"Tôi đi rồi a."
Tô Trạch Lạc có chút khô khốc mở miệng.
"Ân." Cung Linh nhàn nhạt ừ một tiếng.
"Tôi thật sự đi rồi."
Tô Trạch Lạc lại nói một câu, tăng thêm ngữ khí, dưới chân lại không động một bước.
"Ngoan, trên đường cẩn thận."
Cung Linh duỗi tay sửa sửa khăn quàng cổ cho cậu, người đến người đi nhà ga, vô pháp cúi đầu cho hắn một cái hôn.
"Anh chiếu cố hảo béo thỏ con, còn có...... Chính anh." Tô Trạch Lạc biệt biệt nữu nữu nói.
"Ân, trở về lại nói." Cung Linh ôn nhu.
"Đã biết."
Tô Trạch Lạc xoay người lên xe, thông qua cửa sổ nhìn Cung Linh. Vẫy vẫy tay, xe rất nhanh liền khởi động.
"Em sẽ nhanh chóng trở về." Tô Trạch Lạc nhỏ giọng nói.
Mùng một năm mới, cơm nước xong, Tô Trạch Lạc khóa lại cửa phòng, cấp người nào đó gọi điện thoại.
"Uy, anh làm gì a?"
"Xem TV."
Giọng Cung Linh thực nhẹ nhàng, nhưng nếu Tô Trạch Lạc thấy được vẻ mặt của hắn liền biết giờ phút này, tâm tình hắn không tốt. Cung Linh cau mày nhìn cửa phòng, ngoài cửa là cha mẹ cố ý tới bức hôn.
"Anh ăn cơm sao?"
Tô Trạch Lạc ngồi trên ghế cùng hắn hàn huyên.
"Ân, em thì sao? Về nhà ăn thứ tốt?"
Cung Linh thả lỏng tâm tình, trên mặt treo lên nhàn nhạt ý cười.
"Mẹ tôi nói năm nay phải ăn sủi cảo, còn phải ăn chay."
Ngữ khí Tô Trạch Lạc có chút ủy khuất. Khóe môi Cung Linh lại cong nhiều hơn.
Hai người hàn huyên trong chốc lát, tuy rằng không đề cập tới, nhưng Cung Linh biết tiểu hài tử là nhớ mình, trong lòng ấm áp.
"Em sẽ nhanh trở về." Tô Trạch Lạc đột nhiên nói.
"Không quan hệ, bồi ba mẹ em nhiều hơn." Cung Linh khuyên nhủ.
"Cái kia...... anh không trở về nhà, ba mẹ anh bọn họ......"
Tô Trạch Lạc nhớ tới Cung Linh nhẹ nhàng bâng quơ nói qua vì xuất quỹ đã nhiều năm không về nhà, hỏi.
"Tôisẽ giải quyết, ngoan ngoãn ở nhà đợi mấy ngày, khai giảng lại trở về."
Ngữ khí Cung Linh có chút cường ngạnh, Tô Trạch Lạc tuy rất muốn trở về bồi nam nhân, nhưng vẫn gật đầu, hơi hơi lên tiếng. Thời điểm cậu được nghỉ không có lập tức về nhà, luôn ở chỗ nam nhân, lại nói tiếp, chính mình cũng mới về nhà bất quá bốn ngày thôi...
"Con trai, cô gái nhà này khá tốt, con cũng không nhỏ, nên định hôn sự."
Cung Linh treo điện thoại, hít sâu ra khỏi phòng. Đón chính là Cung mẫu thuyết giáo.
"Mẹ, con nhớ rõ con và người nói qua, con thích nam nhân." Cung Linh nói thẳng không cố kỵ.
"Con không nhỏ, như thế nào liền không hiểu chuyện?" Cung mẫu khổ sở nhìn Cung Linh.
"Mẹ, con đã cùng người nói qua, này không phải vấn đề người không thể lý giải, mà là người căn bản không muốn lý giải." Cung Linh có chút mệt mỏi.
Cung mẫu trầm mặc, Cung Linh nói đến tử huyệt, những việc này lý giải không khó, nhưng là phát sinh trên người con trai mình, nàng thật sự không muốn đi đối mặt. Những năm gần đây, cố ý không đi lý giải, cố ý lừa gạt chính mình, đây là sai, còn không phải là vì cấp chính mình tìm lý do tiếp tục kiên trì, nói không chừng là có thể thuyết phục được con trai đâu?
"Mẹ, tóm lại con thực xin lỗi mọi người, cô phụ kỳ vọng hai người, con thật sự sẽ không cùng nữ nhân kết hôn. Người kêu con làm cái gì đều có thể, chỉ cần trong lòng hai người cảm thấy dễ chịu, nhưng kết hôn, con làm không được."
Cung Linh thấy mẫu thân trầm mặc, nói thêm.
Cung gia phụ mẫu ở mấy ngày, thấy Cung Linh trước sau dầu muối không ăn, liền trở về. Huống hồ, Cung Linh xác thật hiếu thuận, gần đây tuy rằng chưa bao giờ về nhà, nhưng mỗi tháng đều sẽ hướng trong nhà gửi tiền, mua đồ vật, trừ bỏ thích nam nhân điểm này, căn bản không thể bắt bẻ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...