Bao Dưỡng - Xuân Vũ Sa Lạp

Tô Trạch Lạc vẫn trước tiên đã trở lại, bất quá cậu là chạy tới.

"Như thế nào không cùng tôi nói một tiếng?"

Nghe được chuông cửa, Cung Linh mở cửa kinh ngạc thấy được Tô Trạch Lạc.

"Cho anh kinh hỉ a." Tô Trạch Lạc cười nói.

Nhiệt tình nhào vào trong lòng ngực nam nhân. Nam nhân đóng cửa lại, ôm cậu vào trong phòng.

"Nhớ tôi?"

Tô Trạch Lạc từ khi vào cửa vẫn luôn oa ở trong ngực Cung Linh không chịu ra. Cung Linh cảm thấy có chút không đúng, nhưng Tô Trạch Lạc có thể trở về hắn thật sự vui vẻ.

"Béo thỏ con có khỏe không?"

Tô Trạch Lạc bị Cung Linh ôm ngồi trên sô pha, Tô Trạch Lạc liên tiếp treo trên người Cung Linh.

"Có thể ăn có thể ngủ, hảo thật sự."

Cung Linh trả lời, Tô Trạch Lạc có thể là mệt mỏi, hỏi xong vấn đề này không lên tiếng nữa, Cung Linh cúi đầu nhìn người trong lòng, lại là ngủ rồi.

Cung Linh biết khẳng định đã xảy ra chuyện, Tô Trạch Lạc về nhà không mang theo hành lý, nhẹ nhàng vuốt ve cằm ái nhân rõ ràng đã gầy, ánh mắt Cung Linh trầm xuống.

Tô Trạch Lạc tỉnh lại trời đã tối, là Cung Linh đánh thức.

"Ăn một chút."


Cung Linh chưng chén trứng gà, cũng không làm Tô Trạch Lạc xuống giường, liền đem người ôm ở trong ngực từng ngụm từng ngụm mà uy.

Tô Trạch Lạc phối hợp mở miệng, ở nhà mấy ngày nay cũng không hảo hảo ăn cơm, trên đường càng là chưa uống một giọt nước, bị Cung Linh uy một chén trứng gà, tinh thần liền tốt.

"Cung Linh. Mẹ tôi đã biết."

Tô Trạch Lạc ăn xong, Cung Linh giúp cậu lau miệng, nghe Tô Trạch Lạc đột nhiên mở lời, động tác trên tay ngừng một chút cậu lại tiếp tục.

"Mẹ tôi nói nàng sinh ra biến thái."

Tô Trạch Lạc khó coi kéo kéo khóe môi, muốn tự giễu một chút, lại như thế nào cũng cười không nổi.

"Không có việc gì."

Cung Linh nghe xong trong lòng tê rần, lúc trước chính mình là tốt nghiệp sau đó sự nghiệp ổn định mới come out, tuy cha mẹ không thể tiếp thu, nhưng cũng không đến mức nói khó nghe như thế.

"Ô...... Ô ô ô......"

Tô Trạch Lạc đầu tiên là nức nở, cuối cùng nhịn không được khóc lớn lên. Cậu nghĩ sau tốt nghiệp lại cùng trong nhà nói rõ, có lẽ người nhà nhất thời rất khó tiếp thu, có lẽ...... Nhưng là cậu không nghĩ tới loại tình huống này, bị người từ nhỏ đến lớn yêu thương chính mình chỉ vào mũi mắng cậu biến thái!

Cung Linh nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, Tô Trạch Lạc khóc mệt mỏi lại ngủ rồi.

"Có tôi ở đây."

Cung Linh giúp Tô Trạch Lạc đắp chăn ngay ngắn, nhẹ giọng nói.


Hôm sau Tô Trạch Lạc tỉnh lại, nam nhân đang làm bữa sáng, nhớ tới tối qua chính mình quẫn bách, Tô Trạch Lạc đỏ mặt, chỉ là cảm giác bị người nhà ghét bỏ thật sự khó có thể chịu đựng, hiện tại thời thời khắc khắc đều muốn dính nam nhân có thể cho chính mình cảm giác an toàn này.

"Cấp trong nhà báo bình an đi."

Ăn xong bữa sáng, Cung Linh nói.

Tô Trạch Lạc do dự một chút, tuy rằng thực thương tâm, nhưng dù sao cũng là người nhà, chính mình cứ như vậy bỏ đi bọn họ vẫn sẽ lo lắng.

"Mẹ......" Điện thoại gọi được, Tô Trạch Lạc thật cẩn thận lên tiếng.

"Tôi không có nhi tử biến thái."

Đầu bên kia trực tiếp treo điện thoại, Tô Trạch Lạc hoảng sợ nhìn di động, đến bây giờ vẫn không thể tin được, mẫu thân thật sự đem chính mình trở thành biến thái.

Cung Linh ở một bên nhíu nhíu mày, hiển nhiên cũng có chút kinh ngạc.

"Anh phải phụ trách nuôi tôi."

Tô Trạch Lạc khóc không khóc, làm bộ kiên cường nhìn Cung Linh.

"Muốn hay không cùng họ với tôi."

Cung Linh đem tiểu hài nhi ôm vào lòng, nói giỡn.

"Bọn họ thật sự không cần em......" Tô Trạch Lạc ôm chặt Cung Linh.

"Em còn có tôi." Cung Linh nhẹ giọng nói.

"Anh sẽ chiếu cố em cả đời."

Tô Trạch Lạc ôm chặt Cung Linh.

Chính văn xong


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui