Bảo Kiếm Kỳ Thư

Hơn một ngày một đêm ẩn mình quanh Luận Kiếm quán, Liễu Hận cảm nhận lòng kiên nhẫn của chàng càng lúc càng cạn kiệt cùng với bóng chiều dần tắt.

Chàng đang nghĩ đến một biện pháp liều lĩnh, và biện pháp này sự thành công xem ra sẽ quá ít so với sự thất bại.

Chàng tự nhủ :

- “Mọi sinh hoạt của Luận Kiếm quán tuy có phần nào thay đổi, nhưng nếu đêm nay ta không tìm được cách đột nhập vào, đêm dài lắm mộng, rất có thể ta chẳng còn dịp may nào nữa!”

Đang nghĩ như thế, bất ngờ chàng nhìn thấy một bóng người.

Thái độ người đó rất khả nghi, vừa tìm cách đi khỏi Luận Kiếm quán nhưng chốc chốc vừa quay đầu nhìn lại phía sau! Có vẻ như nhân vật đó không muốn ai phát hiện việc ai đang ly khai Luận Kiếm quán.

Chàng ngấm ngầm kinh ngạc :

- “Luận Kiếm quán vốn dĩ do Đinh Nhất Hải lập ra, để mọi người tự tiện ra vào tha hồ bàn luận về kiếm thuật. Suốt ngày qua, như ta thấy, Luận Kiếm quán đang trong tình trạng cảnh giới! Tuy không gọi là nghiêm ngặt lắm nhưng ở Luận Kiếm quán vẫn có vẻ khác thường! Nhân vật này phải chăng vì không muốn hệ lụy nên tìm cách ly khai? Y là ai? Ta cần phải bám theo y và có thể sẽ hỏi y về Luận Kiếm quán!”

Nhân vật đó đột nhiên tháo chạy ngay lúc đã cách xa Luận Kiếm quán chừng mươi trượng.

Chàng kinh nghi :

- “Sao y chạy? Y sợ điều gì?”

Định tung người lao ra và lẻn bám theo nhân vật nọ, chàng động tâm dừng ngay ý định.

Từ Luận Kiếm quán đang có tiếng hô hoán :

- Bàng Điểu! Các hạ chạy như thế phải chăng tự tố giác có liên quan đến Hoàng Tùng?

Chàng sửng sốt :

- “Là Bàng Điểu? Y và Hoàng Tùng vẫn chưa tìm được cách giải thoát cho Hỏa Long Đô Pháp Diệp Mạc? Qua câu nói kia, phải chăng họ đã lộ việc?”

Đang muốn che giấu hành tích, Liễu Hận càng thấy nhiều người xuất hiện càng không dám để lộ chân diện!

Chàng vẫn thu người ẩn kỹ và nhìn ra.

Bàng Điểu chạy càng lúc càng nhanh và sắp sửa lọt vào một khu rừng.

Đoán biết ý đồ của Bàng Điểu và cho rằng khu rừng là nơi dễ ẩn thân, Liễu Hận lập tức dịch người, tìm đường lẻn vào khu rừng trước Bàng Điểu.

Vút!

Như bóng u linh, bóng nhân ảnh của chàng chợt mờ đi, nhập nhoạng vào bón chiều dần sẫm tối!

Chàng đến khu rừng như ý định, nhưng điều xảy đến cho Bàng Điểu mới thật sự làm chàng bất ngờ.

Trong khu rừng không ngờ lại có mai phục, Bàng Điểu vừa đặt chân vào khu rừng lập tức rơi vào trùng vây!

Có tràng cười ngạo mạn vang lên :

- Minh chủ tiên lượng không sai! Bàng Điểu ngươi nếu muốn sống hãy ngoan ngoãn thúc thủ. Ha... ha... ha...

Bàng Điểu kêu lên với sắc mặt nhợt nhạt :

- Ta không quan hệ đến họ Hoàng! Ta và y chỉ là bình thủy tương phùng, qua luận kiếm mà quen biết nhau. Ta không gánh chịu hậu quả từ những việc không do ta thực hiện!

Nhân vật vừa buông tiếng cười, ung dung đi vào giữa vòng người đang vây kốn Bàng Điểu :

- Họ Bàng ngươi đã lập đi lập lại mãi những lời phủ nhận này, khiến ta nghe cũng phải phát ngấy. Nhưng ngươi giải thích thế nào về hành vi lẻn bỏ đi của ngươi?

Bàng Điểu càng biến sắc :

- Ta sợ liên lụy! Ta biết Minh chủ và mọi người không tin ta! Để tránh tai vạ, ta phải tìm cách ly khai!

Nhân vật nọ cười rống lên :

- Ha... ha... ha...! Theo ta, câu giải thích này của ngươi hãy dành đó, chờ khi gặp đích thân Minh chủ hãy nói! Phận sự của ta là ngăn ngươi tháo chạy! Đi nào!

Bàng Điểu cố nài nỉ :

- Có gặp Minh chủ, ngoài những gì ta đã nói, ta không có gì khác để nói! Đoàn Vi Lịch! Ngươi đừng miễn cưỡng ta! Hãy để ta đi!

Đoàn Vi Lịch, nhân vật nọ cười lạnh :

- Ta không dám trái lệnh! Không như ngươi, Minh chủ tuy không xử trị như đối với Hoàng Tùng nhưng Minh chủ đã bảo ngươi phải lưu lại và đừng tìm cách bỏ đi! Ngươi kháng lệnh, tội của ngươi là tội chết!

Bàng Điểu run lẩy bẩy tuy vẫn cố đưa tay cầm kiếm :

- Đã ba ngày, hết Minh chủ lại đến bọn ngươi luân phiên cật vấn ta! Ta... ta không muốn điều đó tái diễn. Ta... ta phải tự cứu ta!

Thái độ của Bàng Điểu lập tức nhận được sự khinh bỉ của Đoàn Vi Lịch :

- Ngươi muốn tự cứu ngươi? Bằng vào đôi tay cầm kiếm đang run rẩy thế kia? Hừ!

Bàng Điểu càng cố trấn tĩnh chừng nào, tay cầm kiếm càng run nhiều chừng nấy :

- Hãy để ta đi! Đừng buộc ta phải động thủ!

Đoàn Vi Lịch bước dần đến :

- Hạng khiếp nhược như ngươi, ta cũng không có hứng thú động thủ. Nào! Bỏ kiếm xuống, cùng theo ta quay lại nào.

Liễu Hận đột nhiên cười thầm :

- “Ngươi gọi họ Bàng là khiếp nhược, ngươi sẽ nhận hậu quả thích đáng! Hừ!”

Đúng như chàng nghĩ, do trước kia Bàng Điểu và Hoàng Tùng đã từng giả vờ có võ công thấp kém và chàng đã bị họ lừa!

Đoàn Vi Lịch thấy Bàng Điểu tuy tay kiếm vẫn run nhưng có vẻ như quyết tâm liều lĩnh! Y đột nhiên loang kiếm :

- Buông kiếm nào!

Véo...

Bàng Điểu lập tức để lộ tuyệt học! Kiếm trên tay được Bàng Điểu chớp động thật nhanh.

- Ngươi muốn chết!

Véo...

Lập tức có tiếng người quát :

- Vi Lịch, mau lùi lại!

Choang!

Kiếm của Bàng Điểu sắp đoạt mạng Đoàn Vi Lịch chợt bị một thanh kiếm xuất hiện bất ngờ chận lại.

Bàng Điểu kêu :

- Đoàn Vi Hưng? Trang chủ Ngũ Mai trang!

Đoàn Vi Hưng cười lạnh :

- Thâm tàng bất lộ, kiếm pháp của ngươi quả cao minh!


Bàng Điểu đưa mắt nhìn quanh :

- Ngươi xuất hiện nơi này, phải chăng đã có sẵn sự phòng bị?

Đoàn Vi Hưng cười khẩy :

- Ta không ngại cho ngươi biết sự thật! Minh chủ từ lâu đã ngờ rằng ngươi và Hoàng Tùng đến Luận Kiếm quán là có ý đồ! Và Minh chủ cũng không xem nhẹ kiếm pháp của ngươi.

Đưa tay chỉ khắp lượt, Đoàn Vi Hưng cười lạnh :

- Nhưng kiếm pháp của ngươi dẫu cao minh đến thế nào đi nữa, nhân số nơi này là Ngũ Mai Kiếm của ta chắc chắn sẽ làm ngươi thất vọng! Ngươi nên thức thời thì hơn.

Bàng Điểu đột ngột gầm lên :

- Là ta hay ngươi phải thức thời? Đỡ!

Véo...

Đoàn Vi Hưng buột miệng :

- Hảo kiếm pháp! Xem đây!

Véo...

Choang! Choang!

Kiếm pháp và nội lực của song phương tương đối ngang nhau khiến Đoàn Vi Lịch phải xông vào tiếp ứng :

- Y muốn chết, chúng ta chẳng cần chọn lựa thủ đoạn! Bàng Điểu! Đỡ!

Vút!

Véo...

Sự tiếp ứng của Đoàn Vi Lịch không làm Đoàn Vi Hưng là phụ thân phải khó chịu!

Ngược lại, Đoàn Vi Hưng còn tán dương :

- Hành động được đấy! Không được để y thoát thân!

Véo...

Bàng Điểu trong thế đơn độc buột phải mạo hiểm.

Họ Bàng gầm vang với kiếm chiêu khua loạn :

- Muốn giết ta không phải dễ! Chí ít một trong hai ngươi phải mất mạng. Xem chiêu!

Véo...

Choang! Choang! Choang!

Đoàn Vi Hưng động nộ :

- Thiên đường có lối ngươi không vào. Lại muốn vào Quỷ Môn quan vô nẻo! Nạp mạng!

Véo...

Kiếm chiêu của Đoàn Vi Hưng thật lợi hại khiến Bàng Điểu lúng túng.

Lợi dụng cơ hội đó, ở phía sau, Đoàn Vi Lịch ngấm ngầm hạ độc thủ.

Véo...

Thanh kiếm của Đoàn Vi Hưng bị kiếm chiêu của Bàng Điểu ngăn lại.

Choang!

Âm thanh này che át đi chiêu kiếm ám toán của Đoàn Vi Lịch!

Và kiếm của Đoàn Vi Lịch vì thế nhẹ nhàng lướt vào Bàng Điểu từ phía sau!

Bất ngờ!

Choang!

Thanh kiếm của Đoàn Vi Lịch không hiểu vừa chạm vào vật gì khiến âm thanh phát ra và Vi Lịch phải đờ người khựng kiếm.

Phát hiện bị ám toán, Bàng Điểu lẹ làng đảo kiếm về phía sau :

- Muốn chết!

Véo...

Kinh hãi cho Vi Lịch, ở phía trước Đoàn Vi Hưng chớp động hữu kiếm :

- Họ Bàng! Đỡ!

Véo...

Vi Lịch sực tỉnh cũng khua kiếm chống đỡ chiêu kiếm ca Bàng Điểu.

- Muốn giết ta à? Đỡ!

Véo...

Choang!

Choang!

Tuần tự hai thanh kiếm của Đoàn Vi Lịch và Đoàn Vi Hưng bất ngờ bị một lực đạo va vào khiến kiếm chiêu của cả hai phải đình lại!

Nhân đó theo đà đang phát chiêu, kiếm của Bàng Điểu tiếp tục cuộn thẳng vào Đoàn Vi Lịch.

Véo...

Đoàn Vi Lịch hốt hoảng nhảy lùi.

Vút!

Nhưng Đoàn Vi Lịch nhảy vẫn chậm.

Soạt!

Phát hiện Vi Lịch tuy suýt chết nhưng vẫn trong tình trạng khiếp đảm, Đoàn Vi Hưng gầm lên :

- Bàng Điểu còn có đồng bọn. Mau phân chia lực lượng, vừa vây hãm họ Bàng, vừa truy lùng gian nhân!

Bọn người được Đoàn Vi Lịch mang theo từ Luận Kiếm quán lập tức tản khai!

Chúng lưu lại đương trường năm mạng, những tên còn lại lập tức lục soát khắp khu rừng!

Sau cơn khiếp đảm, Đoàn Vi Lịch phẫn nộ muốn phục hận! Đoàn Vi Hưng kêu lên :


- Một mình ta ở đây đủ rồi! Vi Lịch ngươi mau đi tìm kẻ đã hai lần ngấm ngầm can thiệp.

Không dám trái lệnh, Đoàn Vi Lịch vội bỏ đi!

Chính lúc đó, với một vuông lụa che ngang mặt, Liễu Hận thần tốc xuất hiện!

Chàng tung ra một chưởng với tiếng rít qua kẽ răng :

- Mau chạy!

Vù... vù...

Đoàn Vi Hưng bị tập kích bất ngờ, vừa cuống cuồng quật kiếm ngăn đỡ, vừa há hốc mồm hô hoán :

- Địch nhân ở đây! Đỡ!

Véo...

Ầm!

Hự!

Một chưởng của Liễu Hận khiến Đoàn Vi Hưng phải bật lùi cả người cả kiếm đến hai trượng!

Chàng một lần nữa thúc hối họ Bàng :

- Sao chưa chạy?

Dứt lời, phát hiện năm tên môn hạ của họ Đoàn đang có ý động thủ, chàng gầm vang :

- Bọn ngươi muốn chết! Lui!

Vù...

Ào... Ào...

Ầm!

Hự! Hự! Hự!

Không thể để lỡ dịp, Bàng Điểu lạng người lao đi!

Vút!

Đoàn Vi Lịch và lũ thuộc hạ vừa chạy đến, y gào lên :

- Chạy đi đâu? Đỡ!

Véo...

Liễu Hận lập tức xuất hiện :

- Ngươi nữa! Lui!

Vù... vù...

Ào...

Ầm!

Đoàn Vi Lịch và lũ thuộc hạ cứ như đám lá vàng khô gặp phải thu phong phải bay đi tán loạn, y bị chấn kình đẩy lùi, lùi mãi!

Không chậm, Liễu Hận chợt chớp động và biến mất. Không còn thấy tung tích đâu nữa!

Vút!

...

Bàng Điểu đang tận lực thi triển khinh thân pháp chợt loang kiếm lên với tiếng gầm thịnh nộ :

- Kẻ nào? Đỡ!

Véo...

Liễu Hận ung dung dịch lùi nhượng cho kiếm chiêu của Bàng Điểu khẽ lướt qua trong gang tấc.

Nhận ra ân nhân, Bàng Điểu vừa thất sắc vừa khấm phục :

- Các hạ là ai? Thân thủ quả bất phàm!

Chàng đưa mắt nhìn khắp xung quanh, sau đó khẽ bảo :

- Đây không phải nơi trò chuyện! Hãy theo tại hạ!

Vút!

Ngỡ ngàng, Bàng Điểu vừa đuổi theo vừa khẽ hỏi :

- Nhưng các hạ thật sự là ai? Có điều gì cần phải trò chuyện với mỗ?

Chàng vẫn thinh lặng cho tới khi đến được nơi cần đến!

Vừa bước theo chàng vào một ngôi miếu nhỏ Bàng Điểu vừa chú mục nhìn theo cử chỉ của chàng!

Chàng đang cởi bỏ vuông lụa che ngang mặt.

- Liễu Hận!

Chàng mỉm cười :

- Các hạ bất ngờ thế sao?

Bàng Điểu nhìn sững chàng :

- Kiếm của thiếu hiệp đâu? Chưởng pháp lợi hại kia, thiếu hiệp được cao nhân nào truyền thụ?

Chàng thở dài :

- Kiếm thủ của tại hạ dường như thuận chưởng hơn thuận kiếm! Vả lại kiếm của tại hạ đã bị thù nhân chiếm đoạt!

- Chiếm đoạt? Là báu kiếm ư?

Chàng gật đầu :

- Không sai! Mà thôi! Việc của các hạ đã đến đâu rồi?


Bàng Điểu thất vọng :

- Theo chỉ điểm của thiếu hiệp, bọn ta phải mất nhiều ngày theo dõi mới phát hiện vị trí điều động cơ quan! Chỉ tiếc rằng...

Chàng nôn nóng :

- Đinh Nhất Hải phát hiện ư?

Bàng Điểu lắc đầu :

- Nếu lão phát hiện, đâu chỉ có một mình Hoàng Tùng bị bắt? Chỉ tại Hoàng Tùng vì nóng vội nên hành sự không cẩn trọng!

- Chuyện gì xảy ra?

- Đoàn Vi Hưng, Đoàn Vi Lịch và Tri Bất Nguyên lần lượt kéo về! Ta khuyên Hoàng Tùng cố nhẫn nại, chờ thời cơ! Y không nghe, một mình lẻn tìm vào gian thư phòng có địa đạo đưa đến nơi giam giữ Đô Pháp Diệp Mạc! Y bị bọn chúng phát giác.

- Sao các hạ không nghĩ cách giải nguy?

Bàng Điểu lo lắng :

- Ta phát hiện trễ! Lúc đó, Hoàng Tùng đã bị bắt giam! Hơn nữa, lão Đinh Nhất Hải cũng quay lại ngay sau đó! Tự biết không là đối thủ, ta định bỏ đi và chờ lực lượng tiếp ứng.

Chàng trầm tư :

- Chuyện xảy ra, theo tại hạ lẻn nghe, đã ba ngày?

- Không sai!

- Lão họ Đinh vẫn ở đây?

- Tuy lão không mấy khi xuất hiện nhưng ta biết lão vẫn ở đây!

- Lão có hành vi gì khả nghi không?

Bàng Điểu ngập ngừng :

- Theo ta thì có!

- Điều gì?

Bàng Điểu than :

- Một ngày qua ta luôn bị giám sát, nào dám để lộ sự dò xét của ta?

Chàng chép miệng :

- Nhưng chí ít các hạ cũng đoán được phần nào chứ?

Bàng Điểu bảo :

- Ta nghĩ, có lẽ lão ít xuất hiện vì muốn tiếp xúc cách bí mật với những nhân vật đang bị lão giam giữ.

- Lão có biểu hiện đó ư?

- Ta đoán như vậy vì mấy ngày vừa qua các thư phòng không bị phong bế như trước! Có lẽ để tiện cho lão lui tới những nơi giam giữ riêng lẻ!

Chàng ngẫm nghĩ một lúc chợt hỏi :

- Đêm nay tại hạ muốn đột nhập vào, các hạ nghĩ sao?

Bàng Điểu sửng sốt :

- Ngay đêm nay?

Chàng gật đầu, lập lại một lần nữa :

- Đúng vậy, ngay đêm nay!

- Thiếu hiệp vừa giúp ta thoát nạn. Đinh Nhất Hải nhất định không bỏ qua! Đột nhập Luận Kiếm quán ngay đêm nay kể như chưa tiến hành đã bại.

Chàng đề quyết :

- Ngược lại là khác! Thứ nhất Đinh Nhất Hải dù nghi ngờ nhưng vẫn không cho các hạ là đối thủ cần lưu tâm phòng bị. Thứ hai, cho dù Lão trang chủ Ngũ Mai trang có thuật lại diễn biến vừa rồi, lão Đinh Nhất Hải dù có nghĩ tại hạ là ai vẫn không thể ngờ người vừa mới giải thoát cho các hạ lại dám đột nhập ngay đêm nay!

Bàng Điểu bị dao động :

- Suy theo lẽ thường, ai ai cũng phải nghĩ không phải đêm nay thiếu hiệp sẽ dám đột nhập. Nhưng hạng có tâm cơ như lão thật sự không nên suy diễn theo lối thông thường.

Chàng mỉm cười :

- Khi thực khi hư, biết đâu lão cũng nghĩ như các hạ đang nghĩ và lão sẽ bị bất ngờ.

Bàng Điểu tư lự :

- Thiếu hiệp muốn giải thoát cho những nhân vật đang bị lão giam giữ?

- Cả Hoàng Tùng nữa! Tại hạ nghĩ đã đến lúc cho quần hùng khắp võ lâm biết rõ bộ mặt thật của lão!

Bàng Điểu nghi ngờ :

- Thiếu hiệp nói lời này phải chăng cũng muốn ta cùng vào với thiếu hiệp?

Chàng ngần ngừ :

- Hoặc như vậy hoặc các hạ phải điểm chỉ vị trí phát động cơ quan cho tại hạ.

- Điểm chỉ, đối với ta không là điều khó! Nhưng để thực hiện, đó mới là điều thiên nan vạn nan!

Chàng hoang mang :

- Khó đến thế sao?

- Không sao! Vì để phát động cơ quan hoặc là cần hai người cùng thực hiện hoặc phải có rộng thời gian, không bị ai khác phát giác.

Chàng nao núng :

- Vì lẽ này Hoàng Tùng mới bị phát hiện?

- Đúng vậy! Thế cho nên, hoặc thiếu hiệp chờ ta tìm thêm người đến tiếp ứng hoặc...

Chàng ngắt lời :

- Chỉ có đêm nay là thuận tiện nhất, tại hạ không muốn chậm hơn!

Bàng Điểu thở dài :

- Vậy chỉ còn ý thư hai, ta phải mạo hiểm cùng thiếu hiệp!

Chàng sững sờ :

- Các hạ chấp nhận?

- Hà...! Ta đâu còn cách nào khác để chọn lựa sau hai lần chịu ân thiếu hiệp?

Chàng lại đăm chiêu :

- Chỉ có điều, tại hạ vẫn chưa muốn lão Đinh Nhất Hải vì thế mà nhận diện tại hạ!

Các hạ có cách nào để tạm thời thay đổi diện mạo không?

Bàng Điểu nhìn chàng :

- Tại sao thiếu hiệp muốn che giấu diện mạo?

Chàng đáp :

- Lão chỉ biết tại hạ thuận kiếm, đêm nay tại hạ lại không có kiếm! Vì thế, tại hạ muốn lão nghĩ tại hạ là một người khác, chỉ am tường chưởng mà thôi!

Bàng Điểu chợt cười :

- Ý thiếu hiệp muốn đêm nay cùng lão đối diện, lão sẽ không bao giờ ngờ thiếu hiệp vừa có kiếm pháp cao minh vừa có chưởng lực thâm hậu?

Chàng phân vân một lúc mới gật đầu thừa nhận :


- Các hạ đã đoán đúng, tại hạ không giấu nữa! Tại hạ không muốn lão biết tại hạ cũng luyện được chưởng!

- Vậy thiếu hiệp phải có hai thân phận cho hai diện mạo! Một chỉ biết kiếm không biết gì về chưởng, một còn lại thì biết chưởng, không biết kiếm?

- Không sai! Nếu được như các hạ nói thì không gì tốt bằng! Các hạ giúp tại hạ được không?

Bàng Điểu mỉm cười :

- Được! Vì ta cũng đang có hai thân phận và hai diện mạo đây!

Vừa nói, Bàng Điểu vừa dùng ống tay áo có màu xẫm để lau qua gương mặt.

Thật lạ, Bàng Điểu lau đến đâu lớp da mặt tự phai đến đấy! Sau cùng, trước mặt Liễu Hận là một nhân vật hoàn toàn xa lạ với mái tóc không hoàn toàn đen như lúc trước nữa!

Nói rõ hơn, trước mặt chàng bây giờ là một lão nhân với niên kỷ thấp lắm cũng lục tuần.

Thấy chàng trợn mắt và há hốc mồm, lão nhân bật cười :

- Sao? Thiếu hiệp còn dám nghĩ ta là Bàng Điểu nữa thôi?

Chàng ấp úng :

- Tiền bối... tiền bối không phải... không phải Bàng Điểu?

Lão nhân phì cười :

- Không phải là không phải đối với ai khác! Đối với thiếu hiệp ta vẫn cứ là Bàng Điểu.

Thanh âm này, giọng cười kia, cả hai cho Liễu Hận tin rằng lão nhân này chính là Bàng Điểu và Bàng Điểu là do lão nhân này hóa thân.

Chàng thở hắt ra :

- Suýt nữa vãn bối nghĩ đang bị lão họ Đinh bỡn cợt, dùng tiền bối giả làm Bàng Điểu để lừa vãn bối vào tròng.

Lão nhân bĩu môi :

- Ta lừa y thì được, y đâu dễ lừa ta!

Chàng nghi hoặc :

- Tiền bối nói như thế là có ý gì?

Lão nhân thố lộ :

- Đinh Nhất Hải cũng có hai thân phận! Đôi khi ta nhìn thấy tuy dùng diện mạo thật nhưng vết dị dung vẫn còn lưu lại một ít. Do ta và Hoàng Tùng am tường Dị Dung Thuật nên nhìn qua là biết ngay.

Chàng kinh nghi :

- Diện mạo kia của lão họ Đinh trông như thế nào?

Lão nhân Bàng Điểu lắc đầu :

- Y rời đi là diện mạo thật. Khi quay về cũng là diện mạo thật! Ta nào có dịp nhìn thấy diện mạo kia của y để nói cho thiếu hiệp nghe? Bất quá, qua một ít vết dị dung còn lưu lại, ta biết y có hai thân phận thế thôi!

Chàng lại hỏi :

- Vậy còn Hoàng Tùng, bây giờ đang bị Đinh Nhất Hải lưu giữ, liệu diện mạo của Hoàng Tùng có bị lão khám phá?

Lão nhân Bàng Điểu lắc đầu :

- Có muốn khám phá cũng không được! Bởi diện mạo của Hoàng Tùng là diện mạo thật!

Chàng thảng thốt :

- Là diện mạo thật?

- Sao vậy? Điều gì khiến thiếu hiệp thất thần?

Chàng lúng túng :

- Vãn bối nghĩ, người cao niên hơn như tiền bối không có lý nào lại dưới quyền một nhân vật có niên kỷ trẻ như Hoàng Tùng!

Lão nhân Bàng Điểu phì cười :

- Đó là đương nhiên, thiếu hiệp cần gì phải nghĩ ngợi hoặc nghi ngờ?

- Vậy tại sao trước kia tiền bối phải tuân lệnh Hoàng Tùng và Hoàng Tùng còn tự xưng là thượng cấp?

- Đã hóa thân phải hóa thân cho giống! Hoàng Tùng làm như vậy là do ta bảo y!

- Tiền bối bảo?

- Phải! Nhưng thiếu hiệp đừng nghĩ ta cũng bảo y phải nóng nảy. Đó là điều khiếm khuyết, y còn phải được giáo huấn nhiều!

Vỡ lẽ, chàng gật đầu tán thưởng :

- Dị dung thuật của tiền bối thật cao minh! Vãn bối muôn phần bội phục!

Lão nhân nhìn chàng :

- Đây là diện mạo thật của ta! Sau này cứ thế, thiếu hiệp sẽ nhận ra, cho dù ta có thân phận gì và lai lịch ra sao!

Vừa nói, lão vừa lấy từ trong người ra một hộp nhỏ!

Bật hộp, lão nhặt ra một mẩu giống mẩu gỗ nhưng có màu vàng nghệ :

- Thiếu hiệp có muốn diện mạo giống người bệnh lâu năm?

Chàng vẫn nhìn vật nọ :

- Bôi vật đó vào mặt ư?

Lão nhân gật đầu :

- Màu này ta chưa dùng bao giờ! Thiếu hiệp có thể dùng mà không sợ bất kỳ ai đã biết ta phát hiện ra sự giả mạo!

Đoạn lão lấy hộp gỗ ra một mẩu khác, mẩu này có màu đỏ :

- Tóc cũng phải cải khác đi! Ta cho thiếu hiệp mái tóc màu đỏ để ghi nhớ việc thiếu hiệp giúp ta tìm ra Hỏa Long Đô Pháp, nhân vật duy nhất có chòm râu đỏ (Xích tu).

Chàng phì cười :

- Mặt vàng tóc đỏ, phải chăng tiền bối muốn biến vãn bối thành Xích Phát Kim Diện?

Lão nhân cười theo :

- Ngoại hiệu nghe cũng hay đấy chứ! Hà... hà...

Sau khi chỉ điểm và giúp chàng cải diện xong. Lão nhân bảo :

- Lần này ta sẽ dùng diện mạo thật! Đinh Nhất Hải nhất định không thể ngờ Bàng Điểu lại to gan đến vậy!

Chàng chợt trầm giọng :

- Đề xuất việc đột nhập đêm nay là vãn bối! Nếu có chuyện bất trắc, tiền bối không cần phải lo cho vãn bối! Tiền bối hãy thoát đi và tìm lực lượng tiếp ứng như đã định.

Lão nhân gật đầu :

- Ta là Vô Danh Tẩu, nhớ chưa? Và khi gặp nguy, Vô Danh Tẩu bỏ chạy là hợp lẽ! Thế nào?

Chàng rất muốn cười nhưng không thể :

- Được! Để tránh việc bị nhận diện, vãn bối nghĩ cách gọi này có thể chấp nhận! Chúng ta xuất phát được chưa, Vô Danh Tẩu tiền bối!

Lão nhân khẽ hít một hơi thật dài :

- Ngươi phải cẩn trọng đó. Xích Phát Kim Diện!

Chàng chậm rãi lướt đi do không muốn bỏ lão nhân quá xa!

Vút!

Vút!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui