Từ khi đã quyết, thái độ của Trần Nhan Linh đối với Cố Vân Hi càng thêm thân cận tự nhiên, lại còn săn sóc, làm Cố Vân Hi cảm thấy vô cùng ấm áp.
Hệ thống lạnh nhạt nói.
【 Ký chủ chẳng lẽ ngài muốn công lược nữ phụ? 】
"Sai rồi, không phải công lược, là theo đuổi."
【 Ký chủ ngài điên rồi sao? Đó chính là kẻ địch của nữ chính! 】
"Bảo hộ nữ chính và theo đuổi nữ phụ, không có chỗ nào xung đột đi, 01 cô kích động cái gì?"
Độ hảo cảm của cô nữ chính không thanh thuần kia, Trần Nhan Linh đã hoàn toàn từ bỏ.
Nữ chính chán ghét nguyên chủ không ít tý nào, nàng lười đi cày hảo cảm, để cho nàng ta tiếp tục chán ghét đi, dù sao chỉ cần nữ chính không chết là được.
Hệ thống trầm mặc thật lâu, cuối cùng không quan tâm đến Trần Nhan Linh nữa.
Trần Nhan Linh cũng không thèm để ý, đối với nàng hệ thống cũng chỉ như "trợ lý ảo" trong di động mà thôi, nàng lười phí tâm đi suy đoán ý nghĩ của nó.
Ban đêm trên hồ Ngự Đình có rất nhiều thuyền hoa, đều là của những người đi hội đèn lồng ngắm trăng.
Một cây cầu dài vắt ngang hồ, tựa như một con phố, trên cầu có đủ loại cửa hàng và hàng rong.
Tiếng hô mời khách hoà lẫn với tiếng giải đố, cảnh sắc vô cùng náo nhiệt.
Trần Nhan Linh võ công cao cường, không mang theo nhiều thị vệ, chỉ có Vệ Nhất đi theo nàng, Vệ Tam phụ trách điều khiển thuyền hoa, Hồng Oánh theo sau Cố Vân Hi.
Hai người Trần, Cố trông cứ như đôi bạn thân cùng ra cửa du ngoạn.
Chỉ là không khí giữa hai vị này vô cùng vi diệu, ngay cả Hồng Oánh cũng thấy là lạ.
Tiểu thư nhà mình nhìn Yến vương cười đến quá mức xinh đẹp, thật không giống nụ cười thủ lễ bình thường, ngược lại mỹ lệ khiến người ta không khoier động tâm.
Trên đường có rất nhiều công tử trẻ tuổi thường thường nhìn về phía bọn họ.
Nguyên chủ thân xác của Trần Nhan Linh nhan giá trị rất cao, chỉ là khí chất quá sắc bén, đa số nam tử tương đối yêu thích mỹ nhân nhu nhược như Cố Vân Hi hơn.
Nhưng giờ nàng muốn theo đuổi Cố Vân Hi, những công tử này dù quang minh chính đại mà ngắm hay là nhìn lén, đều làm nàng tức đến ngứa răng.
Cố Vân Hi cũng không mù, ánh mắt của người ngoài và vẻ mặt Trần Nhan Linh nàng đều xem ra, trong lòng đắc ý vài phần.
Xem ra Trần Nhan Linh không phải không có tình ý với nàng.
Nàng đã từng muốn tiến cung, muốn bò lên chỗ cao, muốn đạp hết những người từng bắt nạt nàng dưới chân.
Nhưng hiện giờ, nàng không muốn tiến cung, nàng chỉ muốn bắt lấy người trước mắt.
Chưa nói tình thâm cỡ nào, nhưng nàng có một loại trực giác, nàng không thể bỏ qua Trần Nhan Linh, nàng ấy là người duy nhất có thể cứu mình thoát khỏi bể khổ.
Sắc trời dần tối, hai người chơi giải đố đèn trên cầu.
Người đạt hạng nhất có thể nhận được trản đèn lồng đẹp nhất, rất nhiều người vây quanh trước gian hàng rong, đoán thế nào cũng không trúng.
Trần Nhan Linh không phải là người thông tuệ gì, đố đèn khó như vậy nàng xem đến to cả đầu, không khỏi chắc lưỡi: "Câu đố khó như vậy, hẳn là ngay cả người nhạy bén cũng rất khó nghĩ ra đi."
