Điện hạ cũng không có cách nào cứu y.
Yến Hành Dục ngồi bên bức thư hồi lâu, vứt tờ giấy vừa bị vò nát.
Đặt bút viết một lần nữa, y viết một phong thư rất quy củ.
Trong thư làm bộ như không có chuyện gì mà viết "Không thể xuất cung, chỉ có thể cố gắng chép sách." đồng thời ám chỉ Kinh Hàn Chương thúc giục Quốc sư mau chóng tìm cách hoán đổi hồn phách về.
Yến Hành Dục sau khi viết xong liền đến khố phòng nhỏ của Thất điện hạ, chọn một khối ngọc.
Vẫn như lần trước để thư trong hộp chứa ngọc, sau đó sai người đi giao cho Yến Trầm Tích.
"Điện hạ nói đây là ban thưởng cho đại công tử."
Yến Trầm Tích nhận lấy, đôi mày nhíu chặt lại.
Không phải lúc nãy vừa ban thưởng xong à, sao lại ban thưởng lần nữa?
Mặc dù nghĩ thế nhưng Yến Trầm Tích vẫn đứng dậy đi đến phủ Thừa tướng.
Kinh Hàn Chương vốn dĩ sau khi uống thuốc xong đang nghỉ ngơi, nhưng vừa nghe được "Thất điện hạ" lại ban thưởng cho hắn, khiến hắn tức gần chết.
"Ta không cần! Trả về cho ta!"
Kinh Hàn Chương không hiểu rốt cuộc Yến Hành Dục thật sự là muốn truyền tin hay là muốn chiếm ngọc của hắn mà lần nào cũng dùng lý do đó, cách thức đó để truyền tin.
Hơn nữa vẫn là cùng một người đưa, chẳng lẽ trong cung không còn ai khác sao?
Không được lãng phí ngọc chứ!
Kinh Hàn Chương nhìn chằm chằm khối ngọc kia, tức đến mức muốn ngất xỉu.
Yến Trầm Tích đang kiểm tra số thuốc còn lại mà Kinh Hàn Chương không uống hết.
Ngửi nửa ngày xác định rằng trong thuốc không có thứ kỳ quái, độc dược chết người mới chịu bỏ chén thuốc sang một bên, nhíu mày nói: "Điện hạ ban thưởng cho đệ, đệ nên nhận lấy, sao lại có đạo lý trả về? Khác nào tát vào mặt Điện hạ chứ?"
Kinh Hàn Chương mặt không đổi sắc mà nghĩ: "Ta còn mặt mũi nữa sao?"
Bị nhốt trong thân thể ốm yếu này, mỗi ngày phải uống một chén thuốc đắng đến mức muốn lấy mạng người thế kia.
Còn phải nhìn "chính mình" ban thưởng cho chính mình, bây giờ hắn đi đâu để làm cho ra lẽ đây?
"Nhận đi." Yến Trầm Tích nói: "Điện hạ biết chừng mực, đây hẳn là lần cuối cùng."
Kinh Hàn Chương tức muốn chết nhưng cũng chẳng thể làm gì được, đành bóp mũi cúi đầu nhận lấy.
Sau khi Yến Trầm Tích rời đi, A Mãn vội mở thư ra đọc.
Kinh Hàn Chương lạnh lùng thưởng thức vẻ đẹp của khối ngọc và nói: "Nhanh đi, nói cho ta biết y muốn nói cái gì."
A Mãn đọc nhanh như gió, không bao lâu đã đọc xong hai trang thư dày đặc chữ.
A Mãn hiểu rất rõ tính tình của công tử nhà mình, cậu ta ho khan một tiếng.
"Công tử nói là.." A Mãn tổng kết lại: "Điện hạ, chép sách mệt quá."
Kinh Hàn Chương: "..."
Chép sách mệt là có thể tùy ý lấy ngọc của ta đúng không?
Kinh Hàn Chương đột nhiên nhớ đến chuyện Quốc sư gọi Yến Hành Dục là "tiểu Ngọc Nhi", chẳng lẽ là bởi vì y suốt ngày đi lấy ngọc của người khác?
Kinh Hàn Chương giận không thể ngủ nổi, đành phải cầm thanh đao nhỏ dùng để điêu khắc, vừa khắc ngọc vừa thở hồng hộc.
"Điêu khắc cho ngươi một con nai xấu xí!" Kinh Hàn Chương tức giận nghĩ: "Từ giờ ngươi gọi là Yến Hành Lộc, Yến Hành Lộc!"
Yến Hành Lộc..
Không đúng là Yến Hành Dục, y cứ thế mà vô duyên vô cớ có thêm một khối ngọc, nhân lúc tâm trạng vô cùng tốt liền lập tức chép sách.
