Chúc Vân vội ngự kiếm tới xem Chử Giáng có bị thương không.
Vừa rồi nàng giao thủ với Trần Nhan Linh, cảm thấy uy áp còn hơn cả Văn Phù.
Quá cường đại, chẳng lẽ đây là lý do người ta chọn đọa vào ma đạo sao?
“Sư phụ.” Chử Giáng cho Chúc Vân một bái: “Đồ nhi vô năng, không có thể ngăn nàng lại.”
Chúc Vân xua xua tay: “Ngay cả chúng ta còn không đánh lại nàng, ngươi không bị thương là tốt rồi.”
Nàng nhìn thẳng vào mắt Chử Giáng, có ý thử mà hỏi: “Các ngươi sao lại đi cùng nhau, Trần Nhan Linh sao lại nhập ma?”
Chử Giáng thản nhiên đối mặt Chúc Vân, nói: “Đồ nhi cho rằng Trần Nhan Linh cũng không phải là nhập ma, mà là nhất thời bị ma vật gì đó điều khiển tâm trí…”
Một vị Trưởng lão hộ sơn phía sau Chúc Vân lập tức cay nghiệt nói: “Cái gì mà không phải nhập ma! Ma khí của đồ nghiệp chướng kia sắp ngút tận trời.
Phải biết rằng trước giờ thứ quái vật có ma khí nồng đậm như thế là Tả Hữu hộ pháp của ma đạo, ta thấy nàng chính là người ma đạo.
Nàng ẩn núp trong Vô Uyên môn ta lâu như thế, chắc chắn có ý đồ đáng chết!”
Chử Giáng nhíu mày, còn muốn giải thích thêm, nhưng Chúc Vân nhanh chóng nói trước nàng: “Mặc kệ thế nào, nơi đây không nên ở lâu.
Chuyến này nhất định phải thông báo tất cả mọi chuyện với chưởng môn, giao cho chưởng môn định đoạt.”
Thịnh Vũ Ca vẫn luôn đứng nhìn về phía Trần Nhan Linh biến mất, sự hiện diện của nàng làm người ta không dám bỏ qua.
Cảm xúc nàng dần ổn định, ngọn lửa quanh thân mới nguôi ngoai, nhưng tu vi của nàng làm người ta không dám khinh thường.
Ai mà ngờ được khối Huyết ngọc không biết dùng thế nào kia lại bị Thịnh Vũ Ca hấp thu.
Hiện giờ tâm đầu huyết chứa đựng tu vi ngàn năm của Ngao Cổ chuyển dời cho Thịnh Vũ Ca, mặc dù nàng còn chưa thật sự trở thành thượng thần, nhưng tu vi của nàng đã đạt tới cảnh giới mà đám người Chúc Vân không thể nhìn thấu, ít nhất cũng trên Luyện Hư kỳ.
Cảnh giới Luyện Hư Chúc Vân vẫn có thể nhìn ra được, Văn Phù chính là Luyện Hư, nhưng tu vi Thịnh Vũ Ca lúc này tuyệt đối trên Văn Phù.
Người như vậy, cũng may là Văn Phù nhặt về, trung với Vô Uyên môn.
Nếu đây là tu vi của Trần Nhan Linh, vậy không chừng Vô Uyên môn toàn diệt.
Lúc này Trần Nhan Linh trong mắt bọn họ gần như là người ma đạo.
Nàng đầu tiên là nhân trận khiêu chiến giết Đại Trưởng lão, sau đó lại ngay trước mặt mọi người sát hại sư huynh đồng môn, quả thật là vô pháp vô thiên.
Đám người Chúc Vân truyền tin cho môn phái, nghỉ ngơi ở Mạnh gia mấy ngày rồi tiếp tục đi tới địa điểm thí luyện tiếp theo, rốt cuộc hiện giờ chuyện cấp thiết nhất là phải tăng lên thực lực.
【 Chúc mừng ký chủ, tiến độ nhiệm vụ chủ tuyến đạt 60%, khen thưởng 300 tích phân, hiện có 3100 tích phân.
】
Trần Nhan Linh núp trong bí cảnh chờ Chúc Vân dẫn người đi rồi mới hiện thân.
Ngao Cổ bị Trần Nhan Linh giết, nàng luyện hóa thi thể, chuyển thành tu vi tự thân, tức khắc cảm thấy thương thế trên người đều lành lại, tu vi nâng cao một bước.
Nàng hiện giờ là Hợp Thể kỳ trung kỳ, dù là Văn Phù thì lúc đối đầu nàng hắn cũng chỉ miễn cưỡng giữ được mạng.
Nhưng Trần Nhan Linh không chắc chắn đây là lực lượng khí đen cho hay là tu vi của Ngao Cổ.