Cố Vân Hi vừa thấy câu đố, chỉ chốc lát sau liền nghĩ ra đáp án, nàng chớp mắt với Trần Nhan Linh: "Nếu ta nói đáp án này vô cùng đơn giản thì sao?"
"Vậy ngươi nói xem là cái gì?"
"Nếu là ta đoán đúng rồi thì có khen thưởng gì đây?"
Trần Nhan Linh liền nghiêm túc lên.
Giọng điệu Cố Vân Hi không giống như nói giỡn, nàng nhìn chăm chú vào mắt Cố Vân Hi: "Được, nếu ngươi đoán đúng, ta liền đáp ứng một yêu cầu của ngươi, chỉ cần ta có thể làm được."
Cố Vân Hi dịu dàng cười: "Được."
Chỉ thấy Cố Vân Hi chậm rãi tiến lên trước, khẽ gật đầu với người bán, nói ra một từ.
Người bán kinh ngạc nhìn nàng, liên tục nói: "Đúng rồi! Đáp án chính là nó, chúc mừng vị cô nương này được giải nhất, trản hoa đăng này chính là của cô nương ngươi."
Trần Nhan Linh cảm khái lắc đầu, thật không hổ là nữ phụ phản diện, chỉ số thông minh của mình và người ta thật sự là không cùng một đẳng cấp.
Người chung quanh đều vẻ mặt thán phục, thứ nhất là do Cố Vân Hi đáp được câu đố khó như thế, thứ hai là kinh ngạc với dung mạo của nàng.
Nữ tử này đã mạo mỹ lại còn thông tuệ như vậy.
Một công tử trẻ tuổi quan sát đã lâu Cố Vân Hi cạnh đó đột nhiên tiến ra nói: "Vị cô nương này, hoa đăng thường đi đôi, thích hợp nhất là kèm cặp với một bạn lữ tâm đầu ý hợp, không biết cô nương ngươi có không?"
Công tử này một thân áo bào trắng, tay áo viền bạc, tóc cột cao, tướng mạo anh tuấn, xứng với một ngọc trụy và quạt xếp, có vài phần anh tuấn lỗi lạc.
Cố Vân Hi thầm hiểu, khó xử nói: "Công tử sao lại nói lời này? Ngươi ta hai người không quen biết, ngươi chất vấn như vậy là có ý gì?"
Công tử nọ lập tức vội vàng nói: "Là tại hạ đường đột giai nhân.
Tại hạ cũng không có ý gì khác, chỉ là nghĩ cô nương lẻ loi một mình đi thả hoa đăng thì quá cô đơn chiếc bóng, tại hạ rất không đành lòng."
Trần Nhan Linh lạnh mặt xem hắn, thầm mắng trong lòng: Ta thật cảm ơn ngươi, coi ta là người chết sao? Dám đào góc tường của ta ngay trước mặt ta!
Cố Vân Hi mỉm cười gật đầu: "Đa tạ công tử, bất quá tiểu nữ tử đã có người trong lòng đồng hành, không nhọc công tử lo lắng."
Trần Nhan Linh thầm căng thẳng, Cố Vân Hi có người trong lòng nào, sao nàng lại không biết? Nhưng cẩn thận ngẫm lại, nàng lại hiểu ra điều gì.
Công tử kia vẫn không cam lòng, hắn đứng bên cạnh nhìn đã lâu, bên người Cố Vân Hi chỉ có một thị vệ và nha hoàn, còn thêm một nữ tử khí chất xuất chúng, nào có nam tử trẻ tuổi gì, sao lại có người trong lòng?
Hắn không cam lòng, đương nhiên không muốn ngồi chờ chết, còn muốn tiến lên kéo tay áo Cố Vân Hi.
Vẻ mắt Cố Vân Hi nháy mắt đông lạnh, tay áo của cô nương gia chưa lấy chồng há là nam tử xa lạ được tùy ý đụng vào.
Không đợi hắn tới gần, Trần Nhan Linh đã trước một bước vượt qua chắn giữa hắn và Cố Vân Hi, dùng ánh mắt sắc bén như ưng mà nhìn hắn chằm chằm.
Hắn tức khắc cảm thấy không an lòng, khẽ lui một bước, nhưng lại cảm thấy phản ứng của mình không thể hiểu được.
Chẳng qua là một nữ nhân, sao có thể dọa lui hắn chứ?
"Vị này hẳn là bằng hữu của cô nương đi.
Quả là thiên nữ chi tư, chỉ là nữ tử vẫn không thích hợp có tư thái sắc bén như vậy."
Trần Nhan Linh nâng khóe miệng, nguy hiểm cười: "Ta không phải là bằng hữu của nàng, ta là người trong lòng nàng."
Công tử nọ sợ tới mức nụ cười cứng đờ trên mặt: "Cô nương nói đùa, nào có đạo lý nữ tử và nữ tử yêu nhau, cũng nữ bạo vương không phải thích ma kính kia......"
Vẻ mặt Trần Nhan Linh dần dần âm lãnh.
Bạo vương? Nàng là bạo vương? Từ khi nàng xuyên qua đến bây giờ, có động thủ sai giết người nào sao?
Vệ Nhất cũng lạnh mặt đến gần, yên lặng mà đứng sau lưng công tử trẻ tuổi.
Công tử kia cảm thấy như có một trận âm phong thổi qua ót, theo bản năng dừng nói, đột nhiên sắc mặt trắng bệch mà nhìn Trần Nhan Linh.
Thích ma kính, nữ bạo vương, Trần Nhan Linh trước mắt khí chất bất phàm, thị vệ bên cạnh nhìn qua cũng không phải vô danh tiểu tốt, hắn rốt cuộc phát hiện chỗ không thích hợp.
Những người xung quanh từ lúc Trần Nhan Linh xuất hiện liền bắt đầu nghị luận sôi nổi, hiện giờ ngược lại ngậm miệng, không dám phát ra chút tiếng động nào.
"Nữ bạo vương?" Trần Nhan Linh giận cực phản cười, "Không biết chửi bới thân vương là trọng tội đến mức nào đây?"
Công tử trẻ tuổi sắc mặt trắng bệch.
Chuyện Trần Nhan Linh thích ma kính chính là mọi người đều biết sự, nhưng dù vậy Tiên hoàng cũng từng ra lời hứa, cho phép Trần Nhan Linh chọn lựa bất kỳ ai trong Đại Yến này làm Phò mã của nàng, mặc kệ nam nữ già trẻ.
Tuy rằng triều thần nhiều lần ngăn trở và khuyên nhủ, nhưng không một ai dám nhắc tới việc này trước mặt Trần Nhan Linh, bởi vì những người dám chính diện nghị luận chuyện này với nàng gần như đều không có kết cục tốt.
Vệ Nhất trực tiếp một chiêu chế địch từ phía sau, đè công tử nọ xuống đất, hắn ta tức khắc cả kinh kêu to: "Ta là tú tài, các ngươi không thể tùy ý xử trí ta!"
Cố Vân Hi không phải người tốt gì, công tử kia dùng ánh mắt dâm tà nhìn nàng, trong lòng nàng vô cùng rõ ràng.
Từ nhỏ nàng liền không phải đèn cạn dầu, đối với tình huống này ngược lại khá thích thú.
Nàng quay đầu xem Trần Nhan Linh, tuy rằng nàng ấy mặt lạnh, nhưng hẳn là cũng không thật tức giận, bằng không người này phỏng chừng đã bị xử tử ngay tại chỗ.
Vệ Nhất bắt được người nọ xong, đằng sau liền có mấy nam tử mặc y phục hạ nhân tiến ra, áp người nọ đi.
Mấy người này rõ ràng không phải người quan phủ, công tử kia càng thêm kinh hoảng: "Các ngươi là ai! Dù muốn bắt ta cũng phải là triều đình tới bắt, các ngươi làm như vậy, trong mắt còn có vương pháp hay không!"
Trần Nhan Linh mỉm cười nói với hắn: "Vương pháp? Ta là nữ vương gia đệ nhất Đại Yến, chẳng lẽ lời ta nói không phải vương pháp sao? Áp giải ta đi cho ta."
Hệ thống nhọc lòng mà nhắc nhở Trần Nhan Linh.
【 Ký chủ ngài càng ngày càng bá đạo! 】
Trần Nhan Linh cười hì hì đáp lời hệ thống: "Cũng không phải tại ta, quyền lực thật đúng là thứ quái quỷ làm cho người ta vừa hận vừa yêu nha.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...