Trần Nhan Linh bị linh thú ném xuống đất, đập thành một cái hố thật lớn, vết thương trên eo bị linh thú cắn không ngừng đổ máu.
Chử Giáng xông tới giúp nàng cầm máu, lại đút cho nàng một viên Hồi Linh đan.
Chử Giáng nỗ lực trấn định cảm xúc, đỡ Trần Nhan Linh đứng lên.
Dưới y phục bị xé rách của Trần Nhan Linh, cánh tay trắng nõn lộ ra được một luồng khí đen quấn quanh, Chử Giáng gắng sức giữ bình tĩnh, nắm chặt Thường Ngọc.
Khí đen hộ thể, ngoại trừ người ma đạo còn ai có được?
Trần Nhan Linh cũng phát hiện khí đen trên tay mình, lại thấy Chử Giáng thân thể cứng đờ, bèn ai thán một hơi, không biết nói gì.
Giải thích thế nào đây? Chẳng lẽ nói đây không phải khí đen của ta mà là Đại Trưởng lão lây bệnh cho ta? Đại Trưởng lão đã chết, dùng một người chết để trốn tránh trách nhiệm, ai cũng không tin.
Lúc linh thú nhào về phía Thịnh Vũ Ca, Tống Hạo An cũng xông tới chỗ nó, toàn thân hắn tràn lan khí đen nồng đậm tựa như giáp sắt bảo hộ, hắn điên cuồng mà công kích linh thú.
Trần Nhan Linh xoa máu bên khóe miệng, lạnh lùng nói: "Đây không phải linh thú, mà là Thần thú Ngao Cổ."
Lúc Trần Nhan Linh thấy Thần thú nổi cơn điên mà đuổi theo Thịnh Vũ Ca, liền nhớ lại ghi chép về Thượng cổ Thần thú Ngao Cổ mà mình từng đọc ở Tàng Thư Các.
Thần thú khác với linh thú, linh thú là sinh vật số đông trong thời kỳ Thượng cổ, trời sinh có linh khí nồng đậm, một khi chúng nó ký kết khế ước với Thượng thần, vậy tức là trói định cả đời.
Mà Thần thú chắc chắn sẽ không nhận chủ, bọn nó có tâm pháp tu luyện của riêng mình, hơn nữa có thể tu luyện đến cảnh giác gần với Thượng thần.
Chẳng qua con Thần thú trước mắt xem ra cũng không lợi hại thế nào, nếu dựa theo tu vi của Thần thú thời Thượng cổ, mấy người bọn họ đã sớm bị nghiền thành tro, làm còn kiên trì được lâu như vậy?
Xem ra Thần thú này hoặc là đang bị phong ấn, hoặc là bị thương rất nghiêm trọng.
Mà Thịnh Vũ Ca có một khối Huyết ngọc ngưng kết từ tâm đầu huyết của Thượng cổ Thần thú, con Thần thú này chấp nhất với nàng như vậy, rất có thể là tâm đầu huyết của nó ở trên người Thịnh Vũ Ca.
Nếu để nó đoạt lại tâm đầu huyết, chỉ sợ trong nháy mắt là nó có thể giết hết bọn họ.
"Không thể để nó bắt được Vũ Ca, Vũ Ca có tâm đầu huyết của nó.
Mau đi cứu người, lỡ nó lấy được tâm đầu huyết chúng ta liền xong đời."
Chử Giáng lo lắng nhìn Trần Nhan Linh, muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng cái gì cũng không hỏi, xoay người chạy về phía Thịnh Vũ Ca.
Nàng vừa rời đi, Trần Nhan Linh liền cau mày đau đớn.
Nếu Chử Giáng còn ở, chắc chắn sẽ thấy trong mắt nàng quanh quẩn khí đen.
Trần Nhan Linh cảm thấy không thể khống chế thân thể mình, dục vọng tàn sát bốc cháy càng ngày càng mãnh liệt trong lòng, khí đen quanh tay chuyển đến trên Phệ Hồn, làm nó rung lên như muốn bay ra ngoài.
Mắt thấy mấy người Thịnh Vũ Ca sắp không chống đỡ nổi, Trần Nhan Linh không còn cách nào, chẳng sợ không khống chế được cũng chỉ đành mượn dùng lực lượng khí đen.
Ngao Cổ cảm thấy khí thế Trần Nhan Linh ngày càng mãnh liệt, nhưng nó chỉ muốn đoạt lại tâm đầu huyết, dù sao lúc nó khôi phục những người này đều sẽ thành cặn bã.
Mọi người đều không ngốc, nhìn ra mục tiêu của Ngao Cổ là Thịnh Vũ Ca.
Bọn họ chắn trước Thịnh Vũ Ca, lúc này đằng sau lại có hai người chạy tới.
Khúc Duyệt nhảy xuống phi kiếm, hứng thú tràn đầy mà nhìn tình cảnh này, đặc biệt là lúc thấy Trần Nhan Linh và Tống Hạo An cả người lượn lờ khí đen, miệng thoáng mỉm cười.
Kỳ Tiêu khiếp sợ nhìn Ngao Cổ, mãi vẫn chưa bình tĩnh lại.
"Trời ơi, sao Đại sư tỷ lại có khí đen!" Khúc Duyệt sợ hãi thét to, trốn ra sau Kỳ Tiêu.
Kỳ Tiêu nhíu mày nói: "Đừng sợ, ta sẽ bảo vệ sư muội.
Chẳng lẽ Đại sư tỷ nhập ma?"
"Vậy làm sao bây giờ? Chúng ta chạy trốn sao? Nhưng Chử sư tỷ và tiểu sư muội còn đang bị vây khốn!" Khúc Duyệt vẻ mặt u sầu, lông mày nhíu chặt.
Gương mặt tinh xảo đáng yêu lại lộ ra vẻ khổ sở như vậy, Kỳ Tiêu nhìn mà tâm đau thắt tâm.
"Sư muội đừng lo lắng, ta đi cứu tiểu sư muội, ngươi mau gọi mấy người Trưởng lão tới hỗ trợ, bảo là tìm được tiểu sư muội rồi."
Khúc Duyệt dùng giọng vô cùng bất an hỏi: "Vậy sư huynh làm sao bây giờ? Lỡ như bọn họ tổn thương ngươi......"
Kỳ Tiêu ngắt lời nàng: "Không, ta có Khứ Mệnh, bọn họ không thể thương tới ta, ngươi mau đi kêu Trưởng lão."
Khúc Duyệt lo lắng sốt ruột mà ngự kiếm bay đi.
Khoảnh khắc lúc nàng xoay người, trên mặt không chút vẻ tức giận, thậm chí khóe miệng còn không ngừng nâng lên.
Loại người một lòng chỉ muốn tỏ vẻ mình thật cường đại quả thật là dùng tốt nhất.
Trần Nhan Linh mới vừa thoát khỏi Ngao Cổ, định kêu Chử Giáng mang Thịnh Vũ Ca trốn vào nhẫn Hỗn Độn, nhưng trong vòng mấy dặm quanh chỗ Thịnh đều là ngọn lửa nóng cháy.
Hơn nữa chỉ cần bọn họ tới gần ngọn lửa liền cảm thấy được da thịt mình bỏng rát.
Nhưng lửa này lại không thương tổn gì tới Ngao Cổ, nó ngược lại càng thêm hưng phấn.
Trần Nhan Linh cúi đầu, chợt không nhúc nhích.
Chử Giáng sợ nàng xảy ra chuyện gì, vừa định tới gần đã bị khí đen đánh văng vào tảng đá gần đó, lúc nàng bò dậy còn không nhịn được mà phun ra một búng máu.
Khí đen quấn quanh người Trần Nhan Linh càng thêm đậm đặc, Tống Hạo An chợt cảm thấy uy áp, hắn không dám tin tưởng mà nhìn về phía Trần Nhan Linh.
Uy áp cường đại làm Tống Hạo An không tài nào đứng thẳng, chỉ có thể quỳ rạp xuống đất, dù vậy hắn cũng cảm giác được có gì đó trong thân thể mình đang dần dần biến mất.
Khí đen nồng đậm của hắn bay về phía Trần Nhan Linh, dù khoảng cách giữa hai người khá xa, nhưng trong nháy mắt hầu hết khí đen đều bị Trần Nhan Linh hút đi.
Tống Hạo An rốt cuộc không kiên trì nổi, ngã xuống đất, thoi thóp thở dốc.
Từ kinh hãi mới đầu, giờ ánh mắt hắn nhìn Trần Nhan Linh liền tràn đầy khiếp sợ.
Khí đen càng thêm dày đặc, xung quanh Trần Nhan Linh bị khí đen thổi quét che lấp, chúng nó tựa gió lốc mà nhào về phía Ngao Cổ.
Ngao Cổ vốn vẫn luôn truy đuổi Thịnh Vũ Ca, mắt thấy tâm đầu huyết của nó sắp tới tay, chỉ cần nó dẫm thêm một chân là có thể đạp chết Thịnh Vũ Ca, nhưng đúng lúc này, nó lại ngửa đầu lên trời nổi giận gầm lên, xông về phía Trần Nhan Linh.
Trần Nhan Linh thế mà có thể khiến nó tức tới mức làm lơ tâm đầu huyết.
Thay vì nói Trần Nhan Linh khiến nó nổi giận, không bằng nói kia luồng khí đen kia chọc tức nó.
Nó triền đấu với Trần Nhan Linh trong khí đen, mà Thịnh Vũ Ca nằm trên mặt đất không biết sống chết, Chử Giáng canh giữ bên ngoài nhíu mày nhìn vào, một tấc cũng không rời.
Kỳ Tiêu không dám tới gần ngọn lửa kinh người kia, chỉ có thể tới đứng chỗ Chử Giáng, kết quả Chử Giáng trợn mắt với hắn, dịch ra xa.
Đám người Chúc Vân cũng chạy tới, mọi người không làm gì được ngọn lửa, bất đắc dĩ sốt ruột đứng ngoài, không biết Thịnh Vũ Ca ở bên trong sống hay chết.
Khí đen che trời lấp đất đã hấp dẫn mọi người trong bí cảnh lại đây.
Khí đen vẫn tràn ngập, nhưng tiếng đánh nhau trong đó đã biến mất, người bên ngoài không biết kết quả thế nào.
Là Ngao Cổ bị mất tâm đầu huyết chết, hay là một tiểu tu sĩ Nguyên Anh kỳ chết?
Lúc Trần Nhan Linh bước ra, khí đen quanh thân nàng quả giống hết tử khí từ địa ngục, làm người ta vừa nhìn liền vô cùng khó chịu.
Nàng đi về phía Thịnh Vũ Ca đang bị ngọn lửa bao vây, Chúc Vân dẫn người ngăn nàng lại.
"Trần Nhan Linh! Đồ nghiệt súc ma đạo! Dám ẩn núp trong Vô Uyên môn ta nhiều năm như vậy! Hôm nay là ngày chết của ngươi!" Kỳ Tiêu xông vừa lên liền mắng Trần Nhan Linh một trận, Chúc Vân mấy người còn không có mở miệng, hắn nhưng thật ra mắng khai.
Sắc mặt Chúc Vân đen cực kỳ, không biết nàng tức Trần Nhan Linh là người ma đạo, hay là tức Kỳ Tiêu không quy củ.
Trần Nhan Linh nghĩ mình hẳn nên lui bước, nói chuyện đàng hoàng vời bọn họ, giải thích nguồn gốc khí đen.
Lúc Kỳ Tiêu mắng nàng, hắn đưa lưng về phía đám người Chúc Vân, bỗng trong mắt hắn hiện lên một luồng khí đen, nhanh chóng bay vào thân thể Trần Nhan Linh.
Trần Nhan Linh liền một chưởng đánh vào ngực Kỳ Tiêu, nháy mắt móc tim hắn ra bóp nát.
Kỳ Tiêu kinh ngạc thống khổ rên lên, không cam lòng mà ngã xuống, chỗ miệng vết thương còn lây dính từng đợt khí đen, không biết phát ra từ trên người hắn hay là từ tay Trần Nhan Linh.
Trần Nhan Linh điên cuồng kêu gào trong đầu.
Xong rồi xong rồi, giết chết đồng môn ngay trước mặt Trưởng lão Vô Uyên môn, thế này nàng làm sao giải thích chứ!
Đám người Chúc Vân bạo nộ, giơ kiếm tấn công Trần Nhan Linh.
Trần Nhan Linh vì giữ mạng đành phải nghênh chiến.
Chử Giáng cắn môi, siết chặt Thường Ngọc, đứng im không ra tay.
Khúc Duyệt phía sau nàng cười tủm tỉm nói: "Chử sư tỷ làm sao vậy? Không đành lòng động thủ? Đây chính là Đại sư tỷ ngươi ghét nhất mà.
Hơn nữa hiện giờ nàng là gian tế ma đạo, chẳng lẽ ngươi muốn bao che nàng sao? Ngươi có quan hệ gì với nàng?"
Chử Giáng lạnh lùng nhìn Khúc Duyệt: "Mắc mớ gì tới ngươi."
Nói xong, nàng vẫn giơ kiếm gia nhập chiến cuộc, chẳng qua cũng không chuyên tâm.
Mà Khúc Duyệt lại nhân lúc không ai chú ý bay về phía Tống Hạo An nằm dưới đất.
"Thiếu chủ, đến lúc trở về rồi."
Khi Khúc Duyệt đối mặt Tống Hạo An, sắc mặt nàng vô cùng lạnh lùng, so với lúc bình thường quả thật như hai người khác nhau.
Tống Hạo An không cam lòng mà nhìn về phía ngọn lửa, bên trong là người hắn thích nhất.
"Chuyện Trần Nhan Linh là thế nào? Nàng là người của chúng ta?"
Khúc Duyệt cúi đầu: "Đây không phải bổn phận của thuộc hạ, ta chỉ làm việc theo lệnh hộ pháp.
Thiếu chủ ngài cần phải trở về, ma đạo cần ngài."
Tống Hạo An khẽ cắn môi, tự mình gắng sức đứng dậy: "Ta không về, ngươi nói cho đám ma quỷ kia, ta chết cũng sẽ không về."
Khúc Duyệt cúi đầu thở dài: "Ôi, chuyện này ngươi không định đoạt được."
Dứt lời, nàng giơ tay đánh ra một chưởng, tay chưa kịp vung xuống, nàng đã bị một luồng kiếm khí mạnh mẽ đánh bay.
Thịnh Vũ Ca cầm Đúc Hồn, tóc tán loạn, không biết khi nào chạy tới đứng trước Tống Hạo An, sắc mặt lạnh băng.
"Ngươi là thiếu chủ ma đạo?"
Tống Hạo An run môi, muốn giải thích cái gì, nhưng cuối cùng vẫn thống khổ mà nhắm mắt lại: "Đúng vậy."
Đúc Hồn giơ lên, chém về phía Tống Hạo An, nhưng chỉ cắt lấy một làn tóc đen của hắn.
Sau đó Thịnh Vũ Ca xoay người bỏ đi.
Tống Hạo An muốn ngăn Thịnh Vũ Ca lại, nhưng Thịnh Vũ Ca hệt như một trận gió mà bay về phía Trần Nhan Linh, hắn cắn răng trừng mắt nhìn chỗ kia, cuối cùng xoay người đi tới bên Khúc Duyệt.
"Đi, về ma đạo."
Trần Nhan Linh như cá gặp nước mà ứng phó đám người Chúc Vân.
Trong vùng khí đen lượn lờ, nàng tựa như chủ nhân duy nhất của nơi này, thao túng sự sống chết của mọi người xung quanh, nhưng nàng không có ý lấy mạng mấy người này, chỉ đánh tới đánh lui cầm chân bọn họ.
Huống chi Chử Giáng cũng ở trong khí đen, nàng sợ một không cẩn thận liền bị thương Chử Giáng.
Không ngờ trong tích tắc nàng ngây người, đằng sau bỗng truyền đến một luồng uy áp đáng sợ, nàng phản ứng cực nhanh mà né ra, chỗ nàng đứng ban đầu bị kiếm khí chém ra một khe rãnh thật dài.
Nàng vừa xoay người liền thấy Thịnh Vũ Ca đôi mắt đỏ như máu đứng ngay trước mặt, sợ tới mức nàng lắc mình một cái chạy ra đi thật xa.
Trần Nhan Linh chạy đi, mọi người đang bị nàng đè nặng đánh rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Không ngờ Trần Nhan Linh vừa rời đi, Chử Giáng lại không sợ chết mà đuổi theo.
Trần Nhan Linh phát hiện đằng sau có người, thiếu chút nữa đánh ra một chưởng, biết được là Chử Giáng mới đành phải lạnh mặt nói: "Ngươi theo ta làm gì? Muốn giết tên gian tế ma đạo này sao?"
Lá gan Chử Giáng quả thật rất lớn, nàng nhìn ra Trần Nhan Linh không phòng bị mình, nhân cơ hội chĩa kiếm Thường Ngọc ngay yết hầu Trần Nhan Linh, dùng mũi kiếm khẽ nâng cằm Trần Nhan Linh, nói: "Ta hôm nay chỉ hỏi ngươi một câu."
Trần Nhan Linh thấy tư thế này làm nàng rất không được tự nhiên, lần đầu tiên cảm thấy bị áp bách, nhưng chỉ thở dài, trả lời: "Ngươi hỏi đi.".
Tiên Hiệp Hay
"Ngươi là ai?"
Ánh mắt Trần Nhan Linh vừa mê mang vừa thống khổ, nàng đáp: "Nếu ta nói ta cũng không biết ta là ai thì sao?"
Lúc Chử Giáng ngây người, Trần Nhan Linh hất kiếm nàng ra, phi thân chạy mất.
Chử Giáng nhìn Thường Ngọc bị đánh rớt, hận đến nghiến răng nghiến lợi.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...