Ngao Cổ căm ghét ma khí đến mức từ bỏ tâm đầu huyết gần ngay trước mắt, vậy nó nhất định có mối thù sống chết với ma đạo.
Nàng nhớ rõ Tàng Thư Các ghi lại rằng những đại năng có đủ sức chiến một trận với Thượng cổ Thần thú, thậm chí lấy được mạng hoặc là tâm đầu huyết của chúng nó chỉ có thể là Thượng thần, ngoài ra… còn có Ma Tôn.
Dựa vào sự căm ghét của Ngao Cổ đối với ma khí, hẳn là Ma Tôn đoạt tâm đầu huyết nó.
Nhưng Huyết ngọc lại là trân bảo của Vô Uyên môn, nó làm sao lại lưu lạc tới đó?
Trần Nhan Linh càng ngày càng thấy bất an.
Chuyện kỳ quái xảy ra quá nhiều, nào là ma khí không thể hiểu được này, rồi ký ức ở thế giới thực không còn, nàng cũng không có ký ức của nguyên thân ở thế giới này.
Giờ nàng chỉ nhờ những chuyện ở mấy cái thế giới trước, nhưng những ký ức ấy là chân thật sao? Nàng rốt cuộc là ai?
Lúc nàng chất vấn hệ thống, lại nhận được câu trả lời ngoài dự đoán.
【 Thông qua chế độ kiểm tra tự sửa lỗi của hệ thống, việc ký chủ mất trí nhớ không phải là trục trặc của hệ thống.
】
Không phải trục trặc? Vậy nàng mất trí nhớ là đương nhiên phải không?
【 Thông qua các loại bài tra, nguyên nhân mất trí nhớ có khả năng là liên quan tới tác dụng phụ của Vô Kiên.
】
“Vâỵ làm sao bây giờ?! Làm sao tìm lại ký ức của tôi?!”
Trần Nhan Linh thật sự bị tức chết rồi.
Nàng biết ngay mà, làm gì có chuyện đồ tốt như vậy chỉ tốn mấy trăm tích phân, quả nhiên đồ ngon không dễ nuốt!
【 Ký chủ xin bình tĩnh, đạo cụ chỉ ảnh hưởng ngài vào lúc này, bởi vì ngài đang du hành trong muôn vàn thế giới, một khi ngài về tới thế giới thực của mình, đạo cụ sẽ không còn tác dụng.
】
Tóm lại ý hệ thống là nàng mau hoàn thành nhiệm vụ chứ gì?
“Tôi hoàn thành nhiệm vụ có lợi gì với cô?”
【 Không thể đáp.
】
Cái hệ thống này thật là càng ngày càng trơ trẽn.
Trần Nhan Linh không biết có nên tin nó hay không, nhưng hiện giờ nàng không thể làm gì về tác dụng phụ của Vô Kiên.
Nàng nhất định phải trở lại thế giới thực, nhất định!
Tuy nàng không còn ký ức về hiện thực, nhưng nàng chắc chắn sẽ trở về!
Dù cho những thế giới nhỏ này có Vân Hi…
Trần Nhan Linh cảm thấy đầu đau muốn nứt ra, vì sao nàng luôn gặp được Vân Hi trong mấy thế giới nhỏ này?
“Tại sao Vân Hi xuất hiện trong nhiều thế giới như vậy?”
【 Mỗi thế giới nhỏ tuy rằng chỉ là thế giới tiểu thuyết, nhưng đồng thời chúng nó cũng là thời không song song với thế giới của ký chủ.
Trong các thời không, những người có độ linh hồn trùng khớp 100% là cùng một người.
】
“Thế giới tiểu thuyết sao lại là thời không song song được?”
【 Ký chủ, các tác giả những tiểu thuyết trong thời không của ngài có xác suất rất lớn sẽ tưởng tượng ra sự kiện trùng hợp với thời không khác.
Thoạt nhìn thì có thể hiểu lầm rằng các thế giới nhỏ là do bọn họ sáng tạo nên, nhưng thật ra là các thế giới nhỏ thông qua đại não bọn họ hiện ra trong thời không của ngài, không ai biết chuyện trong tiểu thuyết là chuyện trong một thời không khác.
】
Hệ thống tạm dừng chốc lát, rồi lại nói.
【 Lúc đầu không cảnh cáo ký chủ là vì sợ ký chủ không tiếp nhận được.
】
“Cô nói tôi đến sẽ tiêu huỷ linh hồn của nguyên chủ, nhưng thật ra là tiêu huỷ linh hồn của chính tôi trong thời không này?”
【 Theo lý thuyết là vậy.