Bây giờ xung quanh y đâu đâu cũng là nơi xa lạ, ngủ cũng không được, thành ra chỉ đành chép sách cả đêm.
Đến khi chép xong cả ba quyển sách, trời cũng đã rạng sáng.
Sức khỏe của Kinh Hàn Chương cũng thật tốt, cả một đêm không ngủ thế mà trạng thái vẫn khá tốt.
Bởi vì lúc thay y phục, Yến Hành Dục có bảo tổng quản đuổi hết cung nữ ra ngoài, nên khi dùng bữa sáng cũng không có mấy người bên cạnh.
Bữa sáng trong cung của Thất hoàng tử đều là món mặn, Yến Hành Dục vừa ngồi xuống liền bị một bàn thức ăn mặn dọa cho sợ hãi.
Trưa và tối hôm qua Yến Hành Dục cũng không ăn được nhiều, vì sợ bị phát hiện nên y đã cố gắng ăn một chút, nhưng khi thị nữ gắp thức ăn có thịt đều bị Yến Hành Dục giấu ở đáy bát.
Y vốn nghĩ rằng đồ ăn sáng sẽ thanh đạm hơn chút, thật không ngờ vẫn giống như thế.
Yến Hành Dục giả vờ bình tĩnh, chỉ ăn ít cháo trắng, những thứ còn lại nhất quyết không động đến.
Thị nữ cẩn trọng hỏi: "Thức ăn không hợp khẩu vị của Điện hạ sao?"
Yến Hành Dục lắc đầu.
Ánh mắt của thị nữ có chút chần chờ, tầm mắt nhìn Yến Hành Dục cũng có chút quái lạ.
Yến Hành Dục giả vờ không biết, đưa tay cầm một khối Phục linh cao lên miệng cắn rồi nói: "Dọn hết mấy thứ này đi, mang nhiều Phục linh cao đến đây."
Thị nữ hơi ngẩn ra, lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Tính tình Thất điện hạ cổ quái như thế cũng không phải ngày một ngày hai, dù có làm ra chuyện gì kỳ quặc cũng không lấy làm lạ.
Trước đây Yến Hành Dục cũng từng Phục linh cao, tuy rằng mỗi lần ăn xong đều rất thảm hại nhưng y vẫn yêu thích hương vị đó như cũ.
Lần này y ăn rất cẩn thận, ăn hết hai khối bánh xong vẫn không phát ngứa, mới an tâm thở phào.
Yến Hành Dục ăn liên tiếp vài khối Phục linh cao, mãi đến tận khi Giang Phong Hoa tới thục giục thì y mới chịu đi tới Nam thư phòng.
Hôm qua Yến Hành Dục tự rước họa vào thân, bây giờ cũng không dám cố ý gây chuyện.
An phận chống cằm, thoạt nhìn có vẻ xuất thần, thật ra là đang nghe Lâm thái phó giảng bài.
Tăng nhân ở Hàn Nhược tự cả ngày đều chỉ ăn chay niệm Phật, phu tử dạy vỡ lòng cho Yến Hành Dục tuổi cũng không lớn, chính là Quốc sư Liên Trần.
Sau khi Liên Trần vào kinh, tiểu Hành Dục chỉ có thể tự học ở Tàng thư các, từ nhỏ đến lớn chưa từng được phu tử dạy dỗ đàng hoàng.
Đây là lần đầu tiên.
Sức khỏe của Lâm thái phó không tốt lắm, nói chưa đến hai khắc liền dừng một lát, các hoàng tử cũng tranh thủ khoảng thời gian này tự do chơi đùa.
Yến Hành Dục đang ngẫm nghĩ lại những lời Lâm thái phó vừa giảng, trước mặt đột nhiên xuất hiện một bóng đen bao phủ y.
Yến Hành Dục ngước lên nhìn, đôi huynh đệ song sinh Bát hoàng tử và Cửu hoàng tử không biết vì sao lại đứng bên cạnh y, híp mắt cười.
"Thất ca." Không biết là Bát hay Cửu hoàng tử đang tủm tỉm cười nói: "Nghe nói hôm qua huynh chép sách cả ngày ở trong cung, Phụ hoàng cũng tấm tắc khen ngợi huynh vất vả học hành, không biết Hà Chi có vinh hạnh thỉnh giáo huynh một số điều?"
Kinh Hà Chi, là Bát hoàng tử.
Giang Phong Hoa nhìn thấy cậu ta không có ý tốt, cười nói: "Bát Điện hạ.."
Kinh Hà Chi liếc mắt nhìn hắn ta: "Bổn Điện hạ cho ngươi đáp lời khi nào?"
Sắc mặt Giang Phong Hoa có chút khó coi.
Đại khái là Kinh Hà Chi thường dùng học thức để khi dễ Kinh Hàn Chương, tuy rằng cậu ta biết trước sẽ bị giáo huấn một trận.
Nhưng mỗi khi nhìn thấy Kinh Hàn Chương ngay cả một chữ 'đại' cũng không biết, cùng dáng vẻ phẫn nộ không có năng lực của hắn.
Dù có bị Phụ hoàng và Thái phó trách phạt, Kinh Hà Chi cũng không biết mệt.
Kinh Hàn Chương ở trong cung quá mức cuồng vọng, công phu cưỡi ngựa bắn cung đều cực kỳ giỏi, hơn nữa còn được Thánh thượng cưng chiều.
Người không có duyên với ngôi vị Hoàng đế lại còn không nhận được sự sủng ái như bọn họ, cũng chỉ có thể tự đắc chút sự ưu việt thông qua việc học hành mà Kinh Hàn Chương ngu muội nhất.
Kinh Hà Chi mặc dù bận rộn vẫn nhàn nhã chờ xem Kinh Hàn Chương tự làm mình xấu mặt, ánh mắt lộ rõ vẻ tự mãn không cách nào che giấu được.
Yến Hành Dục yên lặng nhìn cậu ta, không biết đang suy nghĩ cái gì, y đột nhiên nở nụ cười rồi nhàn nhạt nói: "Được."
Kinh Hà Chi thấy y vậy mà dám trả lời, trong lòng vui sướng.
Cậu ta và Cửu hoàng tử liếc mắt nhìn nhau, rồi mở miệng nói: "Nghe nói Thất ca rất thích khắc ngọc, không biết huynh đã từng nghe qua câu:
Hữu phỉ quân tử,
Như thiết như tha,
Như trác như ma.
*"
*Dịch nghĩa: Có người quân tử tài ba, như mài như giũa, như cắt như gọt.
- Trích từ "Kinh thi" của Khổng Tử-
Yến Hành Dục đáp: "Đã từng nghe qua."
Kinh Hà Chi thuận thế hỏi: "Thất ca có biết câu này có ý nghĩa gì không?"
Yến Hành Dục: "..."
Yến Hành Dục bắt đầu trầm tư, rốt cuộc trong mắt người khác Kinh Hàn Chương kia là loại người bất tài vô học đến mức nào, mà phải lấy một câu ngay cả con nít lên ba cũng biết để hỏi?
Yến Hành Dục trầm mặc một hồi mới nói: "Biết."
Y chỉ đang trầm mặc thế mà lại bị Kinh Hà Chi cho rằng đang chột dạ, cậu ta thấy thế càng thêm đắc ý nói: "Vậy 'như thiết như tha', 'như trác như ma' nghĩa là gì?"
Yến Hành Dục cuối cùng cũng thông suốt vì sao hắn lại dùng hai câu này để ép hỏi "Kinh Hàn Chương"
Kinh Hàn Chương có sở thích điêu khắc ngọc, mỗi khi Hoàng đế có được ngọc tốt đều sẽ đem đến điện của Thất hoàng tử trước tiên.
Một kẻ thất học đến cả "Mạt mã lệ binh" cũng không biết nghĩa là gì, ấy vậy mà lại thích điêu khắc.
Quân tử tu tâm dưỡng tính được ví như ngọc ngà, Kinh Hàn Chương cũng là người khắc những viên ngọc quý giá nhất trên đời này.
Trớ trêu thay hắn và quân tử như thể hai thế giới cách biệt, hoàn toàn không liên quan gì đến nhau.
Kinh Hà Chi vẫn thường lấy hai câu này ra để chọc tức hắn, thật đáng chết.
Kinh Hà Chi thấy y tiếp tục trầm mặc, không khỏi có chút tự đắc, chờ cơn giận của y dấy lên lật bàn.
Dù sao Kinh Hàn Chương làm ra mấy hành động như vậy, người khác nhất định sẽ cho rằng là do hắn tính tính bốc đồng gây sự trước, sẽ không liên lụy đến trên đầu kẻ khác.
Sắc mặt Giang Phong Hoa trắng bệch, Kinh Hà Chi trong lời nói giấu kim đến khiêu khích chẳng phải một lần hai lần.
Lần nào Kinh Hàn Chương cũng đều nổi giận lật bàn, kết cục là bị Thái phó và Hoàng thượng trách phạt một trận.
Lần này Kinh Hà Chi vậy mà lại lấy sở thích của Điện hạ ra để châm chọc, e rằng cơn thịnh nộ lần này một khi bộc phát sẽ khó lòng mà kết thúc.
Giang Phong Hoa tay run rẩy muốn kéo "Thất điện hạ" đi, ám chỉ y nhẫn nhịn một chút, kẻo rơi vào cái bẫy của cậu ta.
Chỉ là tay hắn ta vừa mới đưa ra thì "Điện hạ" không chỉ trực tiếp đẩy cánh tay đó ra, mà còn giơ tay vén ống tay áo.
Giang Phong Hoa hoảng hốt, muốn xắn tay áo đánh người sao?
Ngay cả Kinh Hà Chi cũng hoảng sợ, đang định lùi về sau để tránh đi thì "Kinh Hàn Chương", người vốn phải nổi giận lại tao nhã vén tay áo lên, cầm lấy cây bút bên cạnh.
Khuôn mặt Yến Hành Dục lạnh nhạt, sau khi cầm bút lên liền viết nhanh trên giấy, hoàn toàn không có dáng vẻ nổi giận dữ tợn ngày thường.
Kinh Hà Chi: "..."
Giang Phong Hoa: "..."
Câu "Điện hạ bớt giận --" của Giang Phong Hoa suýt nữa thốt ra ngoài, đã nhanh chóng bị hắn nuốt lại trong bụng, mặc kệ có bao nhiêu khó chịu.
Yến Hành Dục viết trên giấy câu nói vừa rồi của Kinh Hà Chi, từng nét chữ rồng bay phượng múa hạ xuống.
Nét chữ vốn như gà bới của Kinh Hàn Chương lúc này lại trở thành lối chữ thảo hoàn toàn khác, cực kì tiêu sái.
Kinh Hà Chi và Cửu hoàng tử trông thấy liền sửng sốt, ngay cả Ngũ hoàng tử đang ngồi lì trong góc phòng cũng phải nghiêng đầu nhìn lên.
Yến Hành Dục viết xong, liếc mắt nhìn Kinh Hà Chi với nụ cười như có như không, chậm rãi nói: "Nếu ngươi đã cầu ca ca là ta dạy cho ngươi thứ mà ngay cả đứa con nít cũng biết, thì ta tất nhiên sẽ không từ chối, lại đây."
Thái độ của y quá mức lạnh nhạt nhưng vẫn cường thế, Kinh Hà Chi sửng sốt hồi lâu.
Sau khi phản ứng lại, mới phát hiện ra chính mình đã ngồi ở trước bàn.
Kinh Hà Chi: "?"
Yến Hành Dục đứng ở một bên, giống như phu tử đang giảng bài, đưa tay chỉ vào mấy chữ nà nói: "Hai câu này trích trong Kinh Thi, Bát đệ chắc là biết mà đúng không?"
Kinh Hà Chi lúc này mới có ý thức lại, không biết vì sao mặt đỏ rần lên.
Yến Hành Dục tựa như đang dạy một đứa trẻ, một bàn tay đặt trên bờ vai của cậu ta, tuy trọng lượng đặt trên vai rất mỏng manh, nhưng lại mang theo cường thế áp bách nhân tâm.
"Câu 'như thiết như tha' này là nói về việc học đạo lý, còn 'Như trác như ma' là nói về việc tu tâm dưỡng tính."
Y nói xong, còn lo rằng đệ đệ ngốc nghe không hiểu, vừa kiên nhẫn vừa ôn nhu hỏi lại: "Nghe có hiểu không? Nghe không hiểu ta giảng lại một lần nữa cho ngươi."
Giống như thật sự coi cậu ta là một đứa trẻ ba tuổi vô tri vô giác, còn không bằng đứa ngốc.
Kinh Hà Chi: "..."
Khí thế của Kinh Hà Chi bỗng nhiên bị Yến Hành Dục áp chế một cách kỳ lạ, bởi vì áp lực quá lớn khiến hắn cảm thấy rất xấu hổ.
Nhưng lại không dám chống đối, chỉ có thể cắn răng gật đầu.
Những người xung quanh hoàn toàn không biết làm sao lại phát triển tới mức này, tất cả đều ngơ ngác nhìn.
Yến Hành Dục thấy cậu ta gật đầu, như có chút vừa lòng liền đưa tay đặt trên bờ vai của cậu ta.
Người hơi cúi xuống, ghé vào tai Kinh Hà Chi, thấp giọng nói: "Như suy nghĩ trong lòng ngươi, quân tử đích thực như một khối ngọc mà Thất ca của ngươi lại không phải quân tử."
"Nếu ta không phải quân tử, chẳng lẽ ngươi còn muốn ta giữ phép tắc như quân tử, làm việc mà quân tử làm hay sao?" Yến Hành Dục ôn nhu nói: "Đệ đệ ngoan, buổi tối đi ra ngoài chú ý chút, cẩn thận đằng sau có người đang nhìn ngươi."
Kinh Hà Chi: "..."
Cả người Kinh Hà Chi đột nhiên hơi run rẩy, mơ mơ màng màng cảm thấy sau lưng như có mãnh thú hoặc quỷ dữ đang nhìn mình, mồ hôi lạnh dường như muốn toát ra ngoài ngay lập tức..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...