Edit: phongsunuong.
Kinh Hàn Chương nói đi là đi, ở lại cùng Yến Hành Dục uống xong thuốc rồi lập tức phóng ngựa ra phố, một đường không ngừng nghỉ tới phủ Quốc Sư.
Khóe môi Yến Hành Dục cong cong, cắm hoa sen mà Kinh Hàn Chương hái vào trong bình hoa, tâm tình nhìn qua khá tốt.
Việc hợp tác với Thụy Vương ban đầu Yến Hành Dục cũng dịch dung để ra mặt, còn lại đều do Ngư Tức đảm nhận hết, hai tháng dưỡng bệnh này là khoảng thời gian an ổn nhất trong cuộc đời của Yến Hành Dục.
Kinh Chập Vệ lặng yên không tiếng động mà lẻn vào trong phủ Thất hoàng tử, khi Kinh Chập Vệ quỳ gối trước mặt Yến Hành Dục, thì đối với Yến Hành Dục hơn một tháng nay chưa từng hỏi qua Kinh Chập Vệ hiếm thấy mà ngẩn ngơ một lúc, một bông hoa sen trên tay chưa kịp cắm vào bình hoa đã rơi từ trên tay y xuống.
Yến Hành Dục có chút mơ màng mà nhìn Kinh Chập Vệ, nghi hoặc hỏi: “Ngươi...”
A Mãn nghe được động tĩnh chạy từ ngoài vào, thì thấy Yến Hành Dục ngồi xổm trước mặt Kinh Chập Vệ, y ngạc nhiên mà nhìn người nọ, trong mắt đều là sự thuần triệt vô hại.
A Mãn biết khi Kinh Hàn Chương không ở trong phủ, Yến Hành Dục đôi khi sẽ có chút kỳ lạ, hắn thật cẩn thận mà đi qua, hỏi: “Công tử, tên đó có gì lạ sao?”
Yến Hành Dục ôm đầu gối, trong tay cầm lấy một bông hoa sen, ngón tay nhẹ nhàng chọc chọc, thuận miệng hỏi: “Hắn ta là ai vậy? Vì sao lại gọi ta là đại nhân?”
A Mãn tỏ ra sợ hãi và cả kinh, ngay cả Kinh Chập Vệ quỳ gối trên mặt đất cũng ngạc nhiên ngẩng đầu lên.
Hai người hai mặt nhìn nhau, đều thấy được sự sợ hãi và nghi hoặc từ trong ánh mắt của đối phương.
A Mãn sợ tới mức tóc gáy bắt đầu dựng thẳng lên, hắn cho Kinh Chập Vệ lui xuống trước, run tay nâng Yến Hành Dục đứng lên, thử hỏi: “Công tử, ngài...”
Hắn còn chưa kịp hỏi xong, Yến Hành Dục như vừa mới tỉnh khỏi giấc mộng, “À” một tiếng, bông hoa sen xoay vòng trong tay y cũng đột nhiên dừng lại.
Yến Hành Dục ngơ ngác mà nhìn hư không, qua một hồi lâu mới nhẹ giọng nói: “À đúng rồi, ta vẫn còn là thế tử trên danh nghĩa của Nhiếp Chính Vương.”
Cả người A Mãn tuôn mồ hôi lạnh: “Có phải ngài...”
“Ta không điên.” Yến Hành Dục cắm bông hoa sen trên tay mình vào bình hoa, thất thần nói, “Ta rất ổn, là tác dụng của Phật Sinh Căn.”
A Mãn lại không tin những lời này.
Từ hai năm trước hắn đã thấy công tử nhà mình như tự phân liệt chính mình thành hai người vậy, một người là Nhiếp Chính Vương thế tử máu lạnh vô tình, một người lại chỉ xuất hiện khi đối mặt với Kinh Hàn Chương làm một con nai con toàn thân vô hại.
Trước kia Yến Hành Dục có thể nhanh chóng thay đổi nhân cách, nhưng từ lần trở về từ phủ Quốc Sư, Yến Hành Dục bất tri bất giác muốn chính mình phân liệt hoàn toàn.
Y không muốn làm Nhiếp Chính Vương thế tử mưu toan tính kế tay đầy máu tươi, chỉ muốn làm nai con thuần triệt cái gì cũng không hiểu.
Mà hiện giờ, chỉ ngắn ngủi một tháng thôi, y đã không nhớ rõ Kinh Chập Vệ luôn luôn làm việc cho mình nữa rồi.
A Mãn cảm thấy trong lòng run lạnh, sau khi đổi trà cho Yến Hành Dục, vội vã đi tìm Ngư Tức.
Ngư Tức đang nghiền thuốc, nghe vậy chợt khựng lại, mới nói: “Không có việc gì, trong thuốc y đang uống có Phật Sinh Căn, sẽ chịu chút tác dụng phụ, uống thêm chút thuốc điều trị là được.”
Nghe Ngư Tức nói vậy A Mãn mới yên lòng hơn.
Kinh Hàn Chương vui sướng mà đi phủ Quốc Sư, nhưng lại nổi giận đùng đùng mà quay về.
Yến Hành Dục ngồi trong sân bứt từng cánh hoa sen một mà chơi, nhìn thấy bộ dáng tức giận không thôi của hắn, cười hỏi: “Làm sao vậy? Quốc Sư không xem ngày cho sao?”
“Không phải.” Kinh Hàn Chương đặt mông ngồi đối diện với Yến Hành Dục, rầu rĩ nói, “Quốc Sư nói ngày lành tháng tốt phải tới hai tháng sau, ai mà chờ nổi hai tháng chứ?”
Yến Hành Dục an ủi hắn: “Lễ thành thân chỉ cần đi qua sân mà thôi, điện hạ không phải chấp nhất như thế.”
Kinh Hàn Chương chơi đùa với đống cánh hoa sen trên bàn, sau một trận tay vụng nát hoa mới rầm rì nói: “Ta muốn mau chóng làm ngươi trở thành của ta.”
Yến Hành Dục nghe vậy mỉm cười ôn nhu nói: “Ta hiện giờ ở trong quý phủ của điện hạ, chi phí ăn mặc đều là của điện hạ, dù không thành thân thì ta cũng là của ngài từ lâu rồi.”
Kinh Hàn Chương ngẩng đầu nhìn y một cái, lại cúi đầu tiếp tục tay vụng nát hoa, im lặng không lên tiếng.
Yến Hành Dục không biết Kinh Hàn Chương lại giận dỗi cái gì, nghiêng đầu nhìn hắn.
Dưới ánh nhìn chăm chú của Yến Hành Dục, Kinh Hàn Chương cảm thấy bản thên mình như một tên háo sắc bị sắc tâm che mắt, đầy đầu đều là suy nghĩ xấu xa, nên đi chép kinh Phật để tĩnh tâm!
Kinh Hàn Chương hít vào sâu một hơi, không nói thêm về vấn đề này nữa, hắn nhìn thấy trên ngón tay của Yến Hành Dục đều là nước hoa màu hồng, lấy khăn nghiêm túc mà lau tay cho y.
Đôi mắt Yến Hành Dục cong cong, chăm chú nhìn Kinh Hàn Chương lau từng ngón tay của mình, những chỗ lau sạch khó hiểu mà nóng lên.
Vào lúc Yến Hành Dục đang tự hỏi rốt cuộc đây là cảm giác gì, thì Kinh Hàn Chương xốc lên tay áo của y, cau mày nhéo lấy cổ tay trống không của y.
“Nỏ của ngươi đâu?”
Yến Hành Dục chớp chớp mắt: “Cái gì?”
Kinh Hàn Chương vén tay áo của y lên đến khuỷu tay, cảm thấy kỳ lạ mà hỏi: “Không phải ngày thường ngươi vẫn luôn buộc nỏ ở cổ tay sao?”
Yến Hành Dục nghi hoặc mà nhìn hắn, giống như không hiểu hắn đang nói cái gì, một hồi lâu y mới “À” một tiếng, cười nói: “Y phục mùa hè rất mỏng, nên dễ bị phát hiện, ta đổi thứ khác rồi.”
Không biết vì sao mà Kinh Hàn Chương có loại dự cảm không tốt cho lắm, vội truy hỏi: “Đổi thành thứ gì?”
Yến Hành Dục nói: “Trong phát quan có cài kim độc.”
Kinh Hàn Chương xòe tay ra với ý, nói: “Cho ta xem.”
Yến Hành Dục mỉm cười nắm lấy tay hắn, nói: “Kim độc có đẹp gì đâu, nếu điện hạ có thời gian rảnh rỗi thì không bằng luyện nhiều thêm vài tờ theo chữ mẫu đi.”
Khi mới khỏi hẳn, Kinh Hàn Chương cảm thấy việc luyện chữ vô cùng mới mẻ, vết thương trên đầu lành không lâu là bắt đầu luyện chữ đọc sách dưới sự chỉ đạo của Yến Hành Dục, nhưng chỉ ngắn ngủi nửa tháng, thời kỳ mới mẻ đi qua, Thất điện hạ bắt đầu nghĩ cách để trốn tránh.
── Nếu không phải là Yến Hành Dục dạy hắn, có lẽ hắn đã sớm lén lút phóng ngựa ra ngoài chơi như trước kia rồi.
Kinh Hàn Chương vừa nghe thấy phải luyện viết chữ theo mẫu, chau mày: “Ta không muốn luyện.”
Yến Hành Dục cũng không tức giận, chỉ rũ mắt lấy vài tờ giấy viết sẵn chữ mẫu trong hộp ra, nhẹ giọng nói: “Vậy chữ mẫu mà Hành Dục đặc biệt viết cho điện hạ đã vô dụng rồi, vẫn nên mang đốt đi thôi.”
Vừa nghe thấy y đặc biệt viết cho mình, tinh thần Kinh Hàn Chương lập tức hứng khởi, trong chớp mắt đã lấy lại, nói: “Luyện, lập tức luyện luôn, luyện một trăm tờ.”
Yến Hành Dục: “...”
Kinh Hàn Chương nói luyện là luyện, loay hoay viết một lúc lại bắt đầu ủ rũ, hắn cắn bút rối rắm nửa ngày, nhìn về phía Yến Hành Dục đang ngồi một bên an tĩnh mài mức, nhỏ giọng gọi: “Hành Dục.”
Yến Hành Dục: “Ừ?”
“Hiện giờ thương thế của ta cũng đã khá hơn rồi.” Kinh Hàn Chương ho khan một tiếng, ra vẻ cường thế hỏi, “Dù sao chúng ta cũng sắp thành thân rồi, ngươi có muốn... Ở chung với ta không?”
Yến Hành Dục kinh ngạc nhìn hắn: “Không phải ta vẫn luôn ở chung với điện hạ hay sao?”
Kinh Hàn Chương lặng lẽ đỏ tai: “Là ngủ chung.”
Khi còn ở săn cung bọn họ đều ngủ cùng một gian phòng, nhưng đầu Kinh Hàn Chương lại bị thương, Yến Hành Dục sau đó lại được Ngư Tức chữa trị bệnh tim, cứ như vậy hai người đã vài tháng không cùng chung chăn gối với nhau.
Kinh Hàn Chương vốn nghĩ Yến Hành Dục luôn không quan tâm những thứ không quan trọng khi nghe xong sẽ trực tiếp đồng ý, không nghĩ tới Yến Hành Dục lại do dự một lúc, nói: “Ta chịu ảnh hưởng của Phật Sinh Căn, đoạn thời gian này luôn gặp ác mộng, đôi khi còn nói mê nữa, sợ làm ồn đến điện hạ.”
Kinh Hàn Chương hừ nói: “Điện hạ của ngươi không sợ ồn.”
Yến Hành Dục vẫn rất khó xử, Kinh Hàn Chương cũng không ép y, nếu không ý đồ lòng muông dạ thú này cũng rõ hơn ban ngày.
Vào đêm, hai người lại tách ra ngủ riêng.
Kinh Hàn Chương nằm trên giường giương mắt nhìn vào hư không đến nửa đêm, màn đêm yên tĩnh, cho đến khi có tiếng gõ mõ canh ba vang lên hắn mới nhảy dựng từ trên giường lên, mặc thêm y phục lén lút vào trong phòng của Yến Hành Dục.
Hành vi cử chỉ sáng nay của Yến Hành Dục vẫn có vài chỗ kỳ lạ, lại nghe nói buổi tối còn gặp ác mộng, Kinh Hàn Chương làm sao cũng không thể bỏ mặc y như vậy được, nên đến nhìn y.
Hắn lặng lẽ lẻn vào trong phòng, bởi vì bị thương nên đã vài tháng Kinh Hàn Chương không luyện võ, thân thủ có chút tụt lùi, khi lật mình qua cửa sổ còn thiếu chút nữa là ngã xõng xoài trên mặt đất, may là vẫn chống tay được nên chỉ phát ra một tiếng động rất nhỏ.
Yến Hành Dục luôn luôn ngủ không được sâu, cho dù với tiếng động nhẹ như vậy cũng nên bừng tỉnh ngay lập tức, nhưng lúc Kinh Hàn Chương nhón mũi chân lẻn tới màn giường, phát hiện y đã ngủ yên.
Mái tóc y rối tung, phát quan thì đặt trên mặt bàn bên cạnh, trên người mặc y phục đơn giản, cổ tay thì trống không không có gì cả.
Không biết bắt đầu từ khi nào, con nai cả người mọc đầy gai ngay cả lúc ngủ cũng không chịu buông bỏ cảnh giác thế nhưng lại gỡ hết ám khí xuống, an ổn đi vào giấc ngủ.
Kinh Hàn Chương ngồi ở một bên dựa vào ánh nến mà nhìn Yến Hành Dục, thấy y thật sự ngủ rất say giấc thì an tâm rời đi, nhưng Yến Hành Dục vẫn luôn an tĩnh lại đột nhiên vùng vẫy giãy giụa, hai tay thì vung lung tung tìm chỗ nắm.
Kinh Hàn Chương hoảng sợ, vội đưa tay nắm lấy tay y: “Hành Dục?”
Yến Hành Dục nói mê: “Điện hạ.”
Kinh Hàn Chương: “Ta đây, ta đây, ta ở đây.”
Yến Hành Dục nắm chặt tay hắn, lẩm bẩm nói: “Điện hạ cứu ta.”
Kinh Hàn Chương bị lời cầu cứu trong vô thức này làm cho sửng sốt, một lúc lâu sau mới duỗi tay ôm lấy Yến Hành Dục đang không ngừng giãy giụa vào trong lòng ngực, nhẹ giọng trấn an: “Được, ta tới cứu ngươi.”
Tuy nói như thế, nhưng trong nhất thời Kinh Hàn Chương không biết phải làm sao mới có thể cứu được y.
Buổi sáng ngày thứ hai, Kinh Hàn Chương thử hỏi Yến Hành Dục buổi tối y gặp phải ác mộng gì.
Yến Hành Dục nghiêng đầu suy nghĩ, nói: “Không nhớ rõ.”
Y thật sự không nhớ rõ, nhưng từng tiếng gọi thê lương bi ai “Điện hạ cứu ta” lại như một cây kim găm trong tim Kinh Hàn Chương, rút kiểu gì cũng không ra.
Kinh Hàn Chương không yên tâm mà hỏi: “Ngươi chưa bao giờ lừa ta, đúng không?”
Yến Hành Dục theo bản năng mà gật đầu, kỳ quái nhìn hắn: “Tại sao ta lại phải lừa điện hạ?”
“Vậy ngươi giấu diếm gì với ta không?”
Yến Hành Dục suy nghĩ nửa ngày, giống như chính bản thân y cũng không quá chắc chắn mà trả lời: “Hành Dục... Không giấu gì với điện hạ cả.”
Y nói xong, mày đều nhăn chặt lại.
Hình như Yến Hành Dục thật sự không nói dối hắn, Kinh Hàn Chương do dự nửa ngày, thấy y có vẻ như rất đau đầu nên nhẹ giọng dỗ y: “Được rồi, là ta nói nhiều. Hôm qua ngủ đủ chưa, có muốn đi chơi thuyền với ta không?”
Lúc này Yến Hành Dục mới không nghĩ nhiều nữa, gật đầu: “Có, có phải điện hạ có việc phải thương lượng với Thụy Vương hay không, ta đi được sao?”
“Này có gì mà được với không được?” Kinh Hàn Chương phủ thêm áo choàng cho y, quang minh chính đại mà lôi kéo y chạy ra ngoài, nói, “Dù sao ta và ngươi cũng sắp thành thân rồi, đại ca của ta cũng là đại ca của ngươi, không phải câu nệ.”
Yến Hành Dục chạy sau hắn, nghe thế thì nở nụ cười, trong mắt không chút che giấu nào mà lộ ra sự sung sướng.
Mỗi thời khắc ở bên cạnh Kinh Hàn Chương, Yến Hành Dục đều vô cùng vui vẻ.
Hai người đi xe ngựa một đường đến thuyền hoa mà Thụy Vương đã ước định xong.
Trước đó Kinh Hàn Chương nhờ Thụy Vương tra xét vài thứ, Thụy Vương phải mất nhiều ngày tra xét mới có chút manh mối, vốn dĩ đang mặt ủ mày ê ngồi chờ Kinh Hàn Chương tới, nhưng vừa mới nhấc đầu lên đã nhìn thấy hắn đưa cả gia đình tới đây, mặt Thụy Vương tái lại rồi.
Kinh Hàn Chương làm bộ như không thấy sắc mặt khó coi của ca ca nhà mình, kéo Yến Hành Dục đến bên người mình, gọi: “Đại ca.”
Hắn lắc lắc tay, Yến Hành Dục do dự một lúc cũng gọi theo hắn: “Đại ca.”
Thụy Vương: “...”
Khóe môi Thụy Vương hơi giật giật, tuy đã biết việc Hoàng Đế đã tứ hôn, nhưng đột nhiên có một người không quen biết gì gọi mình là đại ca, vẫn là có chút không được tự nhiên.
Thụy Vương hàm hồ nói: “Ừ, được rồi, ngồi xuống đi.”
Kinh Hàn Chương kéo Yến Hành Dục ngồi xuống, liều mạng trừng mắt nhìn Thụy Vương, ra hiệu với hắn.
Thụy Vương mặt đầy nghi hoặc, đành phải mở miệng hỏi: “Làm sao vậy?”
Đầu óc vốn dĩ đã ngốc nghếch, chẳng lẽ giờ mắt cũng hỏng rồi à?
Người ngốc mắt mù Kinh Hàn Chương hừ nói: “Hành Dục đều gọi huynh là đại ca rồi, huynh không cho chút gọi là lễ sửa miệng có phải là không tốt lắm hay không?”
Thụy Vương: “...”
Đôi uyên ương này là chuyên môn tới hố đại lễ của đại ca sao?!
⭐⭐⭐
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...