết gì nên rất dễ lừa.
Công tử đem số tiền ban đầu của tiểu công tử thắng về là được rồi.
"
Yến Hành Dục gật đầu, tùy ý để A Mãn đẩy y ra Thiên viện.
Đi được nửa đường, Yến Hành Dục đột nhiên hỏi:" Đúng rồi, ném tên vào bình rượu chơi như thế nào? "
A Mãn:"...!"
Công tử nhà cậu ta..
Nếu hôm nay chơi thua một ván, có phải bản thân nên lập tức chạy trước để đỡ phải bị lửa giận lan đến không?
A Mãn trong lòng tràn đầy lo lắng nhưng trong đầu của Yến Vi Minh lại hoàn toàn chìm đắm trong tưởng tượng cảnh tượng ca ca hắn ta đại sát tứ phương để đoạt về ngân lượng, hắn ta ngồi trong xe ngựa vui đến không nhịn được.
Yến Hành Dục đang nhìn tay của bản thân, tuy rằng y tinh thông ám khí một chút, nhưng nếu là tay không mà ném tên thì lại không biết độ chính xác rốt cuộc như thế nào.
Một ván năm mươi lượng.
Nếu tay y run lên, năm mươi lượng liền phải chắp tay dâng cho người khác rồi.
Yến Hành Dục đột nhiên nắm chặt tay, mặt không biểu tình mà tưởng tượng nếu y thua bạc thì liền ăn vạ đến trên đầu của Kinh Hàn Chương.
Ai bảo hắn tự tiện đồng ý rồi lại hoàn toàn mặc kệ.
Kinh Hàn Chương kia đang bị ép bối thơ ở Nam thư phòng không thể trốn khỏi cung, nghiêng đầu hắt hơi, đầy cáu kỉnh nói với Giang Phong Hoa:" Chính là hôm nay, ta phải xuất cung một chuyến.
"
Giang Phong Hoa nhỏ giọng nói:" Điện hạ, nếu là ngài vắng một tiết học của Lâm Thái phó, số ngọc trong cung của ngài..
"
Kinh Hàn Chương:"...!"
Phiền thật.
Hắn là đang lo Yến Hành Dục sẽ không chơi ném tên vào bình rượu, đến lúc đó tiểu công tử thua xong thì đại công tử cũng thua theo.
* * *
Kinh đô có một con sông chảy qua nửa thành, Thưởng Phong Lâu là một gian hàng ở bên sông.
Xe ngựa dừng lại ở Thưởng Phong Lâu, Yến Hành Dục vén mành cửa nhìn ra bên ngoài, người đến người đi thật sự rất náo nhiệt.
Chỉ là..
Yến Hành Dục chỉ lên lầu cao kia, nhíu mày nói:" Nơi đó có rất nhiều nữ nhân sao? "
Y chỉ là đơn thuần hỏi là có nữ nhân hay không, Yến Vi Minh lại" Á "một tiếng đỏ mặt, liều mạng xua tay:" Nơi này mới, mới mới không phải là thanh lâu gì đó đâu! Chỉ là nơi nghe ca vũ thôi! "
Yến Hành Dục sửng sốt một chút, hỏi hắn ta:" Cái gì là thanh lâu? "
Yến Vi Minh:"...!"
Yến Vi Minh lúc này mới ý thức được, ca ca của hắn tuy rằng tài bắn cung rất lợi hại nhưng y lại lớn lên từ trong chùa miếu, không chừng lớn như vậy còn chưa hiểu hết chuyện thế gian.
Có thể trông cậy vào đám khổ hạnh tăng trong Hàn Nhược tự kia tới nói cho Yến Hành Dục biết thanh lâu là cái gì sao?
Yến Vi Minh đột nhiên đỏ mặt, túm tay áo của Yến Hành Dục mà nhỏ giọng nói:" Chính là một cái lâu có màu xanh lá.
Khụ, chúng ta đi thôi.
"
Yến Hành Dục không rõ nguyên nhân nhưng vẫn đi theo Yến Vi Minh xuống xe ngựa.
Yến Vi Minh ở thành Kinh đô đã quen kiêu ngạo, gã sai vặt của Thưởng Phong Lâu nhìn thấy hắn ta liền vội vàng nghênh đón.
Khi nhìn thấy Yến Hành Dục trên xe lăn, sắc mặt đều có chút cổ quái.
Yến Vi Minh nhìn lên, lập tức cả giận nói:" Ánh mắt của ngươi là có ý gì? Còn muốn giữ lại đôi mắt này không? "
Gã sai vặt hoảng sợ, không ngừng van xin khoan dung.
Yến Vi Minh trừng mắt liếc gã một cái, kiêu căng ngạo mạn mà đẩy Yến Hành Dục đi vào.
Trận chiến ném tên vào bình rượu hôm nay, ca ca của hắn ta nhất định sẽ lưu danh sử sách của trò ném tên vào bình rượu!
Yến Vi Minh vô cùng kiêu ngạo, nếu ai dùng ánh mắt cổ quái nhìn Yến Hành Dục thì hắn ta liền hung hăng mà trừng lại, một đường mắng tới lầu hai mới thôi.
Không lâu sau, cả Câu Lan phố đều biết Yến gia tiểu công tử đưa theo đại công tử đến Thưởng Phong Lâu chơi ném tên vào bình rượu rồi.
Yến Hành Dục:"...!"
Người thắng được mấy trăm lượng bạc của Yến Vi Minh tên là Thường Tiêu, là con trai của Lễ bộ thị lang.
Tuổi tác không kém Yến Hành Dục là mấy, khuôn mặt tuy rằng tuấn mỹ nhưng cặp mắt kia lại mang đầy vẻ giả dối khó chịu, như thể khuôn mặt tươi cười kia là được vẽ lên.
Ánh mắt đầu tiên mà Yến Hành Dục nhìn thấy Thường Tiêu, đôi mày của y liền nhíu lại.
Bởi vì thời thơ ấu đã qua nên Yến Hành Dục đã quen với việc nhìn mặt đoán ý, giống như chỉ ở cạnh Giang Phong Hoa một ngày thôi y liền có thể mơ hồ thấy được sự khác thường của hắn ta, vô cùng nhạy bén.
Nếu nói Giang Phong Hoa là thật cẩn thận che giấu thì Thường Tiêu này lại quang minh chính đại mà giả dối tính kế.
Đại khái là đã quen ở Kinh thành hoành hành ngang ngược, căn bản đến che giấu cũng lười, chỉ có một lớp gạc mỏng làm lớp vỏ bọc bên ngoài coi như che giấu.
Thường Tiêu vốn dĩ đang khó chịu muốn chết vì một đám người chỉ biết nịnh hót, lại vô tình nhìn thấy Yến Vi Minh đẩy một người tiến vào.
Ánh mắt của hắn ta dừng trên người nam nhân ngồi trên xe lăn đang mặc áo choàng kia, Thường Tiêu đột nhiên choáng váng, hô hấp gần như dừng lại.
Yến Vi Minh nói:" Ca, tới rồi.
"
Yến Hành Dục nhàn nhạt lướt mắt liếc Thường Tiêu một cái, nhẹ nhàng di chuyển Phật châu trong tay.
Thường Tiêu bị cái liếc mắt trong veo này của y nhìn đến như mới từ trong mơ tỉnh lại, lập tức đẩy người bên cạnh ra.
Hắn ta bước nhanh đi lên trước, cười che giấu dáng vẻ thất thố vừa rồi:" Vi Minh tới rồi, vị này chính là đại công tử nhỉ, Thường Tiêu hữu lễ.
"
Hắn ta vừa nói vừa định tiến tới nhưng Yến Vi Minh đã trực tiếp tách hắn ta ra, cau mày:" Ca ca của ta không thích người khác đến gần, ngươi đừng đến gần như vậy.
"
Thường Tiêu vội lui về phía sau vài bước, cười nói:" Là ta thất lễ.
"
Yến Vi Minh sau khi bị lừa bạc đã không định cùng hắn ta qua lại nữa, cũng lười giữ quan hệ hòa hảo với Thường Tiêu, nói thẳng:" Nếu chúng ta đã tới rồi, vậy chơi ném tên vào bình đi.
"
Thường Tiêu vốn đang nghĩ lại lừa được Yến Vi Minh một phen nữa, dù sao đối với tính tình cao ngạo kia của Yến Vi Minh, dù có thua tiền cũng sẽ không báo cho Tướng phủ, nhất định sẽ cắn răng nuốt xuống.
Chỉ là hắn ta không ngờ tới, huynh trưởng của Yến Vi Minh - Tai tinh trong truyền thuyết kia lại là một nhân vật tuyệt diễm như vậy.
Đến khi mọi người đều sắp xếp xong xuôi, Yến Hành Dục vẫn luôn ngồi ngay ngắn trên xe lăn, không chút để ý mà di chuyển Phật châu.
Ánh mắt của y vô cùng thờ ơ như thu mình vào một góc riêng, lạc nhịp với cuộc sống xung quanh.
Người xung quanh bất giác đem tầm mắt dừng trên người y, Yến Hành Dục cũng không thèm để ý.
Y di chuyển Phật châu một hồi, nghiêng đầu nhìn thoáng qua cửa sổ.
Sắc trời âm trầm, giống như sắp có tuyết rơi.
Yến Hành Dục đột nhiên nhíu mày.
Yến Vi Minh cúi đầu hỏi y:" Có gió, ca muốn đóng cửa sổ không? "
Yến Hành Dục lắc đầu:" Không cần, cố gắng về sớm một chút là được.
"
Thường Tiêu lặng lẽ đi đến một góc, khẽ phân phó với hạ nhân:" Đi chuẩn bị chút rượu mạnh tới, khi Yến Vi Minh thua hết tiền liền nhờ tư xạ* tìm một lý do để huynh trưởng hắn ta uống rượu.
"
*Tư xạ: Trọng tài trong cuộc thì bắn, ném..
Tên hạ nhân hoảng sợ, không nghĩ hắn ta lại to gan lớn mật đến vậy:" Đó chính là Thừa tướng công tử..
"
Thường Tiêu nói:" Chỉ là một tên tai tinh không được sủng ái thôi, Tướng phủ sẽ không vì hắn mà ra mặt đâu.
"
Hắn ta vừa nói xong, lại lần nữa không khống chế được mà nghiêng đầu liếc mắt nhìn tên" tai tinh "kia một cái, không biết tại sao mặt đều đỏ cả lên.
Tên hạ nhân thấy hắn cứ khăng khăng như thế, vội nhận lệnh lui xuống.
Một lát sau, tư xạ của trò ném tên vào bình rượu đẩy tới một tấm bình phong hàn mai, che ở chính giữa.
Thường Tiêu nho nhã lễ độ, tầm mắt vẫn luôn ở trên người Yến Hành Dục, nói:" Lần này đổi một phương pháp khác, cách bình phong manh đầu* được không? "
*manh đầu: Che lại.
Yến Vi Minh biết ca ca của hắn ta tài bắn cung đỉnh cao, trong bóng đêm cũng có thể bách phát bách trúng, hừ nói:" Che lại thì che lại.
"
" Ca ca của hắn ta "không sợ!
Yến Hành Dục:"...!"
Ca ca của hắn ta bấy giờ đến quy tắc của trò chơi còn chưa nắm rõ, vẫn là có chút sợ.
Yến Vi Minh không dài dòng, căn bản mặc kệ tâm tư muốn cùng ca ca bản thân nói nhiều thêm vài câu của Thường Tiêu, thúc giục hắn ta bắt đầu.
Tư xạ mở miệng nói bắt đầu.
Thường Tiêu đứng dậy trước, cầm mũi tên lên rồi đứng phía sau bình phong.
Hắn ta giơ một tay lên ném, chỉ nghe được một tiếng trầm vang, mũi tên cắm vào giữa hồ đậu đỏ.
Tư xạ nói:" Vào hồ.
"
Chung quanh reo hò một trận.
Yến Vi Minh bĩu môi, quay đầu vui vẻ mà cầm một mũi tên đưa cho Yến Hành Dục, cả mặt viết" Ca người mau xuất chiêu giết bọn họ đi.
"
Yến Hành Dục:"...!"
Yến Hành Dục đành phải thử thăm dò khéo mũi tên, đánh giá khoảng cách một chút liền đem mũi tên ném ra ngoài.
Bên ngoài bình phong truyền tới một tiếng giòn vang, giống như là âm thanh mũi tên chạm vào hồ.
Rất mau, tư xạ nói:" Vào hồ.
"
Chỉ là lần này quả thực cực kì nguy hiểm, nếu không phải giữa hồ có đậu đỏ, thì mũi tên chắc chắn sẽ bay ra.
Yến Hành Dục xém chút nữa ném năm mươi lượng đi, y cau mày lại, tay di chuyển Phật châu cực nhanh.
Thường Tiêu âm thầm nhìn y, trong lòng vui mừng một trận.
Yến Vi Minh hôm qua khoác lác quả nhiên đều là giả, mỹ nhân này vừa nhìn liền biết là lần đầu tiên chơi ném bình.
Lần đầu phạm phải sai lầm, bây giờ Yến Hành Dục càng ngày càng khó chịu, về sau ra tay càng run, càng khó ném trúng.
Thường Tiêu vô cùng am hiểu tèo ném tên vào bình rượu này, mũi tên thứ hai rất nhẹ nhàng liền trúng phóc.
Yến Vi Minh lo lắng tư xạ là được Thường Tiêu mua chuộc, hùng hổ đi ra phía sau bình phong nhìn.
Thường Tiêu thừa cơ hội này, cầm mũi tên đi đến bên cạnh Yến Hành Dục, đưa mũi tên cho y, nhàn nhạt nói:" Công tử.
"
Yến Hành Dục đang muốn nhận lấy thì Thường Tiêu lại túm lấy mũi tên, cười nham hiểm:" Công tử hẳn là lần đầu tiên chơi ném tên vào bình rượu, ta nhường cho công tử ba mũi tên trước có được không? "
Yến Hành Dục ngước mắt lên nhìn hắn ta.
Có lá gan lừa được Thừa tướng tiểu công tử thì đều không phải là hạng người tốt đẹp gì, Yến Hành Dục nhìn vào mắt của hắn ta.
Y có thể nhìn ra sự thèm muốn cùng tự tin nhất định phải đạt được đang bị che giấu kia.
Yến Hành Dục hơi nghiêng đầu, thèm muốn?
Thèm muốn cái gì?
Ngân lượng?
Ba mũi tên kia không thể lấy, không chừng có bẫy.
Nghĩ đến người này nhìn bạc của y chằm chằm như vậy, Yến Hành Dục cau mày, đối với hắn ta càng không thích.
Y đang muốn mở miệng thì ngực đột nhiên xuất hiện một cảm giác khác lạ.
Cảm giác kia quá mức quen thuộc, Yến Hành Dục đột nhiên có dự cảm không lành, bản năng muốn tìm kim châm phong bế kinh mạch trên chân của mình.
Nhưng vừa mới động một cái, một luồng gió lạnh từ hướng ngoài cửa sổ thổi tới, đem một sợi tóc từ đang vương vãi trên vai thổi xuống mặt của y.
Vài sợi tóc đen phất qua gương mặt tuyết trắng như ngọc của y, chậm rãi buông xuống.
Yến Hành Dục nghiêng đầu nhìn thoáng qua cửa sổ, tuyết đã rơi.
Thường Tiêu vốn là đang chờ Yến Hành Dục trả lời, đột nhiên cảm giác mũi tên trong tay vừa động đậy, tiếp theo bị bàn tay có khớp xương rõ ràng kia trực tiếp đoạt lấy.
Thường Tiêu ngẩn ra.
Nam nhân xinh đẹp tràn đầy vẻ thanh tao vừa nãy bỗng nhiên không hiểu sao lại bật cười.
Hắn lười biếng chống cằm, ngón tay như ngọc tùy ý vòng quanh túm lấy lọn tóc trên vai, trong đôi mắt đẹp đẽ kia hiện lên một luồng tà khí và một tia quỷ dị cực kỳ bất phàm.
Phảng phất như trong nháy mắt cả người đều thay đổi.
Kinh Hàn Chương cong môi, cười hỏi:" Ngươi vừa nói cái gì sao?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...