】
Trần Nhan Linh bị đả kích nghiêm trọng, nàng đột nhiên nhớ lại trong thế giới thứ hai, anh trai của nguyên thân không thể hiểu được mà chiêu nạp Cố Vân Hi vào công ty, nói là cảm thấy nàng có lẽ sẽ thích người như Cố Vân Hi.
Thật ra bởi vì nàng chính là nguyên thân, nguyên thân là nàng.
Linh hồn của nàng luôn luôn sẽ thích Cố Vân Hi, mặc kệ ở thế giới nào.
“Cho nên hiện giờ tôi trong thân thể này cũng bị tiêu huỷ?”
Trần Nhan Linh nằm liệt trên xác Ngao Cổ, nàng đã giết bao nhiêu “bản thân mình” trong các thế giới rồi?
【 Theo lý thuyết là vậy.
】
“Ý cô là sao?”
【 Trong thế giới này ký chủ không tiếp nhận được truyền thừa ký ức, rất có khả năng tiêu huỷ thất bại, vậy nên ngài không thể chiếm hữu ký ức nguyên thân.
】
Trần Nhan Linh cảm thấy mình sắp điên rồi, chẳng lẽ thế giới này có hai Trần Nhan Linh?
“Thế giới này tôi là người thế nào?”
【 Không thể đạt được ký ức nguyên thân, vậy nên không thể xác định.
】
“Có cốt truyện không?”
【 Không có.
】
Không ký ức, cũng không cốt truyện, Trần Nhan Linh thật muốn tắt luôn cái hệ thống rác rưởi này.
Tu vi hiện tại của Trần Nhan Linh đủ để che giấu cảnh giới thật.
Nàng ngụy trang thành một tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ, biến hóa khuôn mặt, thậm chí biến hóa giới tính, mặc một thân áo dài đơn giản nhất, trà trộn vào Liệt Nhật tông, đi theo bọn họ ra bí cảnh.
Liệt Nhật tông và Vô Uyên môn quan hệ ác liệt, nàng trà trộn như vậy chắc chắn rất khó chạm tráng Vô Uyên môn.
Rời khỏi bí cảnh Mạnh gia, Trần Nhan Linh quyết định đi bí cảnh tiếp theo, rốt cuộc nàng còn phải bảo vệ nữ chính.
Nhưng thật ra so với nữ chính, nàng càng không yên tâm Chử Giáng.
Thịnh Vũ Ca hiện giờ ngoại trừ nàng, chỉ cần mấy lão yêu tinh Đại Thừa kỳ không ra tay, kẻ khác đều không thể làm gì Thịnh Vũ Ca.
Ngược lại Chử Giáng, Trần Nhan Linh càng ngày càng không yên lòng nàng, nàng rốt cuộc có phải Vân Hi không?
Nếu phải, vậy Trần Nhan Linh nhất định phải bảo vệ nàng chu toàn, nếu không, vậy nàng chính là động tâm với người khác, một người không phải Vân Hi.
Trần Nhan Linh ăn mặc sạch sẽ mộc mạc, trừ bỏ mặt mày thanh tú chút, thoại nhìn chỉ là một tán tu bình thường.
Trong Tu Tiên giới mà người tu tiên có thể dựa vào tu vi và đan dược thay đổi dung nhan, khuôn mặt hiện tại của nàng thật sự không tính cái gì, hoàn toàn không gây chú ý.
Nàng ngụy trang thành như vậy, không ai có thể nhận ra nàng.
Nàng rất rõ ràng hành trình thí luyện của Vô Uyên môn, dù sao nàng từng là Đại đệ tử thủ tịch, những việc này là do nàng, Văn Phù, và các vị Trưởng lão cùng thương nghị.
Trần Nhan Linh bám đuôi Vô Uyên môn tiếp tục tham thí luyện trong các bí cảnh kế tiếp.
Với tu vi hiện giờ, nàng muốn cướp đoạt một tấm lệnh bài nhập cảnh quả thật quá đơn giản.
Khí đen chưa từng tan đi, mỗi lần nàng động thủ đều có dục vọng muốn giết người.
Việc này nàng suy đoán có liên quan tới Vô Kiên, đồng thời cũng liên quan tới ma khí.
Nàng không thể tuỳ tiện giết người, lỡ khống chế không được liền tiêu đời.
Vì thế những người bị nàng đoạt lệnh bài đều bị ném tới chỗ xa hơn ngàn dặm, dù sao không chết là được rồi.
Mỗi lần trộm ẩn núp quanh đội ngũ Vô Uyên môn, nàng đều vô cùng cẩn thận.
Tu vi Thịnh Vũ Ca hiện không phân cao thấp với nàng, đến quá gần lỡ bị phát hiện liền game over.
Vốn tưởng rằng tránh thoát Thịnh Vũ Ca liền không sao, không ngờ còn có khó khăn lớn hơn.
Trần Nhan Linh che giấu tu vi, cải trang trà trộn vào vài môn phái nhỏ, chặt chẽ chú ý hướng đi của Chử Giáng.
Một khi nàng bị hung thú gì đó cuốn lấy, hoặc là xung đột tranh giành trân bảo với tu sĩ khác, Trần Nhan Linh đều sẽ chạy tới.
Kết quả Chử Giáng vài chiều liền giải quyết, hoàn toàn không cần nàng bảo hộ.
Chử Giáng không biết khi nào đã tu luyện tới Hóa Thần sơ kỳ, thậm chí ẩn ẩn có dấu hiệu đột phá.
Trần Nhan Linh nhìn Chử Giáng dùng Thường Ngọc đâm xuyên một người, máu tươi vẩy ra dính lên váy đỏ của nàng, hai sắc hoà nhau, hoàn toàn không thể nhìn ra chiếc váy đã thấm bẩn.
Nàng ít khi thấy Chử Giáng chém giết.
Chử Giáng đối mặt đám người, mỗi chiêu mỗi kiếm tất đánh bại một người hoặc một thú.
Thân hồng y của nàng tung bay theo gió, máu tươi tung toé tựa như cánh hoa tô điểm không trung.
Nàng không giống như đang chém giết, mà càng như nhảy múa.
Nốt chu sa giữa mày nàng đỏ tươi chói mắt như lửa hồng, xứng với khuôn mặt tinh xảo làm nàng trông yêu diễm vô cùng.
Trần Nhan Linh chăm chú ngắm nàng, thậm chí quên mất mình đang ngụy trang thành một nam tu, cứ như bị đầu độc mà bất giác muốn tới gần.
Lúc cảm nhận được Thường Ngọc lạnh băng trên cổ, nàng mới bừng tỉnh, sợ đến chảy mồ hôi lạnh.
Giờ nàng cải trang thành nam tu, hẳn Chử Giáng không phát hiện được thân phận nàng.
Trần Nhan Linh vung kiếm đẩy Thường Ngọc ra, làm bộ như nhìn lén bị bắt gặp, kinh hoảng rời đi.
Mà Chử Giáng thấy nàng chật vật chạy trốn cũng không đuổi theo, chỉ hừ lạnh một tiếng: “Không chỉ dối trá, mà còn nhát như chuột.”
Mười ngày sau, Vô Uyên môn sẽ đến địa điểm thí luyện tiếp theo, bí cảnh Hắc Hồ của Chử gia.
Trong phạm vi thế lực Chử gia có một hồ nước mênh mông vô bờ, nó không phải hồ nước đen như cái tên ám chỉ, mà là do mực nước sâu không thấy đáy, sắc nước ở những chỗ sâu nhập với sắc của đồ vật chìm dưới đáy hồ, thoạt nhìn như nước đen, vậy nên mới có tên Hắc Hồ.
Mà bí cảnh ở ngay trong Hắc Hồ.
Đây là lần đầu tiên Trần Nhan Linh gặp bí cảnh dưới nước.
Bí cảnh của Chử gia là bí cảnh tự nhiên duy nhật trong tất cả các bí cảnh thí luyện.
Nơi đây là do người Chử gia tự phát hiện, không phải truyền thừa của tổ tiên.
Chử gia chỉ có cơ nghiệp trăm năm ngắn ngủi, thế lực lắng đọng ít hơn nhưng gia tộc khác rất nhiều, nhưng bọn họ lại phát triển mạnh mẽ nhất, nguyên nhân là do Chử gia từng xuất hiện vài vị tu sĩ Luyện Hư.
Gia chủ đời đầu của Chử gia còn là một vị Hợp Thể kỳ, thậm chí có tin đồn rằng trong vòng trăm năm Chử gia sẽ sinh ra một tu sĩ Đại Thừa kỳ.
Dĩ nhiên, lời đồn không thể tin hết.
Trần Nhan Linh mặc một bộ áo choàng xám có mũ che, bao phủ cả người mình, không ai thấy được mặt nàng.
Lúc này, nàng đang nghỉ chân trong một quán trà bên đường ở vùng ngoại ô.
Quán trà này là do một gia đình người thường mở, nhân viên đều là người trong nhà, phục vụ vô cùng tích cực.
Đừng nói linh thạch, người tu tiên tùy ý ném khối bạc là đủ để cả nhà bọn họ mấy năm không lo sinh kế.
Nhưng dù là một quán trà bình thường như vậy, tháng ngày trong thế đạo này cũng không dễ sống..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...