Bảo Hiểm Nhân Mạng

CHƯƠNG 14

-Hướng Thiên!

Nghe người gọi tên mình Hướng Thiên mới tỉnh lại từ cú shock do Phùng Nhan gây ra, vừa quay người đã thấy một nắm đấm bay tới, anh đánh trả theo phản xạ.

Đau quá…

Lăng Chính Trung đã biết cái gì gọi là “Ốc lậu thiên phùng liên dạ vũ”(*) rồi, nắm đấm hắn còn chưa kịp vung ra đã nhận một cú vào bụng, đau đến khom lưng chồm hổm, bò trên đất hồi lâu không đứng nổi.

(*) Ốc lậu thiên phùng liên dạ vũ (屋漏偏逢连夜雨): Vỏ ốc bị thủng, bị lệch mà hôm đó mưa suốt đêm.

Quên mất Hướng Thiên trước kia làm nghề gì, nói về khoản đánh nhau hắn sao có thể so sánh với anh cơ chứ? Vốn dĩ không cần đánh, dạ dày mấy ngày nay đã xuất huyết rồi.

-Chính Trung…

Không ngờ người kia là Lăng Chính Trung, Hướng Thiên vừa thấy mặt người đã thu lại hết sức mạnh, nhưng nắm tay vẫn trúng đối phương, thấy Lăng Chính Trung đau đến gập người, anh bối rối bước lên đỡ lấy người đang ngồi xổm kia.

-Chính Trung, Chính Trung, anh thế nào? Anh không sao chứ?

-Anh dùng con mắt nào thấy tôi không sao hả?

Đau đớn làm Lăng Chính Trung một hồi sau mới thốt ra được lời.

-Tôi đỡ anh đi nghỉ, theo tôi.

Mặc dù mặt mũi rất muốn cự tuyệt nhưng thân thể nói không, Lăng Chính Trung dán nửa người vào Hướng Thiên để anh đỡ vào nhà.

Vào phòng, Lăng Chính Trung ngồi xuống ghế salon, ôm bụng không nói một lời, nhìn thấy hắn như vậy Hướng Thiên đau lòng vô cùng, muốn giúp hắn xoa chỗ đau nhưng cảm thấy động tác đó thân mật quá nên chỉ dám vỗ lưng hắn.

-Đỡ hơn chưa? Tội lỗi quá, tôi không cố ý đâu, đột nhiên anh xông lên tôi chỉ theo phản xạ…

Lăng Chính Trung cười lạnh nói:

-Thật đúng là xin lỗi, tôi đánh người quên chào hỏi, lần sau nhất định chú ý!

Nghe ra mùi giận dỗi, Hướng Thiên vội nói:

-Xin lỗi, xin lỗi, đều do tôi sai, rất đau hả? Thật… Thật là tôi chưa dùng lực mà…

Rõ ràng khi phát hiện người đó là Lăng Chính Trung anh đã thu hết lại lực, đáng lẽ không đau như vậy chứ?

Nếu như bình thường chắc sẽ không đau nhưng vì mấy ngày nay hai bữa trưa chiều Lăng Chính Trung không ăn chưa tính, còn dùng cà phê đen thay cơm, dạ dày không chịu nổi, nắm đấm khi nãy lại bồi thêm phát nữa, với lại hắn phản ứng có chút khoa trương.

-A, có phải anh thấy mình đánh nhẹ quá phải không, nghiện rồi hả, muốn đánh thêm vài cái nữa không?

Kỳ thật bụng hắn sớm không còn đau nữa, thấy Hướng Thiên vừa khẩn trương vừa hối hận muốn chết, Lăng Chính Trung hết bực lâu rồi nhưng tính tình ác ma lại nổi lên.

Hamster anh có gan bắt cá hai tay, tôi không tha cho anh!

Đương nhiên Hướng Thiên không đoán được Lăng Chính Trung đang nghĩ gì, còn vội vã hỏi:

-Không có, không có, tôi sao có thể nghĩ vậy chứ? Anh… đỡ chưa? Nếu không tôi mang túi chườm nóng cho anh nhé, à, uống chút trà nóng nhé, tôi đi pha cho anh chén trà khổ qua…

Lăng Chính Trung cố tình gầm lên rên rỉ.

