Nếu phải dùng một câu để tổng kết cảm xúc hiện tại của Ngôn Tế Thời, thì đó chính là…
“Áo sam Hồ Hãn” sắp to ra rồi!
Hơn nữa, lần này anh không cần phải cố gắng tìm trăm phương ngàn kế để làm người thuê nhà nữa, mà bây giờ anh đã có danh phận là “Ngôn Tế Thời – bạn trai của Lương Thần” rồi, yahoo!
Và điều quan trọng nhất chính là, không, phải, ngủ, phòng, dành, cho, khách, nữa, rồi, rồi rồi rồi rồi rồi…
Ngôn Tế Thời cười đắc ý dựa vào sô-pha.
Lương Thần thay quần áo xong rồi đi ra thì thấy ngay một tên dở hơi đang ngồi ở sô-pha cười như điên.
Buồn cười lắc đầu, Lương Thần không quan tâm đi vào phòng bếp mặc tạp dề, chuẩn bị nấu cơm trưa ngày mai mang đi làm.
Ngôn Tế Thời theo sau, tựa vào cửa phòng bếp, vẻ mặt như cô dâu nhỏ đáng thương: “Anh cũng muốn có cơm.”
“Anh mang cái quái gì! Đừng tưởng rằng em không biết các anh gặp khách hàng cũng nhân cơ hội ăn uống tiền công quỹ.” Lương Thần lườm anh, định không để ý.
“Cũng chính vì không có bữa trưa tình cảm của bạn gái nên mới phải ra ngoài ăn mà.
Nếu được chọn, anh không muốn ăn cơm với khách hàng đâu, rất không tốt cho tiêu hoá.” Ấm ức mà.
Cô chặt mạnh dao phay xuống thớt, đầy hào khí hỏi: “Rồi rồi.
Anh muốn ăn gì?”
“Gì cũng được.” Ngôn Tế Thời lo lắng sờ cổ mình, trả lời ngay tắp lự.
Sở dĩ Washington dám thoải mái thừa nhận mình chặt cây anh đào là vì trên tay ông ta còn cầm cái búa.
Lương Thần không nói nhiều, bắt đầu làm việc: “Ừm.
Vậy em…Á, hết muối rồi…”
“Anh đi mua, anh đi mua!” Cô dâu nhỏ biến thân thành người bạn nhỏ phấn khởi, giống như mua muối có thể được nhận tiền tiêu vặt vậy, tích cực chạy như bay.
Lương Thần nghe thấy tiếng đóng cửa nhẹ nhàng, cười híp mắt bắt đầu vo gạo nấu cháo.
Như thế, chính thức là người yêu rồi nha.
Từ bé đến lớn, sự cố chấp muốn ở bên Ngôn Tế Thời đã được nhen nhóm từ lâu, thế nhưng cho tới bây giờ cô chưa từng nghĩ hai người ở bên nhau sẽ như thế nào.
Bây giờ hình thức hai người chung sống vẫn luôn như vậy.
Không phải mạnh mẽ nóng bỏng như thiên thạch va chạm vào Trái Đất, bình bình thản thản vậy đấy.
Bên nhau như thế đó.
Cùng nhau mua thức ăn nấu cơm, cùng nhau xem ti-vi, cùng ra ngoài tìm bạn bè vui chơi giải trí, cùng ra ngoài đi dạo khi trời đẹp.
Cuộc sống không phải bộ phim thần tượng, sự ấm áp của cuộc sống sinh hoạt hàng ngày chính là tình tiết kết thúc hạnh phúc nhất cho câu chuyện cổ tích.
***
Một tuần sau.
Lương Thần hỏi: “Anh muốn ăn gì?”
“Tùy em.” Ngôn Tế Thời mặt mày ủ dột trả lời.
Lương Thần nhướng mày: “Vậy ăn cháo sườn bí đỏ nhé?”
Vẻ mặt Ngôn Tế Thời đáng thương, lí nhí: “Ngày nào cũng được ăn cháo khác nhau thật đấy, nhưng mà đã ăn mười hai ngày rồi, sẽ… chán…”
Thật ra Lương Thần đã nhận ra, nhưng mỗi ngày khi hỏi anh thì câu trả lời của anh đều là “Tùy em”.
Nguyên tắc nấu cơm của Lương Thần chính là cố gắng nấu một loại duy nhất, nhưng Ngôn Tế Thời luôn nói tùy em thì cô cũng nhờ thế mà nấu qua hơn mười ngày.
Coi như nuôi thú cưng thì phải chú trọng thỉnh thoảng đổi khẩu phần lương thực vậy, giúp mọi người làm điều tốt là đức tính tốt mà.
╮(╯▽╰)╭
“Nếu không thì canh gừng nấu xương nhé?”
“Không muốn.” Thanh đạm quá.
“Cháo sườn củ sen nhé?”
“Không muốn.” Cũng giống nhau mà.
“Đậu trắng hấp nhé?”
“Không thích.”
Lương Thần nổi giận: “Cái này không muốn, cái kia không thích, hỏi anh anh còn nói tùy em, anh đúng là…tùy ý mà!”
Ngôn Tế Thời đi tới dè dặt kéo ống tay áo của cô: “Đừng giận nhé, ngoan.
Hay anh gọi thức ăn?”
“Ừ.” Lương Thần thở sâu.
Tức giận tổn thương gan, bình tĩnh, bình tĩnh.
“Anh muốn ăn ớt xào, thịt trâu xào hẹ, ngô ngọt, canh xương hầm, khoai tây ướp ngũ vị hương…”
“Ngôn Tế Thời, anh nghĩ em mở nhà hàng đấy à?” Lương Thần giận quá hóa cười, mở lòng bàn tay ra, “Gọi thức ăn vui sướng quá nhỉ.
Vậy được, trả tiền trước đây, tiệm nhỏ không chịu nợ.”
Anh nghĩ ngợi một lát rồi lao ra khỏi phòng bếp, chẳng bao lâu sau anh đã quay trở lại.
Cực kỳ kiêu ngạo thả thẻ tín dụng vào tay Lương Thần, Ngôn Tế Thời ngẩng đầu ưỡn ngực, cây ngay không sợ chết đứng nói: “Em cầm đi! Từ nay về sau chuyện ăn, mặc, ở, đi lại của anh toàn bộ đều giao cho em xử lý đó, cam kết cả đời.”
Bị, đánh, bại, rồi.
Lại còn cả đời nữ chứ…
Vành tai Lương Thần hơi đỏ, thuận tay ném tấm thẻ kia vào trong túi tạp dề, xoay người không nhìn anh: “Đi đi! Cái đồ thần kinh này! Nói đi, rốt cuộc muốn ăn cái gì?”
“… Ăn em.” Vẻ mặt đại gia lập tức trở nên YD (dâm đãng).
“Con bà nó!” Lương Thần đỏ mặt quay đầu lườm anh.
Chỉ thấy cậu ấm vô cùng lẳng lơ làm bộ ngài muốn làm gì thì làm điên cuồng gật đầu: “Được rồi được rồi! Tới đây, không cần vì sức khỏe anh yếu mà thương tiếc anh đâu!”
“@#¥%&*!”
Trong không khí đùa giỡn thân mật, cuối cùng cũng nấu cơm xong.
Hai người dọn dẹp phòng bếp xong, liền làm ổ trên sô-pha xem ti-vi.
Lương Thần cầm điều khiển tùy ý chuyển kênh, không cẩn thận chuyển đến kênh của đài đang truyền hình trực tiếp chương trình thứ tư đầy máu chó “”Hoa hồng gặp chân tình”.
Có còn hơn không, vậy thì xem một chút đi.
Lương Thần đặt điều khiển sang bên, cầm giỏ quà vặt nhỏ, mở một túi nhỏ mảnh sơn tra ra gặm.
Ngôn Tế Thời nhịn nỗi kích động muốn nghiêng người sang cướp chiếc điều khiển, hàm răng ê ẩm ngắm nhìn gò má Lương Thần: “Chương trình này hay lắm à?”
Nhớ tới ai đó chứ gì? Hừ!
“Tốt thôi, nói thế nào cũng là bạn cùng chương trình mà, gặp mặt rồi thành cái chợ.” Lương Thần hồn nhiên không bắt bẻ giọng nói đột nhiên kì lạ của Ngôn Tế Thời, xem ti-vi và tiện tay đưa một quả đông lạnh cho anh: “Anh ăn không?”
Ngôn Tế Thời không thèm đáp, hừ một tiếng, ngoảnh đầu đi.
Không nghe thấy anh trả lời, Lương Thần quay đầu nhìn anh: “Sao thế?”
Tức chết rồi!
Ngôn Tế Thời vùi vào trên sô-pha đập mạnh một cái.
Ngôn Tế Thời, anh rất có tố chất hâm dở đấy!
Lương Thần bất đắc dĩ nhún nhún vai, tiếp tục xem ti-vi của mình.
Còn Ngôn Tế Thời Bực bực mình hồi lâu cũng không thấy ai phản ứng, cuối cùng cũng bèn ngồi thẳng dậy, cắn răng kéo Lương Thần đến ngồi trong ngực mình.
Lương Thần như có điều suy nghĩ quay đầu nhìn anh, tiếp đó vẫn còn mơ hồ tầm mắt lại trở về TV — với chuyện nhất thời nghĩ mãi không ra, cô luôn luôn lười nghĩ.
Trên TV người xem đang sôi nổi vây quanh một cặp đôi đang chơi các loại trò chơi, đủ loại bày tỏ, vô cùng ngọt ngào.
Ngôn Tế Thời chê bai: “Phơi hạnh phúc ra ngoài cũng không phải thật!” Hừ.
“Ừ.” Lương Thần đồng ý theo: “Nhớ lại hôm đó em diễn trước ống kính thật là khổ cực…”
Ngôn Tế Thời bực mình đến mức bùng phát, không nhịn được siết chặt cổ cô: “Anh, anh, anh cắn chết em!”
Lương Thần xoắn xuýt che má phải của mình bị cắn nhẹ một cái, bực bội hỏi: “Sao anh cắn em?”
“Anh vui!” Anh ôm chặt cô, ngửa đầu nhìn trần nhà, hừ một tiếng.
Em thấy trên mặt anh rõ ràng viết “Anh không vui.”
Lương Thần im lặng bảo vệ má phải của mình, cầm điều khiển đổi kênh.
“A, tuồng kịch kháng chiến! Tam quan đàng hoàng, tràn đầy nhiệt huyết, em thích.” Cô lén chú ý đến biểu cảm của anh.
Quả nhiên tên kia mặt mày hớn hở cúi đầu xuống, đặt cằm trên bả vai cô: “Cái này hay, xem nhiều một chút cũng sẽ không ngốc.” Hay hơn cái chương trình chân tình máu chó đáng chết gấp mười ngàn lần! Một, vạn, lần!
Hóa ra là như vậy à.
Lương Thần bừng tỉnh hiểu ra, biết đột nhiên Ngôn Tế Thời khó chịu là vì cái gì rồi.
Anh cũng đã xem chương trình “Hoa hồng gặp chân tình” có cô và Dương Sùng Ý ư? Có điều suy nghĩ một chút cũng phải, ngay cả cha mẹ nhà mình cũng đều thấy, Ngôn Tế Thời thấy cũng không có gì kỳ lạ.
Nếu hai người đã xác định quan hệ người yêu, Lương Thần sẽ tôn trọng bạn trai chính quy Ngôn Tế Thời.
Xét thấy không thể để cho chuyện vô căn cứ ảnh hưởng đến tình cảm giữa hai người, vẫn cần thiết phải tỏ thái độ nghiêm túc ngoài miệng một chút.
Lương Thần nhìn súng pháo ầm ầm trong TV suy tư một chút, cuối cùng quay đầu nhìn thẳng ánh mắt của Ngôn Tế Thời.
“Sao thế?” Anh đối diện với cặp mắt hết sức chăm chú nhìn mình, nụ cười ngọt ngào.
“Hỏi một chút, có phải em thoát khỏi độc thân rồi không?” Cặp mắt kia vội né tránh.
Ngôn Tế Thời nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, rốt cuộc mới kịp phản ứng ý cô nói.
Tốt lắm, biết giữ mặt mũi cho anh, không chọc phá chuyện anh đang ghen lại cho anh ăn một viên thuốc an thần…
Quả là em gái tốt!
“Ừ.” Anh siết tay càng chặt hơn, tì cằm trên vai cô, trên mặt lộ ra nụ cười không khiêm tốn chút nào, ánh mắt rực rỡ lấp lánh: “Hơn nữa, anh cũng thoát rồi.”
Tốt lắm, nguy cơ được giải trừ rồi.
Lương Thần vui vẻ thoải mái lục lọi trong túi xách hồi lâu, cuối cùng chỉ tìm ra một viên kẹo bạc hà cuối cùng.
Hai mắt nhìn chăm chú TV, ý tứ giơ viên kẹo kia đến trước mặt anh, nheo mắt hỏi: “Anh ăn không?”
Ngôn Tế Thời không đáp.
Điện thoại trên bàn vang lên.
Lương Thần nhanh chóng xé vỏ ra ném vào trong miệng, vội cầm điện thoại ấn nút nghe.
Và cô chỉ nghe thấy Ngôn Tế Thời thở dài một tiếng: “Anh muốn ăn…”
Á, không còn nữa, đây là chiếc cuối cùng rồi!
Lương Thần một tay cầm điện thoại, một tay không biết làm gì, viên kẹo kia nằm giữa đôi môi đang hé mở.
Trong điện thoại Đường Ảnh hừng hực khí thế tuyên bố: “Bản tiểu thư trịnh trọng tuyên bố, Hạ Chấn Uy đã bị tớ ăn rồi ha ha ha ha ~!”
“Chúc…” Chúc mừng nha.
Lương Thần không có cơ hội nói ra lời, bởi vì…
Viên kẹo trong miệng cô đã bị người kia ăn mất rồi.
Đường Ảnh vẫn còn tiếp tục huyên thuyên: “Nhất định phải chúc mừng rồi! Ha ha ha, tích cực mới có tương lai, trẻ con dũng cảm mới được ăn kẹo!”
Lương Thần cảm thấy mình sắp bốc cháy rồi.
Trong khi đó, Ngôn Tế Thời còn cực kỳ nghiêm túc lễ độ tiến tới bên tai cô nhỏ giọng nói: “Hiền lành chính là khi anh ăn hết viên kẹo của người khác khi người đó không ngậm miệng.”
Nhìn xem, đây chính là đạo cao một thước ma cao một trượng mà chủ nghĩa đạo đức nhân văn luôn để ý đấy.
Hết chương 21.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...