Tả An Tuấn nhìn người đàn ông trước mắt, người này khuôn mặt rất xuất sắc, có một đầu tóc màu đỏ, ngũ quan lập thể mang theo đặc thù máu lai, khoé miệng luôn luôn lộ vẻ mỉm cười, thoạt nhìn rất vô hại.
Cậu không khỏi quay đầu nhìn Doãn Mạch, nghĩ thầm hai người này nếu như đứng chung một chỗ, một nóng một lạnh đối lập sẽ rõ vô cùng. Chẳng qua trọng điểm đều không phải việc này, trọng điểm là người đàn ông này hiện giờ thì đang ngồi ở trước bàn ăn nhà bọn họ ăn cơm, đồng thời khi bọn họ vào cửa thì mới ăn xong một ngụm cuối cùng, hiện giờ đang uống canh, mà mùi vị kia lưu lại a … Thật sự là … Cậu mất mặt cực kỳ nuốt nước miếng một cái, chậm rãi cọ qua, không có khí thế gì hỏi, “Anh là ai, tới nhà của tôi làm gì?” Nếu như cậu nhớ không lầm người nọ là đem cửa nhà bọn họ cạy ra mới vào đi?
Cậu cắn ngón tay, chớp mắt sáng trong suốt hướng chén canh trên bàn ngắm, nhè nhẹ nói tiếp, “Anh là ăn trộm? Khụ, việc đó, tôi cho anh biết a người trẻ tuổi, vụng trộm xông vào nhà dân và trộm đồ vật là không đúng a, tôi có thể báo cảnh sát bắt anh a, chẳng qua anh trai tôi nói làm người phải có tấm lòng vàng, cho nên a …”
Ngài ăn trộm cười híp mắt chỉ vào tô canh trên bàn, “Muốn uống không?”
“Muốn.” Tả An Tuấn không nói hai lời lập tức chạy đi phòng bếp cầm chén, rất nhanh lại chạy trở về, vì mình múc một chén tràn đầy, hạnh phúc bắt đầu uống, biểu cảm của khuôn mặt nhỏ nhắn được gọi là thoả mãn. [:))))]
Ngài ăn trộm quét mắt nhìn cậu một cái, tiếp đó đối với người đàn ông bên cạnh nhướng mi một chút, cười nâng cái chén trong tay, đề nghị, “Mạch thân ái, không đến một chén sao?”
Tả An Tuấn nghe được lời của hắn, tính tượng trưng quay đầu lại nhìn Doãn Mạch, vẻ mặt cười khúc khích, “Thì ra các anh quen nhau a, ha ha.” Quay đầu lại tiếp tục uống, ngay cả đầu cũng không nâng một chút.
“…” Trán Doãn Mạch nhảy một chút, chỉ cảm thấy người này mất mặt đến cực điểm, hận không thể tiến lên đem đầu của cậu trực tiếp ấn vào trong chén canh, tốt nhất vĩnh viễn cũng đừng nâng lên.
Ngài ăn trộm vô cùng không nể tình bật cười, rồi hướng anh nâng mi một chút, ý kia rất rõ ràng, thú cưng của anh thật đúng là thú vị a, chẳng qua anh bình thường nuôi cậu ta thế nào, ngược đãi cậu ta không để cho ăn cơm a?
Trán Doãn Mạch lại nhảy một chút, trầm mặc đi tới bên cạnh Tả An Tuấn ngồi xuống, lạnh nhạt hỏi, “Uống ngon không?”Từng lời nói của anh vô cùng chậm, giống như mười phần kiên nhẫn, lại giống như mười phần nghiền ngẫm.
Nếu như trình độ Tả An Tuấn nhiều kinh nghiệm thì anh trai Tang Minh Triệt của cậu đến gần như vậy sẽ nhạy bén thức thời, lúc này nhất định sẽ vẻ mặt thành khẩn lắc đầu mạnh, lại thêm vài câu “Thật sự là quá khó uống rồi, đúng thật đang khiêu chiến cực hạn con người! Em nghĩ chén canh này mùi vị đúng thật không thể tưởng tượng nổi, thấy những điều chưa hề thấy, chưa bao giờ nghe thấy, cũng có thể đem đi xin kỷ lục Guiness canh khó uống nhất thế giới rồi” vân vân một loạt lời cậu có khả năng nghĩ tới đem chén canh này phê phán ngay cả người làm canh sau khi nghe được cũng sẽ đến mức đi tự sát, đồng thời sau khi nói xong vẻ mặt đạo mạo trang nghiêm* [thường mang ý châm biếm] nói một câu “Lãng phí lương thực là đáng xấu hổ” sau đó cúi đầu tiếp tục uống. [:))))]
Chẳng qua anh dù sao không phải Tang Minh Triệt, cho nên cậu chỉ có thể cười ha ha gật đầu, thoả mãn nói, “Uống ngon a uống ngon, thật sự là uống quá ngon.” Một khuôn mặt nhỏ nhắn trong trắng lộ hồng, ánh sáng hạnh phúc chớp a chớp, khiến người khác hận không thể một đấm đánh tới.
Doãn Mạch hít sâu một hơi, nghĩ thầm anh nhịn, kiên nhẫn giải thích, “Cậu ta là bạn của tôi, gọi là Trác Viêm.”
“Oh.” Người nào đó tiếp tục uống.
“Cùng một tổ chức với tôi, ông chủ phụ trách tình báo.
“Oh.”
“Là lão đại phía sau màn ngành tình báo ‘Hắc Vũ’.”
“Oh.”
“…” Doãn Mạch trầm mặc, anh nhìn canh trên bàn còn thừa lại, trực tiếp bưng sang uống cạn, vì vậy Tả An Tuấn đang thoả mãn uống xong chén đầu tiên một lần dư vị chuẩn bị uống chén thứ hai thì, liền thấy được vệ sĩ của cậu trầm mặc buống xuống tô đựng canh, mà bên trong đã trống không, cậu nhất thời khóc thúc thít, một đôi mắt ước sũng long lanh nước, vô cùng đáng thương.
“Phụt ha ha ha …” Người đàn ông đối diện rốt cuộc nhịn không được cười to lên, thâm thuý trong mắt đều là ý cười, nhìn qua vô cùng mê người. Tả An Tuấn hết sức không muốn lần thứ hai nhìn thoáng qua tô canh trống không, rốt cuộc đưa mắt chuyển đến trên người hắn. Doãn Mạch rút ra một tờ khăn giấy chậm rãi lau miệng, cũng không đổi sắc mặt nhìn Trác Viêm.
Trác Viêm vội ho một tiếng, cảm giác được hơi thở lạnh như băng trên người Doãn Mạch ném tới, rốt cuộc ngưng cười, nghĩ thầm cười tiếp nữa người đàn ông này đoán chừng sẽ lập tức đem hắn đuổi ra ngoài, chẳng qua cho dù như vậy khoé miệng của hắn vẫn là sẽ câu lên độ cong không bình thường, đáy mắt cũng đều là ý cười không giấu được, liền che giấu đứng lên, “Khụ, tôi đi chọn một gian khách phòng.”
Doãn Mạch ý bảo Tả An Tuấn thu dọn bàn, quay đầu nhìn Trác Viêm, “Cậu tới Trung Quốc làm gì?”
“Giải sầu a,” Trác Viêm thay đổi cười hí mắt dáng vẻ trở nên rất là u buồn, vừa nói vừa bụm trái tim nhỏ yếu ớt của mình, “Tôi bị vợ của tôi tuyệt tình làm tổn thương, đi dạo lại trở về, ai ai, tình sâu nhất định đau thương, nếu không ra thông khí tôi liền thương tâm đến chết rồi.”
Doãn Mạch ngậm miệng không hỏi nữa, Trác Viêm thấy thế liền phất tay một cái xoay người lên lầu, Tả An Tuấn ở một bên nghiêng đầu, nhìn Trác Viêm lại nhìn Doãn Mạch, rốt cuộc tiến tới nhỏ giọng hỏi, “Anh không tin anh ta?”
Doãn Mạch nhướng mi một chút rất nhẹ, nhéo nhéo gương mặt của người này cọ tới, tâm tình khó chịu trong nháy mắt hồi phục, ngay cả ánh sáng đáy mắt đều tan ra một chút, người này tuy rằng phần lớn thời gian đều ở mắc nhị* [ý chỉ ngu:v], nhưng có thể thỉnh thoảng nhìn hiểu anh, anh liền đủ hài lòng, liền gật đầu, “Không tin, hắn ta luôn luôn không làm không công.”
Tả An Tuấn oh một tiếng, bỗng nhiên đối vị ăn trộm kia hứng thú, “Vợ anh ta là ai?”
“Đương gia nhà Tulare,” Doãn Mạch lạnh nhạt nói, “Chẳng qua hắn còn chưa có đuổi tới tay.”
Tả An Tuấn tiếp tục lại gần phía trước, mắt sáng trong suốt, “Vậy anh ta ở chỗ này bao lâu?”
“Một ngày,” Doãn Mạch nhìn ánh sáng đáy mắt cậu, con ngươi híp một cái, “Thế nào?”
“Khụ, không có việc gì.” Tả An Tuấn lập tức đứng dậy, dáng vẻ cục cưng ngoan đi thu dọn bàn, cậu và người này ở lâu, chỉ cần mắt của anh híp một cái hỏi câu “Hiểu không”, “Thế nào” các loại thì tuyệt đối không chuyện tốt.
Doãn Mạch đối với loại thức thời này của cậu chính là rất hài lòng, lấy điện thoại ra gởi một tin nhắn ngắn cho thủ hạ, hỏi tình huống hiện giờ của Lâm Triết Tịch, kết quả biết được người nọ còn chưa từ ngôi biệt thự kia đi ra liền biết người nọ rất khả năng từ bên đó đi xuống, không khỏi nhíu mày.
Trác Viêm vừa từ trên lầu đi xuống, thấy thế liền nhướng mi mắt đẹp một chút, “Có việc?”
Doãn Mạch lạnh nhạt cất điện thoại, “Không có việc gì.”
Trác Viêm gật đầu, cũng không hỏi nhiều, yên tâm thoải mái ở, hơn nữa như hắn nói chỉ ở một ngày, hắn cười híp mắt nghiên cứu Tả An Tuấn một chút, phát hiện người này thật đúng là một kẻ dở hơi, nhất là lúc cậu hướng về phía con chim Món Ngon kia nói chuyện trời đất càng thêm thú vị, con ngươi đẹp mắt của hắn xoay xoay, khi hắn trong khoảng thời gian dừng chân thừa dịp Doãn Mạch rửa chén hướng người này đem lôi qua một bên, cười tủm tỉm bắt đầu đối với cậu kể chuyện xưa của Doãn Mạch, nói là Doãn Mạch trước đây nuôi một con vẹt có thể nói, tình cảm của bọn họ được gọi là tốt a, tốt đến mức một tấc cũng không rời, đáng tiếc sau này con vẹt kia ngã bệnh, từ đấy mất, lúc đó Doãn Mạch khóc đến gọi là thương tâm a, vô cùng bi thương, hận không thể có thể cùng đi theo con vẹt kia.
Tả An Tuấn hít hít mũi, “Sau đó thì sao?”
Trác Viêm cười híp mắt buông tay, “Không có sau đó.”
Tả An Tuấn tiếp tục hít mũi, “Mạch thật đáng thương.”
Trác Viêm gật đầu.
Tả An Tuấn thút thít, “Tôi đây hỏi một câu, anh nói cho tôi biết việc này làm gì?”
“Tôi đây là vì muốn tốt cho cậu a, thật ra có chuyện cậu không biết,” Trác Viêm cười híp mắt nói, “Con vẹt kia vẫn gọi Doãn Mạch là ‘Ba nhỏ’, cho nên cậu sau này nếu là phạm sai cái gì thì gọi anh ta như vậy, anh ta nhất định sẽ mềm lòng tha thứ cho cậu.” [:)))))]
Tả An Tuấn trước mắt sáng ngời, “Thật?”
Trác Viêm vẻ mặt thành khẩn, “Thật.”
Tả An Tuấn vẻ mặt cảm động, long lanh nước nhìn hắn, “Được, cám ơn anh, anh thật sự là người tốt.” [:v]
Trác Viêm vội ho một tiếng, sờ mũi một cái nói câu không cần cám ơn, liền đứng dậy đi tìm Doãn Mạch tạm biệt, trước khi đi còn không quên ném một câu “Tôi cảm thấy anh không phải nói yêu đương mà là dẫn dắt trẻ nhỏ”, thành công khiến sắc mặt Doãn Mạch biến thành đen, khiến anh cảm giác mình và người này giao tình nhiều năm lại chỉ để cho ở một ngày tâm tình bất mãn có một chút khôi phục, liền phất tay một cái.
Cho nên khi buổi tối Tả An Tuấn bị Doãn Mạch tha lên giường vì chuyện một đêm trước mà tính sổ, toàn thân đau nhức ý thức hướng tới ranh giới sương mù, bỗng nhiên vầng sáng loé lên nhớ lại lời Trác Viêm, rên rỉ trong mềm nhũn kêu một tiếng “Ba nhỏ” thành công khiến Doãn Mạch cứng lại, Tả An Tuấn cho là có tác dụng liền bò xuôi theo cột* [ý chỉ xuôi theo], ôm cánh tay của anh đáng thương hề hề nói tiếp, “Ba nhỏ, tôi thật sự không được.”
Doãn Mạch mặt càng ngày càng đen, anh đương nhiên có thể suy nghĩ cẩn thận nguyên nhân, tay run run đi bóp mặt của cậu, giọng nói thật cứng ngắc, chợt khiến người ta có ảo giác nghiến răng nghiến lợi, “Tôi vốn tính buông tha em, nhưng ai ngờ em người nào nói đều tin, tôi quyết định cho em nhận nhiều lấy một chút dạy dỗ.”
Cho nên ngày thứ hai Tả An Tuấn không hề có chút lo lắng nào thành công không thể đứng lên, hơn nữa còn free để cho người đại diên cậu cười nhạo một phen, cậu mở to mắt long lanh nước cắn một góc chăn, nghĩ thầm sau này không bao giờ tin bất cứ lời nào từ người đàn ông gọi là Trác Viêm! Không chỉ hắn, còn có vệ sĩ Doãn Mạch của cậu, cậu cắn chăn, phẫn hận quay đầu nhìn ban công, do dự một chút đứng dậy mặc quần áo, trèo ban công đi, cậu muốn rời nhà trốn đi, nhất định phải rời nhà trốn đi.
Chẳng qua cậu cũng không ngốc, bản thân Doãn Mạch và Mạnh Tuyên từ ngày đó ở dưới chân núi chào hỏi chỗ bảo an, chỉ cần cậu xuống núi nhất định sẽ thông báo bọn họ, cho nên cậu muốn đi nhất định phải có một chiếc xe, mà vệ sĩ của cậu ở phòng bếp, người đại diện cậu và vị nhà y kia ở nhà dây dưa, cậu cũng lấy không được chìa khoá, bởi vậy cậu chỉ có thể đi lên, đầu óc cậu không dễ xài vẫn nhớ rõ Trương Lăng Trúc ở phía trên, cho nên cậu muốn đi tìm hắn mượn xe.
Ngày hôm nay Trương Lăng Trúc vừa vặn không đi công ty, nhìn thấy cậu lại rất vui mừng, chờ hỏi nguyên do sau đó cặp mắt kia nhất thời đều là ý cười gian xảo, hắn vỗ tay, “Tốt, rời nhà trốn đi tốt, tôi hỗ trợ hoàn toàn, nhưng mà cậu muốn đi đâu, tôi gần đây muốn ở xây công ty chi nhánh
ngoài tỉnh, nếu như cậu không có nơi đi thì đi cùng tôi chứ? Tôi còn có thể cùng bồi cậu.”
Tả An Tuấn không để ý lời của hắn, mà là vẻ mặt cảnh giác nhìn một người ngồi ở đối diện, tay run run hỏi, “Anh ta tại sao phải ở chỗ này?!”
“Đây không phải là trọng điểm,” Trương Lăng Trúc ngay cả ánh mắt cũng không dời một chút, trong con ngươi tràn đầy ý cười, “Trọng điểm là cậu muốn đi đâu?”
“Không, đây là trọng điểm,” Tả An Tuấn gan run rẩy nhìn Lâm Triết Tịch, lần thứ hai hướng bên cạnh Trương Lăng Trúc dời dời, “Tôi muốn đi liền giờ, đưa chìa khoá cho tôi.”
“Được được, vậy ngày hôm nay, vừa vặn tôi cũng muốn đi khảo sát một chút, cho nên tôi liền cùng đi với cậu nữa, chúng ta đi du sơn ngoạn thuỷ a, cùng hoạn nạn a, thuận tiện bồi dưỡng một chút tình cảm a.” Trương Lăng Trúc nói vui mừng đem cậu kéo lên, cầm chìa khoá lôi kéo cậu liền đi ra phía ngoài, hoàn toàn không thấy hai hình người bụi bặm chồng chất ngồi trên ghế sa lon, được gọi là hưng phấn.
Vị Hàn ngay cả mắt cũng không chớp một chút, Lâm Triết Tịch quét mắt nhìn hắn ta một cái, đứng dậy đi theo ra ngoài, “Tả An Tuấn.”
Tả An Tuấn tính phản xạ lui về phía sau một bước dài, cả người đều lui đến phía sau Trương Lăng Trúc, lộ ra đôi mắt nhìn gã, run run rẩy rẩy, “Tôi không cùng anh quay về, cũng sẽ không cùng anh một chỗ, anh chết tâm đi, tôi thật không phải là người anh muốn tìm, thật đó.”
“Ừ, đúng thật.” Lâm Triết Tịch ngoài ý muốn không có phản đối, ngược lại còn đặc biệt tán thành gật đầu.
Tả An Tuấn trước mắt sáng ngời, “Cho nên tôi muốn đi anh sẽ không phản đối?”
“Oh, đúng vậy, tôi sẽ không.” Biểu tình Lâm Triết Tịch đặc biệt chân thành, chân thành đến gần như vô hại.
Tả An Tuấn nhất thời hoài nghi nhìn gã, lại rúc về phía sau một chút, Trương Lăng Trúc thấy thế híp mắt lại, “Anh còn có việc chứ, không có việc gì chúng tôi đi.”
“Đương nhiên có chuyện,” Lâm Triết Tịch nói, giương mắt nhìn Tả An Tuấn, “Tôi chợt nhớ tới người nọ gọi cậu trở về là có nguyên nhân, cho nên tôi nghĩ đặc trưng trên người cậu còn chờ khảo chứng.”
Tả An Tuấn nghi hoặc, “Có ý gì?”
“Oh, ý tôi nói đúng là tôi tạm thời sẽ không để cho cậu cùng tôi một chỗ, cho nên cậu có thể yên tâm rời khỏi,” Lâm Triết Tịch nói chân thành, “Nhưng mà tôi có món đồ cho cậu.”
Tả An Tuấn theo bản năng rụt rụt cổ, “Vật gì vậy?”
“Thứ tốt, món đồ này sẽ trợ giúp tôi làm quyết định sau cùng.” Lâm Triết Tịch nở nụ cười một chút, vô cùng vô hại, còn chưa có động tác gì thì nghe trên đường nhỏ trước biệt thự truyền đến một giọng nói tức giận, “Tả An Tuấn!”
Khuôn mặt nhỏ của Tả An Tuấn trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy xuống, trong đầu nháy mắt hiện lên một ý niệm trong đầu: Cậu xong rồi. Ba nhỏ tìm tới cửa, hu hu hu, làm sao bây giờ?
Trương Lăng Trúc nhất thời hừ một tiếng, xoay người hướng một bên nhìn lại, liền thấy Doãn Mạch đi nhanh hướng bọn họ đi tới, con ngươi màu lam đậm đều là khí lạnh, “Tả An Tuấn, tôi nói với em cái gì? Em thế nào liền …” Anh còn chưa có nói xong ngay sau đó liền dừng lại, bởi vì ở trong nháy mắt đó anh thấy Lâm Triết Tịch từ phía sau nhanh chóng lấy súng ra, nhắm ngay ngực Tả An Tuấn, con ngươi của anh trong nháy mắt co rút lại, vai nhoáng lên, Desert Eagle liền rơi vào trong tay của anh, anh từ lúc tới thì thay đổi đạn, anh từng nói tiếp theo tuyệt đối sẽ không tha nhẹ.
Tả An Tuấn một mực nhìn Doãn Mạch, cậu quen thuộc động tác anh móc súng, bởi vậy rất nhanh hoàn hồn, tâm trạng trong giây lát đó liền hiện lên dự cảm không tốt, rất nhanh lắc mình hướng một bên tránh đi, mà một chốc Lâm Triết Tịch đã giữ cò súng.
Bên tai trong nháy mắt hiện lên hai tiếng súng, Trương Lăng Trúc cũng là cứng đờ, vội vàng quay đầu lại, động tác lớn thậm chí vọt đến cổ của mình, liền thấy bàn tay Lâm Triết Tịch bị bắn thủng, máu chảy ròng, súng trong tay cũng rơi trên mặt đất, mà Tả An Tuấn chỉ mành treo chuông né tránh khỏi, chẳng qua cậu dù sao không có nhanh bằng súng, Lâm Triết Tịch đánh trúng bờ vai của cậu, nhưng làm người ta ngoài ý muốn là không có chảy máu.
Doãn Mạch vội vàng tiến tới, con ngươi vừa co rút lại, trên vai Tả An Tuấn chính là một thuốc chích lớn chừng bằng móng tay, đồng thời chất lỏng bên trong lúc bắn trúng chốc lát toàn bộ rót vào đến tới trong cơ thể, anh chợt ngẩng đầu, ánh sáng vàng trong con ngươi bùng lên nhanh chóng, hơi thở nguy hiểm sắp thiêu đốt lên, rậm rạp chằng chịt nhuộm không khí xung quanh.
Sau lưng Trương Lăng Trúc nhất thời nổi lên một tầng run rẩy, hắn vẫn luôn biết người đàn ông này nguy hiểm, nhưng trong khoảng thời gian ở chung này, dáng vẻ ở nhà của người này khiến người khác đã quên anh nguy hiểm, đến hiện giờ mới một lần nữa nhớ lại người này cũng là người đàn ông xưng bá một phương trong giới, mặt ngoài thay đổi như thế nào đi nữa bản chất của anh cũng sẽ không thay đổi.
Vị Hàn nghe được tiếng súng sau đó cũng chạy ra, trước nhìn lướt qua Trương Lăng Trúc, sau đó mới nhìn hướng Lâm Triết Tịch, thấy gã chỉ là bị thương, người còn sống liền không có để ý, mà giờ phút này nhìn thấy phản ứng Doãn Mạch theo bản năng nhảy tới về phía trước, tuy rằng không mở miệng, lại lập trường rõ ràng.
Con ngươi Doãn Mạch vừa trầm xuống, hơi thở lạnh tới cực điểm, anh biết Vị Hàn làm ra quyết định sẽ không dễ dàng thay đổi, cho nên anh ngày hôm nay nếu muốn giết Lâm Triết Tịch nhất định phải trước vượt qua cửa ải kia của hắn ta, mắt của anh híp một cái, tay nắm súng nhất thời căng thẳng.
Bắp thịt trên người Vị Hàn cũng căng thẳng lên, người đàn ông này đúng thật nguy hiểm, hắn ta cũng không có nắm chắc tuyệt đối.
Tả An Tuấn nhìn bọn họ, đưa tay kéo Doãn Mạch, “Mạch, tôi không sao.”
Cơ thể Doãn Mạch có chút dừng lại, vẫn cứ không ý nghĩ dừng tay.
“Thật đó,” Tả An Tuấn tiếp tục kéo cậu, “Tôi thật không có việc gì.”
Trương Lăng Trúc nhịn không được tiến tới, Tả An Tuấn đã sớm đem thuốc chích rút xuống, nhìn qua hoàn hảo không tổn hao gì, giống như người mới vừa rồi bị rót vào chất lỏng không rõ cũng không phải cậu, hắn không khỏi hỏi, “Cậu có choáng váng đầu hay không? Buồn nôn hoặc có cảm giác không khoẻ khác?”
Tả An Tuấn lắc đầu, “Tôi không sao a.”
Doãn Mạch giương mắt nhìn Lâm Triết Tịch, người sau bởi vì mất máu quá nhiều sắc mặt có chút trắng bệch, nhưng nụ cười trên mặt cũng mảy may không giảm, lúc này thấy anh nhìn sang liền mở miệng, “Tao chế tạo thứ đó cũng không phải là thuốc độc, không tin mày có thể đi tìm người phân tích thuốc.”
Anh lúc này mới quay đầu nhìn Tả An Tuấn, suy tư một chút, vẫn cảm thấy trước đi bệnh viện tương đối bảo đảm, liền không cần phải nhiều lời nữa lôi kéo cậu liền đi. Vị Hàn thấy bóng dáng của bọn họ triệt để biến mất mới nhìn hướng Lâm Triết Tịch bên cạnh, nhàn nhạt nói, “Tôi chỉ cứu một lần.”
Lâm Triết Tịch cũng không phản đối, cười gật đầu, “Mục đích của tôi đã đạt được, cũng không ở nữa.”
Trương Lăng Trúc mặt lạnh đem chìa khoá ném tới, ý kia chính là xe tôi bỏ anh cút nhanh lên. Lâm Triết Tịch nhận lấy tấm lòng tốt, kéo cà vạt đem tay bị thương băng bó lại, xoay người lên xe, chỉ chốc lát sau liền biến mất.
Trương Lăng Trúc giương mắt nhìn Vị Hàn, có chút vô cùng kinh ngạc, “Tôi vốn cho là anh sẽ mặc hắn ta tuỳ ý.”
Vị Hàn vẫn là dáng vẻ kia, giọng nói nhàn nhạt, “Trước kia đúng.”
Trương Lăng Trúc nhướng mi, Vị Hàn và hắn đối diện, ánh sáng đáy mắt rất sâu, lòng Trương Lăng Trúc nhất thời giật mình, ý người này là hiện giờ không được, bởi vì hiện giờ bên người có sự hiện diện của hắn, hắn ta không muốn hắn bị thương.
Hắn ho khan một tiếng, gương mặt có chút hồng, ném một câu “Không hiểu nói gì” liền hướng biệt thự Tả An Tuấn đi.
Vị Hàn không quản hắn, ánh sáng đáy mắt tan ra không ít, xoay người vào nhà.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...