-Trà khổ qua? Anh xem tôi còn chưa đủ khổ sao? Anh đúng là bận rộn ha, một bên chiếm tôi, một bên anh anh em em với người khác, ăn được cả nam lẫn nữ, không có kén ăn ha…

-…

Nghe lời cáo buộc vô căn cứ như vậy, Hướng Thiên như thấy tuyết bay giữa tháng sáu, không biết nên giải thích thế nào, chỉ có thể cười khổ:

-Vậy tôi rót cho anh ly sữa nha.


Thấy Hướng Thiên chạy vào bếp, Lăng Chính Trung ưỡn lưng nhìn xung quanh, căn hộ đơn giản một bếp một phòng ngủ gọn gàng sạch sẽ, đúng như bản chất Hamster, cái túi du lịch đặt trên bàn là thế nào? Xem ra Hamster thật có ý chạy trốn, may mà hắn đến kịp.

Hướng Thiên nhanh mang ly sữa nóng đến, Lăng Chính Trung chậm rãi uống, liếc liếc người hối hận không thôi ngồi bên cạnh, tâm tình cuối cùng tìm được thăng bằng.

Hướng Thiên hôm nay mặc áo trắng làm anh có vẻ nhẹ nhàng khoan khoái lại văn nhã, nhưng khuôn mặt trắng nõn có chút hốc hác, Lăng Chính Trung thầm nghĩ không biết có phải do bọn họ cãi nhau hay không.

Trong phòng cực kỳ im ắng, Hướng Thiên không biết vì sao Lăng Chính Trung lại tới nhưng anh không hỏi, Lăng Chính Trung uống hết sữa, để tách xuống rồi bắt đầu mở công đường thẩm vấn, bình tĩnh nhìn người ngồi đối diện chỉ vào túi du lịch nói:

-Đây là gì?

-…

Thấy Hướng Thiên chưng ra vẻ không hiểu mô tê gì, Lăng Chính Trung bạo phát.

-Hướng Thiên, anh tính làm gì? Ăn tôi xong muốn phủi mông đi hả, hừ, ngay cả đồ đạc cũng dọn xong rồi, anh xem Lăng Chính Trung tôi là thứ gì?

-Chính Trung…

-Còn dám ngắt điện thoại của tôi nữa chứ, muốn trốn hả, tôi nói cho anh biết, cho dù anh có chạy tới Canada tôi cũng đuổi tới, đã ngủ với tôi thì đừng hòng quăng tôi đi!

Chính Trung, anh nói quá đáng rồi?

Anh đâu có muốn trốn, anh bị đuổi ra mà?

Thấy Lăng Chính Trung vừa khôi phục tinh thần đã như bò tót lên sàn, Hướng Thiên có chút buồn cười.

-Chính Trung, túi này là túi tôi mang về từ nhà anh, chưa kịp soạn đồ ra, vẫn để đó…

A, ra là thế à? Thì ra không phải túi chạy trốn.

-Vậy chuyện thân thiết với Phùng Nhan hồi nãy anh giải thích thế nào?

-Anh hiểu lầm rồi, không phải như anh nghĩ đâu…

-Hiểu lầm? Anh lập tức giải thích cho rõ ràng! Nếu không, mặt dẹp lép ráng chịu.

Nghĩ đến võ công của Hướng Thiên, Lăng Chính Trung lập tức bồi thêm một câu:

-Không cho đánh trả.

Vừa nghĩ tới màn vừa rồi, hắn điên cả người, một đấm kia nhất định không thể không vung, nếu Hướng Thiên không giải thích rõ ràng, hắn sẽ đòi cả vốn lẫn lời.

-Là như thế này…

Bởi vì cãi nhau với Lăng Chính Trung, Hướng Thiên hai ngày nay tâm trạng nặng nề nên xin công ty nghỉ phép, anh vốn muốn yên tĩnh thanh thản nhưng Phùng Nhan đột nhiên gọi điện tới hẹn anh, mới đầu anh từ chối nhưng sau khi nghe lí do thì đồng ý.

Kỳ thật Phùng Nhan đến để từ giã với Hướng Thiên.

Công ty của Phùng Nhan có chế độ cử người mẫu đi Mỹ tu nghiệp hằng năm, năm nay đến lượt Phùng Nhan, mặc dù cô ấy không muốn xa Hướng Thiên nhưng không nỡ bỏ cơ hội kia nên mới hẹn anh ra ngoài muốn xác nhận tình cảm đối phương.

Khi gặp mặt, Hướng Thiên chúc mừng cổ vũ cũng nói rõ ràng tình cảm đối với cô chỉ là bạn bè, không đáng để cô bỏ lỡ cơ hội, anh cũng tin tưởng Phùng Nhan sau này sẽ gặp được người đàn ông thích hợp.

Có thể Phùng Nhan đã đoán trước được anh sẽ từ chối nhưng vẫn có chút thương tâm, cô không phản ứng thái quá, hai người trò chuyện một ngày rồi cùng nhau về.

Nhưng cái hôn cuối cùng kia là ngoài dự kiến của Hướng Thiên, mặc dù anh không phản ứng, không phải không tránh được nhưng như vậy sẽ làm tổn thương đến lòng tự trọng cô ấy, hơn nữa anh cũng biết, kỳ thật Phùng Nhan không có thâm ý chỉ là muốn từ biệt anh mà thôi, không ngờ Lăng Chính Trung tình cờ xem trọn một màn, cũng nhảy lên đánh anh.

Thì ra là thế.

Nghe Hướng Thiên giải thích, cục tức cũng tiêu tan phân nửa.

-Vậy… tối hôm đó tôi gọi có chuyện gì xảy ra?!

-…


-Này, tôi đang nói chuyện với anh đấy! Anh có phải là đàn ông không hả? Trốn ở đây tủi thân làm gì, người không biết còn tưởng tôi ức hiếp anh đấy!

-Kỳ thật không có gì để giải thích, nếu chúng ta không có tình cảm gì với nhau vậy liên lạc làm gì? Chuyện đêm đó là một sai lầm, tôi không nên làm vậy với anh…

-Tên khốn này, anh nói không muốn làm với tôi? Anh không có tình cảm với tôi? Anh dám nói lần nữa xem!

Tránh người gây sự Lăng Chính Trung ra, Hướng Thiên cười khổ.

-Chính Trung, là anh họ tôi tới tìm anh phải không? Anh ấy không biết chuyện giữa chúng ta, phải không? Từ nhỏ tôi biết xu hướng *** của mình, tôi không thích phụ nữ nhưng anh không như vậy, anh vốn là song tính luyến ái, trước đây không phải anh cũng có vài người bạn gái sao, chính anh cũng nói không thích bị tôi đè, tôi không muốn anh vì xúc động nhất thời mà tương lai hối hận, như thế chi bằng hiện tại…

-Hướng Thiên, anh sợ tôi hối hận hay sợ tôi bỏ anh? Anh không muốn bản thân bị thương tổn nên đơn giản ngay từ đầu đẩy tôi ra có phải không? Anh không thấy mình ích kỷ sao?

-Chính Trung…

Lăng Chính Trung nắm hai tay Hướng Thiên, để anh ấy nhìn thẳng mình, sau đó trịnh trọng nói:

-Anh nghe cho kĩ đây, tôi không biết mình thích nam hay thích nữ nhưng tôi biết TÔI THÍCH ANH – HƯỚNG THIÊN!”

-Vậy… cô thư ký kia là thế nào?

Nếu Lăng Chính Trung đã bày tỏ Hướng Thiên cũng không do dự nữa, anh cũng phát tiết ức chế mấy ngày nay.

-Thư ký nào?

-Ngày đó anh không ăn điểm tâm đã đi làm, tôi lo lắng nên cố ý mang điểm tâm đến, thấy anh cùng cô thư ký đó đùa giỡn vui vẻ, vừa đêm trước mới nói yêu tôi, muốn ở bên tôi cả đời, xuống giường đã đẩy tôi ra thân thiết với nữ thư ký, anh còn giận tôi cúp điện thoại? Đến đây hỏi tội à? Anh có tư cách gì giận tôi chứ?

-A…

Hamster hình như đang rất kích động nha.

Khó thấy được biểu cảm này nha, Lăng Chính Trung nhớ lại mấy ngày trước.

-Ngày đó… Tôi đau đầu, thư ký giúp tôi xoa một chút à, mắt anh không phải tốt lắm sao? Anh dùng con mắt nào thấy tôi thân thiết với cô ấy?

-…

Hình như không có động tác thân mật nào thật, chỉ nhìn thấy hai người cười giỡn đã làm Hướng Thiên khó chịu trong lòng rồi.

Lăng Chính Trung cười:

-Hamster, thì ra hôm ấy anh ghen nên mới cúp ngang điện thoại!

Bị nói trúng tâm sự, Hướng Thiên đỏ mặt.

-Trí thông minh sắc sảo thường ngày của anh đâu rồi? Nếu tôi không thương anh, anh nghĩ tôi sẽ chạy đến đây để anh đè sao?

Cái gì?

Hướng Thiên nhìn Lăng Chính Trung, nhất thời không phản ứng kịp.

Nhìn đôi môi đỏ mọng khép mở, Lăng Chính Trung không nhịn được trực tiếp nhào lên hôn lấy.

Nói nhiều không bằng làm nhiều, hành động trực tiếp cho chắc ăn.

-Hướng Thiên, mấy ngày nay tôi nhớ anh muốn chết, anh có biết hay không hả…

Ngửi thấy mùi hương thơm mát trên cơ thể Hướng Thiên, buồn bực mấy ngày nay của Lăng Chính Trung lập tức bị tình cảm mãnh liệt thay thế, hắn nâng mặt đối phương, hung hăng hôn đôi môi như muốn trừng phạt, dùng sức ép Hướng Thiên vào tường, động tác này làm Hướng Thiên chần chờ một chút nhưng lập tức khiêu khích được anh, anh vòng tay qua hông Lăng Chính Trung, hưởng ứng nụ hôn thô bạo kia.

Hai đầu lưỡi quấn vào nhau, tiếng rên rỉ suồng sã theo khóe môi tràn ra.


-Tôi cũng rất nhớ anh…

Hướng Thiên thủ thỉ, trời biết mấy ngày nay anh khó chịu như thế nào.

-Hamster đáng chết, còn dám cúp ngang điện thoại của tôi nữa, xem tôi trừng phạt anh như thế nào?…

-Mấy lời này tôi nói mới đúng… A… Anh còn dám đuổi tôi đi nữa thì anh tính sao đây?…

-Tôi chỉ là giận quá nói linh tinh thôi, có phải muốn đuổi anh thật đâu chứ? Anh dám có gan giận tôi! Hơn nữa hồi nãy anh đánh tôi thì sao? Đánh mạnh như vậy là do anh cố tình…

-Nào có…

-Hướng Thiên, tôi xin lỗi… Tôi sẽ không bao giờ nói những lời như vậy nữa…

Hai người điên cuồng quấn lấy nhau, giật xé quần áo đối phương, đến khi hai người lết từ phòng khách đến phòng ngủ thì quần áo đã đi không còn một mảnh, thẳng thắn trực tiếp âu yếm nhau, đáng thương cho đống quần áo, chúng bị chủ nhân vất khắp nơi.

Trước khi đến giường, Lăng Chính Trung đột nhiên phát hiện chân mình đang ***g với chân người kia, nhất thời mất thăng bằng sắp ngã xuống thì Hướng Thiên nhanh ôm lấy hắn, đưa hắn đặt lên giường, cũng tranh thủ nằm lên trên.

Lăng Chính Trung khi nãy đã bộc lộ hết tình cảm, Hướng Thiên cũng không do dự nữa, anh cúi xuống hôn người mình yêu, hạ thân Lăng Chính Trung đã sớm bị anh vuốt ve đến cứng như thiết đâm đâm vào bụng anh, dù sao bây giờ cũng là ban ngày, không giống lần trước đêm khuya mông lung, nhìn thấy dục vọng cao vút mặt Hướng Thiên chuyển sang màu đỏ, Lăng Chính Trung gầm lên:

-Cái tên giả heo ăn cọp này, ở chỗ này giả ngây thơ làm gì… Ưm…

Nói chưa dứt lời, phân thân đã bị Hướng Thiên nắm trong tay, anh chỉ vừa niết nhẹ đỉnh Lăng Chính Trung đã run rẩy cả người, câu sau chưa kịp nói đã hóa thành tiếng rên rỉ.

Tay kia thuần thục ra vào lỗ nhỏ, đồng thời Hướng Thiên kéo một chân Lăng Chính Trung quấn lấy hông mình, cửa nhỏ phía sau lành lạnh, nhưng Lăng Chính Trung đang chìm trong hưng phấn không để ý, đến khi cảm giác có thứ gì đâm vào, sau một trận vuốt ve liền trực tiếp đẩy vào đâm đến chỗ sâu nhất. Tình cảnh đêm đó ào ào chạy về trí nhớ hắn, không sai, chính là cảm giác này, làm cho hắn sung sướng không thôi.

Dục vọng kiềm nén lâu nay được thứ chí mạng kia đâm vào khai thông làm Lăng Chính Trung vui thích rất nhanh đạt cao trào. Hắn cảm thấy tất cả lý trí như bị vật gì chiếm giữ, tràn vào ngực làm hắn khó có thể hô hấp.

Như muốn phát tiết hết áp lực mấy ngày nay, Hướng Thiên luôn dịu dàng nay hành động có chút thô bạo, Lăng Chính Trung hoàn toàn đắm chìm trong dục vọng, quấn chặt hai chân quanh hông anh, nghênh đón mỗi cú thúc, cảm giác thứ kia xuyên xỏ đến nơi sâu nhất kích thích hắn, vô cùng hưng phấn.

Kỹ thuật của Hamster thật là tốt…

-Chính Trung, tôi yêu anh…

-Vậy anh yêu tôi nhiều nhiều đi…

Trận mây mưa này hao hết nửa cái mạng, sau khi đi qua cao trào, Lăng Chính Trung mệt mỏi nằm trong lòng Hướng Thiên, anh kéo chăn lên đắp cho hắn, nơi này không thể so sánh với hệ thống sưởi ấm 24/24 như nhà Lăng Chính Trung, hai người *** trong phòng mở điều hòa có chút lạnh.

Lăng Chính Trung quay mặt qua, nhìn thấy vết sẹo trên ngực trái Hướng Thiên, vòng cổ lúc ấn lúc hiện, đây chính là viên đạn suýt lấy tính mạng Hamster?

Lăng Chính Trung chồm qua nhẹ hôn lên vết sẹo nhỏ, kích thích nhỏ này làm Hướng Thiên rên rỉ.

-Hướng Thiên, tôi bắt đầu hiểu cảm giác gia đình anh rồi, nếu là tôi, tôi cũng nhất định không cho anh làm cảnh sát nữa, nguy hiểm quá…

-Không mà, Chính Trung, tôi sẽ không làm chuyện khiến anh lo lắng…

-Anh cho tôi dây chuyền này được không?

Không biết tại sao Lăng Chính Trung có hứng thú với dây này nhưng Hướng Thiên không nói hai lời lấy xuống, đeo vào cho hắn.

-Chính Trung, nếu một ngày anh không thích nó nữa, hãy trả lại cho tôi!

Hiểu lời đó, Lăng Chính Trung hừ một tiếng, mắng:

-Cho rồi thì có thể lấy lại sao?

Hướng Thiên không đáp, ôm Lăng Chính Trung vào lòng, nhẹ nhàng hôn tóc mai hắn.

Tình yêu như dòng nước, chỉ biết nó sẽ chảy không ngừng, vĩnh viễn không thể quay lại, mà hai người họ chưa từng muốn quay đầu lại.

Có lẽ ngay từ khi Hướng Thiên được giao việc bán bảo hiểm kia, khi anh kiên nhẫn gọi cửa nhà Lăng Chính Trung, khi anh bị người kia trêu cợt ranh mãnh, chính là từ khi đó số mệnh hai người đã đan vào nhau, tình cờ quen biết nhưng chữ “duyên” khắc vào lòng cả hai mãi không phai.

Hai người nằm trên giường lẳng lặng ôm nhau, cảm thụ hơi ấm cùng trống ngực đối phương, qua hồi lâu, Lăng Chính Trung đột nhiên hỏi:

-Anh dám nghỉ phép sao, không sợ quản lý Hầu gây khó dễ?

Hướng Thiên bật cười.

-Quản lý Hồng!

-Đừng lo đến ổng, hay anh nghỉ việc đi, qua phòng tập thể hình làm huấn luyện viên, tiền lương cao, phúc lợi tốt, lại không cần nhìn sắc mặt người khác.


-Còn một tháng nữa là làm việc tròn một năm rồi, tôi không muốn bỏ dở việc mình làm, kỳ thật tôi đã xin nghỉ phép vài ngày sang Canada thăm gia đình…

-Tôi nói cho anh biết, anh chạy sang Canada tôi sẽ đuổi theo túm anh về, giam anh vào ***g sắt, đời này đừng mơ thoát ra.

Hướng Thiên không nhịn được cười rộ lên, nhưng không trả lời, chỉ tựa cằm vào hõm vai Lăng Chính Trung, cọ qua cọ lại.

-Một bên tìm người âm thầm bảo vệ tôi, một bên dặn anh họ không nói cho tôi, đời này tôi chưa từng gặp ai ngốc như anh đấy.

Nghe Lăng Chính Trung oán trách, Hướng Thiên nhẹ giọng phản bác:

-Đó là vì tôi lo lắng cho anh mà.

-Lo lắng mà không liên lạc với tôi, làm hại hai ngày nay tôi ăn không ngon ngủ không yên, hôm nay còn chưa ăn gì đã chạy đến tìm anh nhưng đến nơi còn bị đấm một phát rồi bị “ăn” sạch sẽ, anh còn không mau nấu cơm cho tôi ăn đi!

Nghe Lăng Chính Trung sai bảo, Hướng Thiên liền vội vàng đứng dậy mặc quần áo, lúc này anh mới phát hiện quần áo hai người vứt la liệt khắp nhà, đành mặc bộ áo ngủ hỏi:

-Anh muốn ăn gì?

Người kia trở mình lười biếng trả lời:

-Gì cũng được, ăn no là được.

Hướng Thiên đi vào bếp, Lăng Chính Trung nhắm mắt chuẩn bị ngủ bù, nhưng trong đầu lại hiện lên cảnh ân ái nóng bỏng khi nãy.

Cảm giác thật tuyệt nha, hình như hắn chưa từng cảm thấy hưng phấn như vậy với những nhân tình trước đây, hình như chỉ cần nhìn thấy nụ cười ôn hòa của Hướng Thiên, cảm nhận ngón tay tinh tế dịu dàng vuốt ve hắn liền rung động, khiến hắn chủ động ôm ghì Hướng Thiên vào lòng, đón nhận những va chạm.

Mình không phải có xu hướng thích bị đè chứ hả? Sao mình có thể bị người khác đè đến sung sướng như thế được?

Nhưng mà ngài Lăng cũng không xem trọng chuyện đó lắm, anh ấy là người trân trọng những thứ tốt đẹp đang có.

Nếu như bỏ qua việc hắn bị đè thì chuyện này rất sung sướng, rất thỏa mãn nha, chuyện “trở mình” không thể vội vàng, đầu tiên phải thu phục người kia trước đã!

Nghĩ tới đây, Lăng Chính Trung đang đắm chìm trong hạnh phúc liền giật nảy mình vì một vấn đề vô cùng nghiêm trọng…

Hamster có kỹ thuật thật tốt nha, chạm đến mình vừa kích thích vừa thành thục nữa…

Không phải là do Hamster hay làm việc này chứ? Nhìn bộ thanh khiết thế mà lão luyện!

Một khi đã nghĩ đến vấn đề này, Lăng Chính Trung bắt đầu khó chịu, hắn lăn xuống giường, kêu người bên ngoài:

-Hướng Thiên, anh lăn vào đây cho tôi!!

Không biết vì sao người yêu nổi giận, Hướng Thiên vội vàng tắt bếp nhào vào phòng.

Anh mới vừa bước chân vào đã bị Lăng Chính Trung túm áo.

-Anh thành thật nói cho tôi biết, sao anh có nhiều kinh nghiệm như vậy? Tôi là người yêu thứ mấy của anh?!

-Chính Trung, anh lại nghĩ vẩn vơ gì thế? Ngoài anh ra trước đây tôi chưa từng hẹn hò với ai, anh biết nghề nghiệp trước kia của tôi mà, tôi không có quan hệ thân thiết với ai cả.

Nói cũng đúng.

-Vậy tại sao anh thành thục như vậy?

Hướng Thiên cười rộ lên.

-Chính Trung. Anh gián tiếp khen tôi sao?

-Đừng đánh trống lảng!

-Ừm…

Lăng Chính Trung cố chấp như vậy làm Hướng Thiên hơi xấu hổ, anh do dự một chút mới đỏ mặt nói:

-Tại vì… à, Chính Trung, chờ đến khi anh và tôi về Canada thăm gia đình, anh gặp họ sẽ biết nguyên nhân…

Nhìn vẻ mặt Hamster không giống như đang nói dối, nhưng Lăng Chính Trung vẫn không rõ chuyện này liên quan gì đến gia đình anh chứ.

-Được rồi, tôi tin anh, tôi mệt, muốn ngủ một chút.

-Vậy ngủ nhiều chút đi, cơm xong tôi gọi anh.

Cùng người yêu hòa hợp như ban đầu, tâm tình Lăng Chính Trung thả lỏng, hắn nhắm mắt nhanh chìm vào mộng đẹp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận