Edit: phongsunuong.
Dưới tận đáy rương đựng đầy kinh Phật, Kinh Hàn Chương rốt cuộc cũng tìm được một bức thư ố vàng, nhìn qua quả thật cũng được viết từ lâu rồi.
Trên bìa thư có viết bốn chữ.
“Thân gửi thái phó.”
Kinh Hàn Chương đưa thư cho y: “Là cái này sao?”
Yến Hành Dục nhận lấy, gật gật đầu: “Ừm, phải.”
Y lấy bức thư, tùy tay nhét vào trong tay áo.
Trong lúc vô ý liếc mắt nhìn, Kinh Hàn Chương phát hiện hôm nay Yến Hành Dục thế nhưng lại mang theo nỏ.
Yến Hành Dục không đợi Kinh Hàn Chương hỏi gi thêm, lập tức đứng dậy, nói: “Ta muốn đi gặp mẫu thân, điện hạ ở đây nghỉ ngơi một lúc đi.”
“Mẫu thân của ngươi?” Kinh Hàn Chương cau mày, “Gặp bà ta làm cái gì?”
Yến Hành Dục cười nói: “Dù sao ta cũng sắp thành thân, gặp bà ấy lần cuối, tiện cho bà ấy thấy bức thư này.”
Kinh Hàn Chương không rõ lý do, nhưng Yến Hành Dục không muốn nhiều lời nên hắn cũng không hỏi nữa, nhìn theo bóng dáng vui vẻ của y dần dần rời xa.
Kinh Hàn Chương có chút giật mình mà nghĩ, đi gặp người thiếu chút nữa là giết mình khi còn bé, vui đến vậy sao?
Tâm tình của Yến Hành Dục chưa từng tốt như vậy, y được Triệu bá dẫn tới hậu viện tìm Yến phu nhân.
Triệu bá nói: “Mấy năm nay phu nhân vẫn luôn ở từ đường ăn chay niệm Phật, thiếu gia Vi Minh cũng lâu rồi không trở về, toàn bộ phủ Thừa Tướng đều lạnh lẽo.”
Yến Hành Dục cười nói: “Mẫu thân ở từ đường, là đang hoài niệm cố nhân nào đó sao?”
Triệu bá lắc đầu: “Lão cũng không biết. Từ đường phủ Thừa Tướng có một tấm bài vị không tên, phu nhân hay rơi lệ với tấm bài vị đấy, chắc hẳn là người thân của phu nhân.”
Yến Hành Dục không nói nữa.
Rất nhanh, Yến Hành Dục đã tới từ đường phủ Thừa Tướng.
Yến phu nhân đưa lưng về phía cửa chính quỳ ngồi trên bồ đoàn, toàn bộ bài vị trong căn phòng được bao phủ trong mùi đàn hương, trang nghiêm túc mục.
Nữ nhân xinh đẹp kia cho dù là lúc nào đi nữa cũng mang dáng vẻ diễm lệ khuynh thành, khí thế bức người, nhưng chỉ khi ở trong từ đường là thu lại toàn bộ mũi nhọn không còn một ảnh.
Bà ta không đánh phấn trang điểm, thần sắc bi thương lại trầm tĩnh.
Nghe thấy tiếng bước chân, Yến phu nhân hơi quay đầu lại, nhìn thấy Yến Hành Dục đang chậm rãi bước tới trên mặt bà ta hiện ra sự chán ghét cùng cực.
Yến phu nhân lạnh lùng nói: “Ngươi tới nơi này làm gì?”
Yến Hành Dục cho Triệu bá lui xuống, chậm rãi tới trước từ đường, lấy hương châm lửa từ ánh nến, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt lãnh lệ của Yến phu nhân, tùy tay vẩy hương, sau khi lửa tắt y tư thái tao nhã mà cúi đầu về phía bài vị tổ tiên.
Y cắm hương vào trong bát hương, khóe môi mỉm cười, nhìn về phía Yến phu nhân, ôn nhu gọi bà: “Mẫu thân.”
Yến phu nhân giọng nói lạnh lùng: “Đừng gọi ta là mẫu thân.”
Yến Hành Dục cũng không nổi giận, vén vạt áo ngồi vào bồ đoàn bên cạnh Yến phu nhân, chống cằm, ngữ khí khi nói chuyện đều rất thản nhiên, nhẹ tựa lông vũ.
“Phụ thân chắc hẳn đã nói với người cái gì đó.” Ngón tay của Yến Hành Dục nhẹ nhàng gõ cạnh mặt mình, nhẹ giọng nói: “Nếu không thì người sẽ không nói trong người ta có một nửa huyết mạch của mình.”
*Vì Yến phu nhân không cho Yến Hành Dục gọi mình là mẫu thân, nên Yến Hành Dục sẽ xưng hô là người—ta.
Khi vừa mới về kinh, ám vệ của Yến Hành Dục đã lẻn vào trong phủ Thừa Tướng, lúc trở về đã báo lại những gì Yến phu nhân nói cho y biết.
“Có lẽ chờ tới khi nó chết, ta sẽ nể tình một nửa huyết mạch mà bố thí cho nó một tấm chiếu.”
Trước khi đọc được thư của Lâm thái phó, Yến Hành Dục cảm thấy lời này cũng không khả thi lắm.
Nhưng bây giờ. Yến Hành Dục lại chỉ cảm thấy những lời này thật sự như là một lưỡi dao sắc bén, cắt trái tim y thành từng mảnh từng mảnh một.
Cắt y cũng không biết đau nữa.
“Người biết là ta có thể là nhi tử của ngài, đúng không?” Yến Hành Dục nhẹ giọng hỏi.
Yến Hành Dục khinh bỉ mà nhìn y: “Ngươi làm sao có thể là nhi tử của ta được? Ta có thể sinh ra đứa trẻ sát phạt quả quyết, máu lạnh vô tình hay thậm chí là có mệnh số Tử Vi như ngươi hay sao?”
***
Thiên viện phủ Thừa Tướng, Kinh Hàn Chương đang lật xem từng thứ một trong rương đựng đồ, nhìn một đống kinh Phật kia mà cảm thấy rùng cả mình, không dám nghĩ ngợi quá nhiều.
Ở trong góc tối của ám thất, còn cất giấu một ít rương nhỏ hơn, so với những chiếc rương đựng kinh Phật thì có chút không hợp.
Kinh Hàn Chương do dự một chút, cảm thấy nếu Yến Hành Dục đã dẫn hắn tới nơi này, chắc hẳn cũng không muốn giấu hắn.
Nghĩ vậy, Kinh Hàn Chương tiến lên lấy chiếc rương kia ra, sau khi nhẹ nhàng mở ra thì thoáng sửng sốt.
Trong rương này thật sự không đựng kinh Phật, mà là một đống thư, xếp cùng một chỗ, nhìn qua cũng tới trăm bức thư.
Kinh Hàn Chương tùy tay chọn lấy một bức thư, nhìn chữ trên đó mà đồng tử co rụt lại.
Trên bìa thư có viết vài chữ, hiện giờ Kinh Hàn Chương có thể thuần thục mà đọc được chữ.
“Thân gửi Hàn Chương.”
Toàn bộ thư trong chiếc rương này, thế nhưng đều viết cho Kinh Hàn Chương.
Trái tim Kinh Hàn Chương đập nhanh, đột nhiên ý thức được hai nắm hắn rời khỏi kinh thành, không phải Yến Hành Dục không viết thư cho hắn mà là viết xong rồi nhưng không gửi đi.
Vì sao không gửi cho hắn?
Y là Thừa Tướng công tử, gửi một bức thư tới biên cảnh, khó lắm hay sao?
Kinh Hàn Chương run tay chuẩn bị mở bức thư kia ra đọc, thì chợt có một giọng nói vang lên từ bên ngoài: “Điện hạ.”
Kinh Hàn Chương quay đầu lại, nhìn thấy ám vệ của Yến Hành Dục đang quỳ gối một bên, bởi vì che mặt nên không nhìn được mặt.
“Chuyện gì?”
Ám vệ hạ giọng, nói: “Công tử mời ngài tới từ đường ở hậu viện.”
Kinh Hàn Chương nhướng mày: “Bây giờ?”
“Vâng.”
Kinh Hàn Chương nhìn bức thư trong rương, do dự một lúc lâu, mới đóng lại rương, nói: “Được, ta tới đấy ngay.”
Từ đường phủ Thừa Tướng.
Yến phu nhân hung hăng ném chuỗi phật châu trong tay vào người Yến Hành Dục, một tiếng trầm đục vang lên, bà ta khàn giọng nói: “Khi ngươi vừa mới được sinh ra, lập tức có hạ nhân tới báo cho ta, có khả năng Yến Kích đã tráo đổi ngươi với nhi tử của Nhiếp Chính Vương, ta còn không tin.”
Yến Hành Dục vẫn không động đậy tùy ý để Yến phu nhân phát tiết.
“Ta xem ngươi như cốt nhục mà nuôi dưỡng sáu năm, mà kết quả thì như nào?” Trong con ngươi dữ tợn của Yến phu nhân đều là vô tận sát ý, “Năm ngươi sáu tuổi, mệnh số của ngươi được xét cũng là sao Tử Vi, sao Tử Vi tuyệt thế vô song.”
Yến phu nhân nói xong, đưa tay kéo chặt lấy cổ tay của Yến Hành Dục, giọng đầy căm giận: “Ta có xuất thân ti tiện, bởi vì khuôn mặt này mà được Thừa Tướng đương triều coi trọng, ngươi nói thử xem, Yến Hành Dục ngươi tự nói đi. Ta, một kẻ từ nhỏ đã làm nô, trở thành kẻ đê tiện trà trộn vào thanh lâu bán mình mà sống, làm sao có thể sinh ra đứa trẻ có mệnh số sao Tử Vi?”
Yến Hành Dục để mặc cho bà ta kéo mình, sự thuần triệt vô hại sâu trong đáy mắt y dần dần biến mất.
Yến phu nhân cũng không thấy được sự khác thường của y, vẫn khàn giọng mà hỏi: “Yến Kích cũng thật si tình, vì nữ nhân kia mà có thể mắt cũng không chớp mà đổi con của mình để đi chịu chết. Mà nữ nhân kia thì sao, cuối cùng còn không nhớ nổi hắn là ai! Hắn giết con của ta, rốt cuộc nhận được cái gì?”
Bà ta nói xong, cũng trở nên cuồng loạn, đôi mắt diễm lệ gợn nước, ánh mắt nhìn Yến Hành Dục vừa hận lại vừa yêu.
Yến phu nhân khóc một lúc, lại như thay đổi một bộ mặt khác, bàn tay run rẩy nâng khuôn mặt của Yến Hành Dục, mặt đầy nước mắt mà bi thương nói: “Nhưng Hành Dục à, khuôn mặt này giống ta như vậy, sao có thể không phải là con của ta đâu? Ta đi cầu xin Yến Kích nói sự thật cho ta, muốn biết rốt cuộc đứa nhỏ có bị đổi đi không, nhưng hắn lại nhất quyết không chịu nói cho ta.”
“Con của ta không có khả năng là sao Tử Vi, ta hoài thai mười tháng bảo vệ con ta tốt như vậy, nên nó cũng không có khả năng có bộ dạng như một con ma ốm mạng không còn lâu như Lâm Ánh Triều* được.” Yến phu nhân tính toán từng khả năng Yến Hành Dục không là con của mình, càng nói càng khẳng định, càng nói càng thêm hận Yến Hành Dục.
*Lâm Ánh Triều: là Vương phi của Nhiếp Chính Vương.
Yến Hành Dục hơi ngẳng đầu, đôi mắt không màng thế sự nhìn thẳng vào bà, y nhẹ giọng hỏi: “Cho nên người tình nguyện giết chết đứa con thân sinh của mình, cũng không muốn nuôi dưỡng con cho người khác, đúng không?”
Khi Yến phu nhân tự tay muốn giết chết y, Yến Hành Dục vẫn còn một chút ý thức.
Trong thoáng chốc y nghe thấy Yến Kích tới cứu mình, nhưng khi ông ta phá cửa mà vào, trong chớp mắt nữ nhân đang ôm chặt y đột nhiên không dấu hiệu mà gào khóc, vừa run rẩy buông lỏng y ra, vừa khóc lóc lay y tỉnh lại, gọi y là “Tiểu Ngọc Nhi”.
Yến Hành Dục năm đó cảm thấy chắc đó chỉ là ảo giác, nên cũng không để tâm nhiều.
“Chỉ có nàng ta là không được!” Yến phu nhân như trở thành lệ quỷ, lạnh lùng nói, “Chỉ có nữ nhân kia là không được! Đổi lại là người khác, ta đều có thể xem đứa nhỏ kia là do ta sinh ra! Chỉ có Lâm Ánh Triều nàng ta là không được!”
Bà ta run tay vuốt mặt mình: “Yến Kích chỉ quan tâm ta vì khuôn mặt này của ta, biến ta thành một vật thay thế mà thôi. Lâm Ánh Triều, chỉ cần Lâm Ánh Triều còn sống một ngày, ta chỉ có thể sống dưới cái bóng của nàng ta. Giờ nàng ta đã chết, ha ha... Nàng ta chết là tốt rồi.”
Yến phu nhân nói xong, lại nở nụ cười.
Yến Hành Dục vẫn luôn yên tĩnh nhìn bà ta nổi điên, cho đến khi bà ta bình tĩnh lại Yến Hành Dục mới lên tiếng: “Người có gì muốn nói với ta nữa không?”
Yến phu nhân giật mình nhìn y nửa ngày, mới thì thào, như là cầu xin mà lẩm bẩm nói: "Ngươi vì sao còn sống hả? Ta van cầu ngươi nhanh chết đi."
Lời nói giống y hệt khi y còn bé, ngay cả ngữ điệu cũng giống như đúc.
Không hề thay đổi.
Yến Hành Dục bật cười, y lấy bức thư trong tay áo ra, vừa đưa cho Yến phu nhân vừa chậm rãi nói: “Đây là thư của người hộ tống Nhiếp Chính Vương nhi tử đi Giang Nam gửi cho Lâm thái phó.”
Yến phu nhân như đoán được gì đó, run rẩy đưa tay nhận lấy bức thư.
Bức thư này Yến Hành Dục đã sớm thuộc lòng, y hơi ngẩng đầu nhìn tấm bài vị không tên kia, giọng nói ôn nhu: “Mọi chuyện đã qua hai mươi năm, nội dung trong bức thư này cũng không hoàn toàn tin được, bởi vì không thể biết được liệu bức thư này cũng nằm trong kế hoạch của Yến Kích hay không, mượn bức thư này để bệ hạ an tâm.”
Yến phu nhân giật mình nhìn bức thư ố vàng kia, không thể tin được mà nhìn về phía Yến Hành Dục.
“Ta không tin bức thư này, cũng không tin Yến Kích nói sao.” Yến Hành Dục nói, “Bởi vì hiện giờ ta không quan tâm ta là ai nữa, ta chỉ muốn làm chính mình, mà không phải một thanh kiếm trong tay người nào đó.”
Đôi môi của Yến phu nhân trắng bệch, gian nan nói: “Điều đó không có khả năng... Nếu không tráo đổi, vì sao hắn lại muốn...”
Yến Hành Dục chỉ phụ trách đưa thư cho bà ta, không nói thêm gì liên quan tới bức thư này nữa, mà không đầu không đuôi bất ngờ chuyển sang câu chuyện khác.
“Mẫu thân.” Yến Hành Dục nghiêng đầu, nghiêm túc mà nhìn nàng, “Người biết vì sao thân thể ta lại ốm yếu không?”
Yến phu nhân gần như mê mang mà nhìn y.
“Là bị bệnh tim từ trong bụng mẫu thân luôn hay sao?” Yến Hành Dục nhẹ nhàng lại gần bên tai của Yến phu nhân, hạ giọng, trong ngữ điệu còn mang theo loại vui sướng không rõ, “Không, mẫu thân, Hành Dục là trúng độc.”
Đôi mắt của Yến phu nhân đột nhiên trừng to.
“Phật Sinh Căn là vị thuốc kịch độc, nếu nhi tử chỉ bị bệnh tim bình thường, thì cần gì phải dùng đến loại thuốc hiểm độc như vậy để chữa bệnh đâu?” Yến Hành Dục mắt cũng không chớp mà nhìn Yến phu nhân, đồng tử không còn tiêu cự, giống như một u hồn đáng sợ.
Y khẽ nói nhỏ bên tai Yến phu nhân: “Bởi vì muốn lấy độc trị độc đấy.*”
*Ý của Yến Hành Dục là để giả dạng thành người mang bệnh tật quanh năm— giống như Lâm Ánh Triều thì y đã bị trúng độc.
Yến phu nhân đột nhiên hét lên một tiếng, hoảng sợ nhìn y như gặp phải quỷ.
Yến Hành Dục thấy bà ta như vậy, thế nhưng lại bật cười.
Y cười đến thaoir mái rồi lại cực kỳ đè nén, trong từ đường vốn u tĩnh giống như tiếng quỷ khóc, quanh quẩn bên tai của Yến phu nhân.
Đồng thời cũng truyền tới tai của Kinh Hàn Chương không biết đã đứng bên ngoài từ lúc nào.
Yến Hành Dục chống tay trên mặt đấy, cười đến ho khan mới dừng lại, nước mắt cũng đã tuôn rơi.
Dưới ánh nhìn ngạc nhiên của Yến phu nhân, y lấy tư thái tao nhã mà nhẹ nhàng ngồi lại lên bồ đoàn, mặt mày vẫn chưa mất đi ý cười.
Từ sau khi tới từ đường, nụ cười trên khuôn mặt y hình như chưa từng thay đổi.
Khiến người khác phải sợ hãi.
Yến Hành Dục nhìn cuốn kinh Phật được đặt trước tấm bài vị không tên kia, cười nói: “Đối với ta mà nói, kinh Phật khiến ta nhớ càng rõ chính mình đã tạo ra bao nhiêu sát nghiệp, rồi phải chịu bấy nhiêu báo ứng mà thôi. Còn mẫu thân thì sao?”
Không biết từ lúc nào Yến phu nhân đã lệ rơi đầy mặt, bà ta phảng phất như không còn khả năng tự hỏi nữa, dại ra nhìn Yến Hành Dục.
“Người đã chết đi, dù chép nhiều kinh Phật đến mức nào đi nữa cũng vô dụng.” Yến Hành Dục ôn nhu nhìn Yến phu nhân, nhẹ giọng nói, “Mấy năm nay, khi người chép kinh Phật, là đang hận ai?”
Hô hấp của Yến phu nhân khựng lại, trong mắt đều là tuyệt vọng, bà ta muốn đưa tay kéo lấy Yến Hành Dục, nhưng bàn tay vừa mới nâng lên lại lập tức khựng lại giữa không trung.
Yến Hành Dục thấy phản ứng này của Yến phu nhân là đã biết được đáp án: “À, là hận ta.”
“Nhưng ta đã làm sai điều gì?” Yến Hành Dục dùng giọng nói mềm nhẹ, giống như sợ quấy nhiễu đến gì đó, y vươn tay nhẹ nhàng lau khô nước mắt trên khuôn mặt của Yến phu nhân, không chút để tâm mà nói: “Nếu ta là nhi tử của Nhiếp Chính Vương, thì sau khi báo thù xong thân thể này và đống kinh Phật kia đều sẽ bị đốt sạch cùng nhau chỉ bằng một mồi lửa.”
Ở ngoài cửa, cả người Kinh Hàn Chương run lên.
“Nhưng nếu ta không phải thì sao?” Nước mắt trên mặt Yến phu nhân phảng phất như lau mãi không hết, nhưng Yến Hành Dục lại cực kỳ kiên nhẫn mà dùng tay áo lau đi từng giọt nước mắt, ngữ điệu mềm nhẹ, giống như một đứa nhỏ ôn nhu rất biết cách săn sóc người khác, “Nếu ta là cốt nhục của người, nếu ta là Yến Hành Dục, thì tại sao ta lại phải hứng chịu những thứ đó?”
“Các người từng bước lại từng bước, tại sao lại ép ta thành nông nỗi này?”
Ánh mắt của Yến Hành Dục càng ngày càng lạnh lẽo, giống như toàn bộ cảm xúc đều bị vài câu nói nhẹ nhàng bóc xuống tại đây.
Cuối cùng, y nhẹ nhàng thu tay lại, mặt không đổi sắc nhìn Yến phu nhân.
“Yến phu nhân, bây giờ người còn hy vọng ta đi chết nữa sao?”
⭐⭐⭐
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...